Chương 33: DW is for Dark Whale (3)
“Tình yêu không còn là tình yêu nữa mà là hận, là nỗi thất vọng, là trả thù, là cái chết bi thảm.” – Phim Tiền đồ lớn lao.
…
Chạy.
Chỉ có thể chạy về phía trước.
Đầu óc choáng váng mơ hồ, phân không rõ phương hướng, gió đêm thổi chui vào trong lớp quần áo bị xé rách, cơn gió mang theo cái lạnh và mùi gay mũi, nước mắt nước mũi khiến hô hấp trở nên đặc biệt khó khăn. Tất cả những chuyện này chỉ là một vấn đề nhỏ so với việc bạn có thể mất mạng.
Tiếp tục chạy. Thở không nổi cũng phải chạy. Những người đó sẽ đuổi theo bất cứ lúc nào.
Chạy mất cả giày, thủy tinh sắc bén trên đường cứa vào lòng bàn chân, nóng rát đau đớn, mỗi một bước đạp mạnh xuống đất, cát đá đều ngấm vào miệng vết thương, làm tăng cảm giác thống khổ lên gấp bội.
Không được, đau quá.
Chịu đựng. Chạy đến chỗ có người sẽ tốt thôi. Tốt nhất có thể gặp được một bà lão hoặc bác gái, bọn họ đều rất tốt bụng, nhất định sẽ giúp mình.
Đau đến mức nước mắt thi nhau chảy ra, con đường phía trước cũng đã không thể nhìn rõ ràng.
Vì vậy không thể thấy rõ chiếc xe không bật đèn đang lái đến.
Chiếc xe kia không giảm tốc độ.
Thân thể bị va chạm mạnh, bị hất tung lên không trung, rồi rơi mạnh xuống.
Tiếng răng rắc vang lên, có lẽ là tiếng xương cốt bị đâm gãy, hô hấp trở nên khó khăn, đến cả đầu ngón tay cũng khó cử động. Nhưng thần kỳ là lại không cảm giác được cơn đau ở lòng bàn chân nữa.
Hai mươi phút trước.
Những người đó cho rằng mình vẫn còn hôn mê trong cái túi xi măng kia. Thật ra không phải, mùi gay mũi không ngừng kích thích thần kinh, dường như có một sức mạnh đã đánh thức mình tỉnh dậy.
Đây chắc chắn là bắt cóc. Ba mẹ nói rằng em gái của chú Lam đã bị bắt cóc, chuyện xấu nào đó đã xảy ra với cô ấy nhưng sau khi hỏi thì họ không nói đó là chuyện gì. Các bạn học có đủ loại suy đoán, nói cứ như thật, sau khi bị thầy giáo phát hiện thì bị trách mắng rất dữ, các cô gái cũng không chịu tham gia thảo luận nữa, nữ sinh cùng bàn cũng nói: “Cậu đừng cười, loại chuyện này cũng sẽ xảy ra trên người nam sinh!”
Lúc ấy không nghĩ gì nhưng lại có loại dự cảm, những suy đoán có thể là sự thật.
Nỗi kinh hoàng dâng lên từ đáy lòng, nhưng lại không thể động đậy. Bị phát hiện thì tiêu. Nhịn đi, nhịn đi, thầy giáo và bạn học đều nói mình dũng cảm nhất, có thể sẽ chạy được ra ngoài.
Có người dùng dao cắt mở túi xi măng. Ánh đèn đột ngột chiếu đến, đầu mình nghiêng sang một bên.
Một bàn tay sờ soạng trên mặt mình mang theo mùi hôi của cao su.
“Mẹ mày! Làm gì đấy! Sờ cái gì mà sờ!”
“Mặt bẩn như vậy, đâu giống Khâu Thục Trinh?”
“Cứ gửi đi là được.”
“Ít nhất cũng phải thay quần áo chứ. Lão Diệp, mày cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc đi.”
Cổ áo bị túm lấy, lớp vải thô ráp cọ vào cổ, sao họ lại đối xử với mình như vậy, cơn đau đột ngột làm cho thấy ủy khuất.
“Thương hoa tiếc ngọc?” Tiếng cười nhạo.
“Còn lãng phí vải vóc làm gì.”
Cùng với đó là tiếng cười của đàn ông, tiếng cười này mang theo hàm ý kỳ quái khiến người ta rét run.
“Nhưng khẩu vị của các ông lớn thay đổi sao, trước kia là… hiện giờ lại…”
Cửa bị đẩy ra, một người khác nói.
“Chuẩn bị đi.”
Đám người kia nối đuôi nhau đi ra, xung quanh yên tĩnh. Trong lòng thầm đếm đến ba sau đó lén mở mắt ra.
Ngoài cửa trời đã tối. Sao lại ở nơi này, quả nhiên người đàn ông đáng ngờ gần trường học đã bí mật theo dõi mình, nếu không mình cũng sẽ không bị đánh ngất.
Đều nghe được những lời người đó nói.
Cửa không khóa! Đây là cơ hội!
Lao ra ngoài, liều mạng chạy đến nơi không có ánh sáng.
Đứa trẻ nghĩ rằng mình đã trốn thoát được.
…
401.
Hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa. Kinh Tố Đường nghiêm túc rửa rau, Lương Duyệt Nhan làm bánh mì, trứng gà trộn với thịt xay, chia làm ba phần, một phần nhỏ có lẽ là cho trẻ con ăn.
Kinh Tố Đường rửa sạch rau, sau khi rửa xong thì để trong bát thủy tinh, ngâm rau ở trong.
“Được rồi.” Anh nói.
Thấy lá rau cái to cái nhỏ xếp gọn gàng với nhau, Lương Duyệt Nhan hỏi: “Ngài luật sư biết nấu cơm sao?”
“Thỉnh thoảng thôi. Còn salad thì tôi làm nhiều.” Kinh Tố Đường ngượng ngùng nói.
Trong tay anh đột nhiên có thêm hai quả cà chua, Lương Duyệt Nhiên khá tự nhiên giao nhiệm vụ thứ hai cho Kinh Tố Đường: “Ngài luật sư, cắt cà chua thành lát mỏng đi.”
“Được.” Anh đáp, anh nhìn thấy giá dao đặt ở một góc, dao được xếp chỉnh tề, vì thế Kinh Tố Đường đưa tay ra, lúc này tay anh và tay Lương Duyệt Nhan chạm vào nhau. Anh thu lại động tác.
Tay cô rất lạnh.
Lương Duyệt Nhan dừng lại phía trên con dao ngoài cùng có logo Song Lập Nhân và con dao sứ, dừng lại một chút cô lấy một con dao khác bên cạnh ra, con dao này lớn hơn một chút, mặt dao mờ, lưỡi dao hơi xỉn màu. Cô đưa đến trước mặt Kinh Tố Đường: “Con dao này dùng để thái rau.”
“Cảm ơn.”
Kinh Tố Đường cũng không phải hoàn toàn không nấu cơm, anh biết đây căn bản không phải con dao thích hợp để thái rau. Có lẽ nó để thái những thứ khác, hoặc có lẽ là con dao quen thuộc của riêng mình nên không muốn để người khác sử dụng. Nghĩ lung tung như vậy, Kinh Tố Đường thuận tay ngắt cuống cà chua đi.
“Con dao kia được dùng lâu rồi, rất bẩn, không hợp với anh.” Lương Duyệt Nhan nói khẽ.
Cô biết đọc tâm sao?
Kinh Tố Đường thái cà chua, “ừm” một tiếng, một lát sau anh nói thêm một câu: “Cái này cũng rất dễ dùng.”
Lương Duyệt Nhan nhíu mày, cầm lấy dao từ tay anh.
“Ngài luật sư, anh cũng đáng yêu quá. Cái này làm sao dễ dùng được?”
Đá mài được đặt trên bệ cửa sổ, cô nghiêng người lấy, lót dưới con dao, đổ một ít nước trong bát thủy tinh ra, đá mài thấm nước, tay Lương Duyệt Nhan đè lên mặt dao, cầm cán dao mài lên đá.
Động tác đơn giản nhanh gọn, Kinh Tố Đường lại chỉ có thể nhìn thấy bàn tay cô có ánh nước lóng lánh, bởi vì dùng sức nên trên mu bàn tay nổi lên gân xanh tím. Như khi anh thấy cô ở trong phòng thí nghiệm, bảy phần mạnh mẽ, hai phần kiểm soát tuyệt đối và một phần thành thạo, giống như một thợ săn bẩm sinh.
Anh nuốt nước bọt theo bản năng.
“Đói chưa? Tôi sắp xong rồi.” Lương Duyệt Nhan nói. Chỉ có hai người ở đây, cô vừa nghe thấy rất rõ.
Thật ra không phải là do đói bụng. Mặt Kinh Tố Đường có hơi nóng, ửng đỏ đến rõ ràng, may mà cô đang mài dao nên sẽ không thấy.
Ngược lại trong đầu mình đang nghĩ cái thứ lung tung gì thế.
“Đây là thịt bò sao?” Kinh Tố Đường vì muốn đánh lạc hướng mà tìm một đề tài khác, ánh mắt anh di chuyển nhìn thấy Viên Dương đang rụt nửa đầu nhìn vào trong phòng bếp.
“Phải. Dương Dương có hơi kén ăn.”
“Con không có.” Giọng nói của đứa trẻ vang lên.
“Con có. Đi xem tv đi.” Lương Duyệt Nhan ra lệnh, cô mài dao xong thì tiếp tục xử lý thịt xay.
Viên Dương nhanh chóng chạy ra phòng khách bật tv lên, âm thanh quảng cáo truyền ra, đứa trẻ dường như không biết dùng điều khiển để đổi kênh, quảng cáo sữa chua phát xong lại là quảng cáo quần áo.
Âm thanh phá vỡ bầu không khí kỳ lạ. Kinh Tố Đường và Lương Duyệt Nhan đều đồng thời thả lỏng.
Lương Duyệt Nhan cầm lấy một ít phần thịt xay, dùng bàn tay phải và ngón tay trái nhẹ nhàng nắn lại phần thịt xay không đều lại thành thịt viên. Ấn lõm vào giữa miếng thịt, hai phần còn lại cũng làm theo tương tự.
Kinh Tố Đường rũ mắt tập trung thái cà chua, anh cố ý không nhìn vào tay Lương Duyệt Nhan.
“Nó có hơi đòi hỏi.” Lương Duyệt Nhan nói: “Trẻ con thường như vậy. Ngài luật sư chắc không quen nhỉ?”
Đón một đứa trẻ về nhà. Nấu bữa ăn tối đơn giản trong bếp sau giờ làm việc.
Anh không chán ghét đến vậy.
“Không. Hình như hôm nay Dương Dương rất vui.” Kinh Tố Đường nhớ tới việc Viên Dương kéo tay anh, nhiệt độ lòng bàn tay của đứa trẻ rất cao, có sức hấp dẫn rất lớn, ít nhất là khiến cho nửa người anh đều ấm áp.
“Nó rất thích anh.” Lương Duyệt Nhan làm nóng chảo, để miếng thịt vào chảo, toàn bộ nhà bếp đều tràn ngập mùi thịt chiên thơm nức, “Nếu…”
“Nếu cái gì?”
Đôi mắt sâu đen không thấy đáy của Lương Duyệt Nhan nhìn về phía Kinh Tố Đường, cô khẽ lắc đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì: “Không. Chúng ta sắp ăn tối được rồi.”