Chương 37: DW is for Dark Whale (7)
“Cái chết là điểm đến của người lưu lạc, là kết thúc của tất cả những vất vả.” – Tên của hoa hồng.
…
Chịu đựng đến thời khắc này, linh hồn của anh cuối cùng đã chờ đến khi được gọi về, quá khứ mà anh không thể nói với bất cứ ai giống như một hạt giống bị ức chế sự tăng trưởng, những thứ hèn mọn yếu ớt hơn sinh mệnh thường ít có khả năng bị giết ngay lập tức. Nó phá đất nảy mầm, vươn về phía cô, không bén rễ chỉ có thể ký sinh một cách mù quáng, liều mạng một hơi cuối cùng quấn chặt lấy, đồng thời cũng không quan tâm thứ mình leo lên là cây cao chót vót hay vách tường đổ nát.
Chỉ có Lương Duyệt Nhan.
Có trời mới biết rốt cuộc cô thấy điều gì trên người anh. Dựa vào bản năng muốn sống, linh hồn anh công nhận cô, phụ thuộc cô. Và đối xử với cô như một người mình tin tưởng tuyệt đối.
Hành động luôn đi trước lý trí một bước. Nó muốn giao phó tất cả mạng sống của mình vào đó.
“Có rất nhiều cuốn sách bán chạy và cả các chương trình tài chính đang phân tích mô hình kinh doanh của tập đoàn Đông Ngô, hoặc là làm thế nào mà “vua đất” của Tập đoàn Đông Ngô kiểm soát được huyết mạch của cả một thành phố. Ít nhiều giống như đang kể một câu chuyện thần thoại. Những câu chuyện huyền thoại thường được bao bọc bởi sự ngẫu nhiên và cơ hội không thực tế.” Kinh Tố Đường như đang nhìn ra xa, anh đã ấp ủ mở đầu của câu chuyện này từ rất lâu, “Có phát hiện không, không ai đi sâu vào cách nó phát triển, giống như vấn đề là không cần phải bàn cãi nữa.”
Lương Duyệt Nhan tập trung nhìn anh, cô lặp lại bốn chữ kia: “Tập đoàn Đông Ngô?”
Được giới thiệu như một trang trình chiếu văn bản và hình ảnh tại thời điểm đào tạo. Gia tộc lấy Kinh Văn Đăng và “Lăng Yên Các(*)” của ông ta làm trung tâm. Một nhóm đàn ông bằng tuổi, ăn mặc gọn gàng, nhìn từ trên cao xuống trong ống kính. Không giống như nói về một công ty, nó giống như nói về…
(*) Một ngôi lầu nhỏ nằm bên cạnh điện Tam Thanh ở tây nam Thái Cực cung, hoàng thành Trường An, nhà Đường. Vua Đường Thái Tông đã ra lệnh cho họa sĩ vẽ tranh chân dung của 24 vị công thần khai quốc của nhà Đường lấy tên Nhị thập tứ công thần đồ (二十四功臣圖, Tranh vẽ 24 vị công thần) để treo tại ngôi lầu này nhằm tưởng nhớ công lao của những người đã góp phần xây dựng nhà Đường và khích lệ các quan lại đóng góp sức lực cho triều đình. (Nguồn Wiki)
“Gia tộc.”
Kinh Tố Đường chớp chớp mắt, anh gật đầu rất nhẹ.
“Logo của tập đoàn Đông Ngô, không biết cô Lương còn nhớ không?”
“DW.” Cô còn nhớ, Lương Duyệt Nhan cũng không nhớ nổi cô đã giặt cái áo sơ mi thêu chữ này bao nhiêu lần.
“DW thực sự là chữ viết tắt của Đông Ngô. Nhưng trước Đông Ngô, đầu tiên nó là viết tắt của Dark Whale.” Kinh Tố Đường nói, anh rất cẩn thận quan sát những thay đổi nhỏ trên nét mặt của Lương Duyệt Nhan, “Cá voi đen.”
Nét kinh ngạc chợt lóe lên trên mặt cô, sau đó bình tĩnh lại khiến cho người ta yên tâm, cô dùng trí nhớ chuẩn xác đáp lại Kinh Tố Đường: “Xã hội đen phát triển nhất trong ba lĩnh vực, cờ bạc, mại dâm, ma túy, gần như kiểm soát huyết mạch của nền kinh tế Dương Thành trong thời kỳ hoàng kim.”
“Cô biết sao?”
“Không ai không biết.” Lương Duyệt Nhan suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Nghe nói tám năm trước, trong vụ nổ ở Dương Thành bọn họ đã thiệt mạng toàn bộ, thi thể của thủ lĩnh Diệp Tư Lan và mấy trợ thủ đắc lực kia đều không tìm được.”
“Họ chưa bao giờ thực sự bị tiêu diệt. Các mối quan hệ lợi ích của các băng đảng rất dày đặc, trùm ma túy Mexico, mafia Sicilia, Kobe, tất cả đều giống nhau, bị ràng buộc với nhau bằng mối quan hệ gia đình, cùng chia sẻ tội ác. Chỉ cần tội ác không biến mất, họ cũng sẽ không biến mất. Họ là những bàn tay đầy máu dưới đôi găng tay trắng, cũng là thế lực có quyền lực tuyệt đối trong bóng tối.”
“Những người này đã sớm ở trong Tập đoàn Đông Ngô, tùy thời cơ hành động.” Kinh Tố Đường chán ghét tự cười, anh nghĩ đến những cô gái kia, nghĩ đến chính mình, “Bây giờ xem ra, bọn họ đã sớm bắt đầu hành động rồi.”
“Làm sao anh biết được?”
“Để trẻ con đi bán dâm là công việc mà họ bắt đầu. Bọn họ quay lại sơ tâm ban đầu, thậm chí còn muốn gây dựng sự nghiệp to lớn.” Kinh Tố Đường dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Lương Duyệt Nhan, không nhìn biểu cảm sau đó của cô, “Vì sao tôi lại biết ư?”
Lương Duyệt Nhan nín thở, dường như cô ý thức được ngay cả hơi thở cũng sẽ quấy nhiễu linh hồn trước mặt.
Không biết trôi qua bao lâu.
Cuối cùng Kinh Tố Đường cũng quyết định mở miệng.
“Bởi vì tôi là người đầu tiên bị bán.”
“Họ tìm thấy tôi, sau đó đi về phía tôi.”
Kinh Tố Đường dựa vào bản năng sinh tồn trong xã hội tàn khốc này. Anh biết những gì anh có thể học được trong sách, đơn giản nhất là: một nền kinh tế và xã hội lựa chọn tiêu dùng với lý do thuần túy nhất, các hạt va chạm trong môi trường không độ tuyệt đối (?), phiên tòa với không ai che giấu được sự thật. Nó giống như một tảng băng trôi trên mặt nước, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy, đều có thể nói vài câu phân tích tảng băng ấy không đen thì trắng, không đau không ngứa.
Làm sao một kẻ thiển cận có thể thấy được sự thật bên dưới mặt nước rộng lớn, gớm ghiếc và kinh khủng cỡ nào.
Vì vậy nếu bạn thật sự nhìn thấy nó, làm sao bạn có thể đảm bảo rằng mình không phát điên?
Học được rất nhiều kỹ năng khi trưởng thành, che giấu thân thế mình, đừng để bị khiêu khích, đừng dễ dàng sợ hãi, không bị cảm xúc chi phối, không nói chuyện quá thân thiết với người mới quen, càng ít trao đổi thông tin của nhau càng tốt, khi cần thiết thì nó sẽ như một nhược điểm hoặc mồi nhử. Tất cả đều là kho vũ khí mà anh dùng để một mình trà trộn vào xã hội và nơi làm việc, vì mạng sống, để một ngày nào đó có thể cùng về chung một nhà với kẻ thù lớn nhất.
Nhưng tất cả những mánh khóe đó đều mất hiệu lực khi ở trước mặt Lương Duyệt Nhan.
Trong mắt của linh hồn mình, Lương Duyệt Nhan ôm cậu bé đã chết tỏa ra một ánh sáng mờ ảo mông lung.
Anh đang xưng tội với Đức mẹ.
…
Sắc mặt Kinh Tố Đường càng lúc càng tái nhợt, anh cúi đầu, giống như đang khổ sở ức chế cái gì đó.
Thống khổ.
Nếu nỗi đau có ranh giới, anh sẽ xây một bức tường, nhốt mình cùng đau đớn trong đó.
Ánh mắt Lương Duyệt Nhan xuyên qua bức tường vây nhìn thấy anh.
Rõ ràng buổi sáng ở cửa tiểu khu, anh cầm vô lăng dịu dàng đáng yêu như vậy, sao bây giờ lại biến thành như này.
Lương Duyệt Nhan biết anh sẽ tránh tiếp xúc cơ thể. Cô vốn không muốn làm vậy nhưng giờ khắc này cô lại cảm thấy anh cần cô làm như vậy, bởi vì hiện giờ, bên cạnh anh chỉ có cô. Hoặc chỉ có cô có thể nhìn thấy anh.
Lương Duyệt Nhan tự làm tự chịu.
“Nếu một ngày nào đó, cô sẽ thấy thi thể tôi xuất hiện trên con phố nào đó, hoặc trôi nổi trên sông.” Kinh Tố Đường cầm không cahwcs chai nước, nó rơi xuống đất, phát ra tiếng bịch nặng nề. “Nhất định là Kinh Văn Đăng hoặc là bạn của ông ta, Diệp Tư Lan giết tôi.”
Lương Duyệt Nhan nhìn anh cúi đầu, hàng mày nhíu chặt.
“Nhưng cô Lương, đối với tôi, đó là sự giải thoát tốt nhất.” Kinh Tố Đường cúi đầu, hít mũi rất nhẹ.
Chắc là mũi anh đã sớm đỏ, không muốn để cho cô nhìn thấy.
Anh càng không muốn Lương Duyệt Nhan nhìn thấy anh liều lĩnh lôi cô vô tội vào cái chết này, anh lại rơi vào hoang mang và sợ hãi của chính mình, và chịu thua trước cô.
…
“Sẽ không.”
Lương Duyệt Nhan không giỏi an ủi người khác, cũng giống như cô không giỏi trong việc chuyển chủ đề, giọng điệu giống như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên nhất, cô luôn như vậy. Nhưng những gì anh nói đều rất chân thành và có lý.
Tim Kinh Tố Đường nwh bị tay cô không nặng không nhẹ khẽ nắm chặt, truyền đến tứ chi, hóa sinh phức tạp cuối cùng đã chuyển thành hai hàng nước mắt mà hốc mắt không chứa đựng được nữa.
“Lại đây…” Cô nói bằng giọng như đang an ủi đứa trẻ. Điều này có tác dụng đáng kể với Viên Dương và mèo con. Sau đó cô đưa tay cầm lấy cổ tay anh. Kinh Tố Đường không cự tuyệt.
Anh hơi ngẩng đầu lên, dừng lại, không nói gì, hít mạnh mũi mình, gắt gao kiềm chế hơi thở hỗn loạn.
Lương Duyệt Nhan ấn đầu anh lên vai mình, Kinh Tố Đường cũng không cự tuyệt.
“Đừng sợ.” Cô nói bên tai người ở trong lòng kia.
Nước mắt Kinh Tố Đường như vỡ đê dán lên cổ cô rồi chảy xuống. Đó là một cảm giác rất khác lạ. Cô vỗ nhẹ lưng anh, con mèo say này, đồ mít ướt này, người vô cùng yếu ớt lại giả vờ mạnh mẽ này. Cô không biết tại sao tiềm thức lại có thể cảm nhận được cảm xúc mà người đàn ông này luôn che giấu.
Anh đứng một cái bóng khổng lồ, anh sợ hãi và bàng hoàng.
Thời gian của cô không còn nhiều, dù sao nửa chân cũng đã đứng ở lối vào của địa ngục rồi, nếu còn có thể làm chuyện gì đó cho ngài luật sư, Lương Duyệt Nhan rất nguyện ý.
“Chúng ta sẽ bắt được bọn chúng, sau đó đưa tất cả bọn chúng đến địa ngục.”