Chương 55: Rối loạn thần kinh sau ngộ độc cấp tính
- Trang Chủ
- Kill Your Husband - Hoàng Đại Khải
- Chương 55: Rối loạn thần kinh sau ngộ độc cấp tính
“Chúng tôi chỉ trao hy vọng cho những người không có hy vọng.” – Benjamin
…
Màn hình điện thoại hiển thị còn 1 tiếng nữa.
Ánh nắng ban mai đầu tiên của ngày mới vẫn đến sớm như cũ, nó nhanh nhẹn tìm được khe hở giữa rèm cửa sổ, xuyên qua phòng, mí mắt của Lương Duyệt Nhan là một điểm rơi tuyệt vời. Mí mắt của cô run rẩy, cô khẽ mở mắt ra, cô không phải nằm trên giường của mình, chăn nhung dính vào người cô, bao bọc cô kín đáo, chăn có hương vị cỏ cây và ánh nắng, giống như một cái ôm chặt chẽ.
Đây là mùi hương trên người Kinh Tố Đường. Nơi thoải mái duy nhất trong nhận thức của cô.
Trực giác nói cho cô biết chuyện này không thể là thật, vì thế đầu óc Lương Duyệt Nhan lập tức trở về tỉnh táo như được ấn công tắc, cô ngồi bật dậy, động tác này tất nhiên khiến cô choáng váng. Phản ứng dây chuyền là đau nhức đến từ cổ đến thắt lưng và chân, cơn đau bất ngờ đến không kịp đề phòng, đầu óc Lương Duyệt Nhan đờ đẫn, hít một hơi khí lạnh. Cơ thể đung đưa, bả vai được một đôi tay ấm áp giữ lấy.
Cô yên lặng nhìn người trước mặt.
Là anh.
Nơi này là nhà Kinh Tố Đường. Cô đã tới đây. Nơi này càng sạch sẽ hơn lần trước, có thể nói là sạch sẽ quá mức. Đây không phải thứ mà cô cần chú ý lúc này.
Bình tĩnh.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Tay Kinh Tố Đường rất nhanh rút về, anh đứng ở mép giường, đã tắm rửa chải tóc chuẩn bị ra ngoài. Áo sơ mi trên người Kinh Tố Đường là chất liệu vải lanh, có vẻ sạch sẽ ôn hòa như ngày thường, nhưng lại có chỗ nào đó không giống.
Nếu muốn nói thì hình như anh vô cùng căng thẳng, có một loại bất an khi làm sai, Lương Duyệt Nhan có xúc giác vô cùng nhạy bén với loại cảm giác ‘bất an’ này.
Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
Cô thậm chí còn nghĩ rằng anh đang sợ cô.
Anh nhẹ giọng nói với Lương Duyệt Nhan: “Chào buổi sáng.” Còn chưa đợi cô nói gì, anh lại nói tiếp: “Cô giáo Ôn đã đưa Dương Dương đi học. Cô ấy vừa gọi điện nói với cô, tôi nhận máy thay.”
“À. Cảm ơn anh.” Lương Duyệt Nhan nói. Giọng nói của cô nghẹn ngào lạ thường. Cô nhìn thấy mình trong chiếc gương ở bên kia giường, mái tóc rối bời, môi dưới vì sung huyết mà hơi sưng lên, nhưng hai Lương Duyệt Nhan trong và ngoài gương đang nhìn chằm chằm vào nhau bằng ododi mắt sáng ngời có thần, cô nhất thời hỗn loạn, lại cảm thấy không biết người nào mới thật sự là mình.
Lương Duyệt Nhan nhíu chặt mày, cô trong gương chính là phản chiếu sự thật.
Đồng thời cô cũng để ý đến quần áo trên người, đây không phải chiếc váy đen quen thuộc của cô mà là áo sơ mi gần như giống hệt với Kinh Tố Đường, quần áo nam có vẻ lớn hơn người cô một chút, chiều dài ngắn hơn váy một chút, đường vai trượt xuống cánh tay, tay áo dồn đống trên cổ tay, cài khuy trên cùng.
Cô rất khi như vậy.
Lương Duyệt Nhan không có chút ấn tượng nào về việc mình mặc chiếc áo này, cũng giống như cô không thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra sau khi Lâm Kỳ không tình nguyện tiêm vào tĩnh mạch cô vào đêm hôm trước, ký ức trong một khoảng thời gian dài đều trống rỗng, không thể tìm ra được nguyên nhân gây ra trạng thái hiện tại.
Chỉ còn lại một cảm giác thỏa mãn kỳ quái vào khoảnh khắc tỉnh lại.
Hiệu quả của thuốc hiển nhiên phù hợp với phán đoán ban đầu, nằm trong dự liệu của Lương Duyệt Nhan.
Nhưng tỉnh lại trong nhà Kinh Tố Đường thì không phải.
Kinh Tố Đường lấy ly nước để trên tủ đầu giường đưa cho cô, Lương Duyệt Nhan nhận lấy, nước vẫn còn ấm, cô uống từng ngụm nhỏ, lúc nuốt ngụm đầu tiên rất gian nan. Ánh mắt của cô liếc đến bó dây thừng được buộc gọn gàng ở tủ đầu giường, không có dấu vết đã sử dụng. Một trong những chuyện cuối cùng cô nhớ là cô đã lấy bó dây thừng này ra khỏi ngăn kéo của Lâm Kỳ để thuyết phục chính mình, cũng thueyest mục Lâm Kỳ làm thí nghiệm nguy hiểm này. Đây là sự thật, cô gần như đã quên mất, cô quên quá nhiều thứ.
Tim cô đập lệch một nhịp, rất nhanh lại nắm chặt tiết tấu lần nữa.
Không chờ Lương Duyệt Nhan lên tiếng, Kinh Tố Đường đã rất nhanh đưa bảng tài liệu qua, trên tờ giấy có chữ viết gọn gàng được sắp xếp hợp lý bên cạnh chữ viết của cô, chữ giống như người. Lương Duyệt Nhan nhận lấy, cô tập trung xem kỹ, Kinh Tố Đường biết lúc cô nghiêm túc gần như sẽ không phân tâm, anh cẩn thận nhìn cô chăm chú.
Giờ đầu tiên, “hôn mê” là chữ viết tay của cô. Bên cạnh có một dấu tích nhỏ, còn thêm năm chữ “giống như giấc ngủ sâu”.
Giờ thứ hai, “Có khả năng nhận thức, suy giảm thị lực (thị lực ban đêm?), phát âm mơ hồ”, Kinh Tố Đường đã viết từ “có khả năng” thành từ “gấu”(*). Lương Duyệt Nhan chợt cảm thấy có chút đáng yêu, anh giống như học sinh giỏi có quy củ dùng hai đường gạch chéo gạch đi, một lần nữa viết lại từng nét chữ chính xác.
(*) 能: Có thể, có khả năng; 熊: gấu. Hai chữ này gần giống nhau, chữ gấu có thêm 4 nét bên dưới.
Giờ thứ ba, chữ viết tay bắt đầu lộn xộn, thậm chí biểu đạt không còn trôi chảy nữa, từng câu từng chữ khiến cô kinh hồn bạt vía: “Cảm xúc thay đổi, hành vi mất kiểm soát, cáu kỉnh”.
Những hành vi của cô trong các giwof tiếp theo được ghi lại, bao gồm “tấn công mạnh mẽ hơn”, “tiềm tàng hành vi tự làm hại bản thân, đã ngăn cản kịp thời”, “lo âu”, “mất tập trung”.
Bảng cuối cùng, nhiệt độ cơ thể cua cô được ghi lại là 37,4 độ. Cô sốt nhẹ. Từ chữ viết có thể thấy bàn tay người viết đang run, dường như ngay cả sức mạnh để siết chặt bút cũng không có.
Ánh mắt Lương Duyệt Nhan ảm đạm, cô nhìn qua tờ giấy nhăn nheo không ra hình dạng này, ngón tay vuốt ve nếp gấp trên giấy, nhưng không hề phẳng đi chút nào.
Cô hít sâu một hơi, từ từ thở ra.
Lương Duyệt Nhan đột nhiên có cảm giác bất lực sâu sắc, trí nhớ của cô không thể giải thích tất cả những gì đang xảy ra trước mắt. Tính công kích, đúng thật là nó đang chảy xuôi trong máu của cô. Nếu như, một ngàn cái nếu như. Nếu mà cô tỉnh lại thấy Kinh Tố Đường chết trước mặt mình, vậy thì có ý nghĩa gì? Lương Duyệt Nhan không còn cách nào suy nghĩ lý trí được nữa, trước khi ném cái ly ra ngoài cô đã để vật vô tội này “cạch” một tiếng lên bàn đầu giường.
“Không muốn hỏi tôi cái gì sao? Ngài luật sư.” Lương Duyệt Nhan đột nhiên mở miệng.
Mặt Kinh Tố Đường đổ lên.
Cô đoán trúng tâm tư của anh.
“Lâm Kỳ đâu?” Lương Duyệt Nhan hỏi.
Sắc mặt Kinh Tố Đường thay đổi: “Cậu ta về nhà mình rồi, hoặc là không về, tôi không biết.” Khi nói những lời này, giống như có chút buồn bực, anh lại nói: “Ở cạnh cậu ta, cô không an toàn.”
“Môi anh bị rách rồi.” Lương Duyệt Nhan chỉ một vị trí ở trên cổ, cùng một vị trí ở trên người Kinh Tố Đường, cô áy náy nói: “Nơi này cũng đỏ rồi. Tôi đã đánh anh phải không? Khi hiệu quả của thuốc có tác dụng, tôi gặp khó khăn trong việc kiểm soát bản thân, tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Kinh Tố Đường khẽ lắc đầu.
“Nói cho tôi biết, trên người còn có chỗ nào bị thương không?”
Kinh Tố Đường theo bản năng siết chặt cổ áo, mặt không tự nhiên mà đỏ lên, dấu vết bên dưới càng nhiều hơn, cũng sâu hơn. Anh tránh ánh mắt thăm hỏi có vẻ ngay thẳng của Lương Duyệt Nhan, và cũng tránh đi việc muốn nhìn chăm chú vào môi cô, đó mới là kẻ đầu sỏ ‘đánh’ anh, mà anh nhận ra rằng mình không nên nhìn thêm nữa. Anh nói với cô: “Không có.”
“Tôi có suy tính của mình, ngài luật sư.” Lương Duyệt Nhan nói từng câu từng chữ: “Người nên lo lắng lúc đó là Lâm Kỳ, không phải tôi.”
Tôi mặc kệ những chuyện đó. Kinh Tố Đường nghĩ. Trong đầu anh rất hỗn loạn. Anh vốn nên giỏi nhất trong việc tách biệt giữa cảm xúc và lý trí, nhưng bây giờ anh không làm được, Lương Duyệt Nhan chỉ dùng một câu nói đã dễ dàng rút đi vách ngăn tưởng tượng giữa cảm xúc và lý trí.
“Tôi không thể làm tốt hơn Lâm Kỳ sao?”
“Tôi không hiểu sao anh lại hỏi như vậy.” Trong giọng nói của Lương Duyệt Nhan lộ ra tia tức giận.
“Cô tin tưởng cậu ta nhiều hơn tin tưởng tôi sao?” Kinh Tố Đường lại nói.
“Tôi…” Lương Duyệt Nhan chỉ nói một chữ đã dừng lại. Sau đó cô cắn răng, toàn bộ thân thể khẽ lung lay, suýt chút nữa đứng không vững, trước khi Kinh Tố Đường đưa tay đỡ cô, cô đã dùng sức mình để đứng vững, cô ôm bảng biểu trước ngực, “Tôi đi đây Chuyện phía sau… để sau rồi nói.”
Kinh Tố Đường còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Đều là những câu mà anh vĩnh viễn khó nói ra miệng.
Cô sẽ hôn cậu ta sao?
Cô sẽ chạm vào cậu ta sao?
Cô sẽ lo lắng cậu ta bị thương sao?
Cô sẽ để cậu ta ôm cô sao?
Cửa truyền đến tiếng “rầm” đóng lại, Kinh Tố Đường đuổi theo, đã không còn bóng dáng Lương Duyệt Nhan nữa.
“Nếu như cô làm những chuyện đó với Lâm Kỳ.” Kinh Tố Đường lẩm bẩm.
Anh không biết. Anh vẫn hỗn loạn.
Anh xuất thần mà nhìn chằm chằm vào ghế dựa bên bàn ăn. Những ý nghĩ hỗn loạn đột nhiên biến thành ý niệm duy nhất.
Có lẽ anh sẽ dùng cái ghế này đập vào đầu Lâm Kỳ hay không?