Chương 46: Sợi tơ màu xanh lá
…
Kinh Tố Đường gật đầu, làm theo. Giống như cô nghĩ, cô dùng giọng điệu này nói chuyện với Kinh Tố Đường chưa bao giờ bị từ chối.
Lại nói, anh chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô hoặc bất kỳ hành động nào, bởi vậy cô không ngừng thử thăm dò xem thử ranh giới của anh ở đâu, dường như cô vẫn tiếp tục thăm dò lặng lẽ, sử dụng cách mà cô gần như chạm vào ranh rới của đạo đức. Cô không thể không tò mò anh đối mặt với cô với tâm tình gì.
Khoảng cách không gần không xa, vừa vặn đủ cho Lương Duyệt Nhan cẩn thận cảm giác hơi thở của đối phương, sau khi hô hấp chậm lại, khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, mùi hương cỏ cây thoang thoảng trên người anh dễ gây nghiện, sau đó cô thấy sợi dây bạc đung đưa trên cổ tay anh. Ánh mặt trời chiếu qua đỉnh nhà thờ, thông qua góc cạnh của cây thập giá thiêng liêng thắp sắp vòng tay bạc và khuôn mặt của anh. Lương Duyệt Nhan nghĩ, cô là một người đã chết từ lâu, nếu nhân gian tồn tại bất cứ thứ gì tốt đẹp, đồ vật đáng để cô tham lam thì bây giờ anh đã đứng trước mặt cô rồi. Trùng khớp với con mèo nhỏ vô gặp năm 10 tuổi. Lương Duyệt Nhan lại nghĩ, làm sao có người lại nhẫn tâm tổn thương người đẹp đẽ sạch sẽ như vậy.
Cô không thu lại ánh mắt nhìn Kinh Tố Đường, từ nhỏ cô đã thích nhìn người ta như vậy, nhìn người như vậy sẽ khiến người ta không thoải mái, người cha mẹ đã chết nói với cô những lời như vậy, cô đã kiềm chế nhưng không có kết quả. Con người rất khó khống chế bản năng, đấu tranh với bản năng thường sẽ thất bại nhiều lần. Vì vậy cô chỉ làm theo.
Lương Duyệt Nhan vuốt lại những sợi tóc rối tung trên đầu KinH Tố Đường sang một bên, cô nghĩ, ngay cả tóc cũng đẹp.
Cái nhìn chằm chằm hay chạm vào của cô làm cho anh không thoải mái sao? Anh không nói gì, chỉ là khuôn mặt anh đỏ lên. Đó là màu đỏ. Lương Duyệt Nhan vẫn nhìn anh như vậy, ánh mắt cũng không chớp một cái.
“Nếu… nếu lạnh quá thì nói với tôi.” Kinh Tố Đường đột nhiên nói.
“Sẽ không. Nhưng thật ra tôi sợ tay anh bị lạnh.” Anh cẩn thận không để cục đá dừng ở bất kỳ chỗ nào quá lâu, cái giá phải trả là đầu ngón tay anh nắm lấy cục đá kia đã đông lạnh đến trắng bệch, Lương Duyệt Nhan đã sớm nhìn thấy, cô thu hồi ánh mắt dừng lại trên mặt ngài luật sư, từ trên tay anh nhận lấy cục đá. Chườm qua loa ở nửa mặt bên kia, đau đớn tới đột nhiên không kịp đề phòng, Lương Duyệt Nhan theo bản năng nhăn mũi lại, Kinh Tố Đường rất nhanh cầm lại cục đá chườm.
“Vẫn nên để tôi làm.” Kinh Tố Đường vội nói, dáng vẻ của anh nhìn qua có hơi áy náy, “Thật sự xước da rồi, đụng vào nước sẽ đau.”
“Ừm”
Kinh Tố Đường vẫn cầm cục đá, nhẹ nhàng dán lên mặt cô, xúc cảm làn da rất nhẹ, còn hơi ngưa ngứa, giống như một con mèo thu hồi móng vuốt, dùng lòng bàn tay mềm mại cọ xát lên mặt.
“Xin lỗi cô.” Kinh Tố Đường nói.
“Người đánh tôi đã xin lỗi tôi rồi.” Lương Duyệt Nhan hỏi: “Anh cũng không làm gì sai, sao phải xin lỗi tôi?”
Vị luật sư tố tụng lại lần nữa bối rối trước một câu hỏi đơn giản. Lương Duyệt Nhan không đành lòng hỏi anh câu hỏi khó hơn. Cô lại nói.
“Thứ quý giá nhất với cô ta bị cướp đi mất, hành vi kích động này không tính là quá đáng, tôi hoàn toàn có thể hiểu được cô ta. Hơn nữa, chỉ có tôi mới có thể làm cô ta bình tĩnh lại, các anh ai ra mặt đều không thích hợp.” Lương Duyệt Nhan lại dùng giọng điệu này, cô phát hiện cô không khống chế được bản thân ở điểm này, giống như trấn an lại giống như lừa gạt: “Tôi không cảm thấy tủi thân. Chuyện đã đồng ý với anh, có chuyện gì tôi không làm được?”
Tay Kinh Tố Đương khẽ run lên. Lương Duyệt Nhan chuẩn xác nắm lấy sự dao động của anh, cho nên cô nhân cơ hội nghiêng người về phía trước, hơi thở chậm lại với tốc độ tối đa có thể hấp thụ không khí xung quanh Kinh Tố Đường. Có lẽ là giống như cách đây rất lâu những người nghèo khổ tuyệt vọng hút thuốc phiện, nguyên lý của chất gây nghiện cũng giống như vậy, chỉ cần nó đi vào cơ thể, sau một vòng phản ứng hóa học kỳ diệu, cô sẽ được thanh lọc, do đó có thể quên thân phận của mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi, còn có mình là con quái vật như thế nào
“Ngài luật sư, có thể mời anh xem một chút không?” Lương Duyệt Nhan hỏi: “Tôi có chảy máu không?”
Kinh Tố Đường quan sát nửa mặt kia của cô, cũng cẩn thận tránh đi ánh mắt cô, sau khi xác nhận xong anh nói: “Không có.”
“Tôi có xấu không?” Lương Duyệt Nhan lại hỏi: “Có phải bây giờ rất giống cái đầu heo không?”
“Cô… vẫn rất xinh đẹp, rất nhanh sẽ hết sưng, không hủy dung được.”
Lương Duyệt Nhan đột nhiên bật cười một tiếng, giống như anh vừa nói chuyện buồn cười gì, cô kỳ lạ mà nhìn Kinh Tố Đường.
“Chưa ai từng khen tôi xinh đẹp, anh dỗ tôi à, ngài luật sư?” Lúc nói những lời này âm cuối của cô cao lên, khen cô xinh đẹp vĩnh viễn là lời lấy lòng một người phụ nữ, cho dù là thật hay giả. Kinh Tố Đường trả lời vụng về khiến cho lời khen này tăng thêm tính xác thực.
“Không phải dỗ cô.”
Mặt Kinh Tố Đường lại đỏ lên, trông thật đáng yêu. Lương Duyệt Nhan phát hiện ra phản ứng nhỏ của anh giống như tăng nồng độ chất gây nghiện lên vậy, cô không ngờ rằng, sự ngạc nhiên và niềm vui cứ chồng chất lên, cô có ảo giác khoảnh khắc này như hư ảo.
Khúc Canon số 4 ở bên đường đối diện đã kết thúc, Lương Duyệt Nhan nói: “Tôi muốn bật khúc nhạc này ở tang lễ của mình.”
“Cô đừng nói linh tinh.” Những lời mang điềm xấu này làm Kinh Tố Đường nhíu mày, anh nhanh chóng nói: “Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc này.”
“Ngài luật sư, tôi mời anh đến tang lễ của tôi.” Lương Duyệt Nhan nói, cô không giống đang nói đùa, cô rất nghiêm túc hỏi, dùng giọng điệu của người say nhấn mạnh rằng mình không say: “Anh sẽ đến chứ?”
Người chết sẽ không còn biết gì. Sẽ không có quỷ hồn nửa đêm gõ cửa, không có lệ quỷ, cũng không có linh hồn bảo vệ, người đã chết chính là đã chết, hóa thành tro rồi sẽ không để lại chút dấu vết nào nữa. Nhưng mà cô vẫn bướng bỉnh muốn biết câu trả lời của Kinh Tố Đường.
Kinh Tố Đường dùng một câu nói điên rồ đáp lại câu hỏi điên rồ của cô.
“Vậy đám tang của tôi, cô cũng phải đến.”