Chương 32: DW is for Dark Whale (2)
“Ngài có thích cậu bé mắt xanh này không, thưa thần chết?” – Cummings.
…
Ngày bận rộn kết thúc. Yến Xuân Hòa có việc đi trước, hai thanh niên ở lại là Thi Linh và Lâm Kỳ đã thu dọn đồ đạc trên bàn của mình, đang nói chuyện phiếm. Khi Lương Duyệt Nhan đổ Fluorit đầy ống thủy tinh thì vô tình nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tường hiện “6:38”, Kinh Tố Đường và hai người bên ngoài cũng hoàn toàn không thúc giục cô, cô kinh ngạc tăng tốc động tác lên.
“Thật xin lỗi, tôi không chú ý đến thời gian.” Lương Duyệt Nhan niêm phong nắp chai lại, sau khi đặt ở góc ít ánh sáng thì cô dọn lại thiết bị thí nghiệm theo trật tự, “Sắp xong rồi.”
“Không sao.” Kinh Tố Đường nghiêm túc trả lời, anh lại bổ sung thêm một câu, “Trông cô rất chuyên tâm.”
Chuyên tâm đến mức như nhập cảnh, bước vào một không gian khác. Nhìn Lương Duyệt Nhan như vậy, anh cũng dường như quên mất thời gian. Nhưng những lời này Kinh Tố Đường thấy không thích hợp để nói ra.
Lương Duyệt Nhan sắp xếp lại dược phẩm lần nữa, rồi cởi găng tay và tháo khẩu trang ra.
“Tiến độ nhanh hơn chút so với tưởng tượng. Về phương diện dược lý, ngày mai còn phải hẹn pháp y Yến thảo luận một chút.” Trên mặt cô không có vẻ thoải mái nào, so với “tiến độ nhanh” thì dường như ngày mai thảo luận mới làm cho cô đau đầu.
Trên trán và cổ cô có lớp mồ hôi mỏng, tóc mái dán lên da, Kinh Tố Đường dời ánh mắt đi.
“Vất vả rồi, cô Lương.”
Một chân Kinh Tố Đường đạp ra cửa, nghe dược Lâm Kỳ phát ra tiếng nghi hoặc: “Luật sư Kinh không cần làm việc sao? Hay định đổi nghề nhỉ?”
Kinh Tố Đường tức giận nói: “Tôi còn chưa đi đâu.”
Lương Duyệt Nhan đứng ngoài cửa hiển nhiên nghe thấy đoạn đối thoại ngây thơ này, cô khẽ cười một tiếng. Kinh Tố Đường theo tiếng mà nhìn về phía cô, ánh sáng trong màn đêm chiếu lên sườn mặt cô.
Cô cùng ánh sáng ấm áp này trở nên sinh động, đến không chân thực. Kinh Tố Đường sinh ra một loại ảo giác, giống như ở trong không gian song song, tại Đại học Dương Thành, Lương Duyệt Nhan chờ anh tan học cùng trở về.
Vì thế đầu óc Kinh Tố Đường cũng không được minh mẫn lắm, anh không nhớ rõ bọn họ đi đến bãi đậu xe như thế nào, anh máy móc khởi động xe, Lương Duyệt Nhan nói với anh mấy câu, anh cũng hoàn toàn không nghe rõ, thậm chí còn đáp lại “Được”. Sau khi trời tối hoàn toàn, đến bãi đậu xe, anh cũng dần bình tĩnh lại, và chỉ thấy thất vọng khi mình đã bỏ lỡ thời gian để hỏi “Tôi vừa đồng ý chuyện gì với cô”.
Xe dừng lại trước cổng tiểu khu Duyệt Dương, thấy Kinh Tố Đường còn chưa tắt máy, Lương Duyệt Nhan nghi hoặc hỏi: “Ngài luật sư không lên sao?”
Kinh Tố Đường đột nhiên tỉnh táo lại.
“Đến ăn cơm mà.” Lương Duyệt Nhan nói, “Không phải anh vừa đồng ý sao?”
“À.” Hóa ra là đồng ý chuyện này, Kinh Tố Đường hàm hồ đáp một câu, sau đó nhanh chóng đậu xe ở vạch đậu xe được vẽ ở bên đường.
Anh lẳng lặng đi theo sau Lương Duyệt Nhan, dường như anh đã dần mất đi sự nhạy cảm với khu phố này.
“Tôi đi đón người.” Lương Duyệt Nhan đi ngang qua cửa sắt lên lầu lại không đi vào, cô nói với Kinh Tố Đường, anh đáp một tiếng, vẫn đi theo sau cô.
Lương Duyệt Nhan đi vào một sân nhỏ ở ven đường, sân có hai cánh cửa, một bên mở ra dán dòng chữ hoạt hình “Nhà trẻ”, trông giống như đã được dán rất lâu rồi. Kinh Tố Đường mơ hồ nhớ rõ trước kia chỗ này có trồng một cây chanh, anh lén nhặt chanh rơi xuống, mang về đến nhà liền bị phát hiện.
Chuyện sau đó Kinh Tố Đường cố ý không nhớ lại, anh dùng sức cắn môi dưới.
Viên Dương nhìn thấy Lương Duyệt Nhan trước tiên, cậu bé đang thất thần chơi đồ chơi đột nhiên đứng lên lại không được tự nhiên dừng lại.
“Dương Dương về nhà ăn cơm.” Lương Duyệt Nhan nhàn nhạt nói.
Trông cậu bé không quá tình nguyện. Lương Duyệt Nhan đứng tại chỗ đợi cậu mấy giây, cô lại nói: “Chú Kinh tới nhà, cơm chiều có hamburger.”
Mắt Viên Dương lập tức sáng ngời, thấy Lương Duyệt Nhan xoay người rời đi vội vàng chạy lại đây, sau đó kéo lấy tay Kinh Tố Đường, nói lời tạm biệt với cô giáo ở lớp mẫu giáo đang chăm sóc một đứa trẻ khác trong lớp.
Cô ấy vẫy tay với Viên Dương, cũng lễ phép gật đầu với Kinh Tố Đường, nói: “Dương Dương hôm nay rất ngoan.”
Có thể cô ấy nghĩ anh là ba Viên Dương. Kinh Tố Đường đang muốn giải thích thì Viên Dương liền kéo anh đi tìm mẹ, anh chỉ có thể đâm lao phải theo lao, trong thời gian ngắn hòa nhập vào một gia đình.
Lương Duyệt Nhan đi ở phía trước, dùng cảm biến ở chìa khóa mở cánh cửa sắt. Thực ra cánh cửa này không đóng chặt, chỉ cần dùng sức kéo mạnh là có thể kéo ra. Cô giữ cửa, Kinh Tố Đường dắt Viên Dương đi vào trong, Lương Duyệt Nhan xoa đầu Viên Dương, không nói gì hay trao đổi ánh mắt với anh.
Trong lúc hoảng hốt, Kinh Tố Đường cảm thấy như mình giống một tên trộm được một đoạn cuộc sống vốn không thuộc về mình.
…
Chìa khóa được cắm vào ổ khóa, hai ổ khóa được mở ra. Không gian phía sau cánh cửa tăm tối, Lương Duyệt Nhan sờ đến công tắc điện bật đèn lên. Kinh Tố Đường nhìn về phía tủ giày, bao tải kia đã sớm không còn ở đó.
Viên Dương cởi giày ra, nhảy nhót chạy về phòng. Lương Duyệt Nhan mặt không chút thay đổi nói: “Rửa tay trước đã.”
Đứa nhỏ lại nhảy tung tăng chạy đi rửa tay.
Hai lần đén đây mà đều không gặp hai người đó, chồng và mẹ chồng cô. Cả căn nhà nhỏ vừa nhìn đã thấy không sót cái gì, vấn đề này khiến Kinh Tố Đường hơi ngẩn người.
“Sao thế, ngài luật sư?” Lương Duyệt Nhan hỏi.
Kinh Tố Đường cân nhắc một chút, nói: “Hình như… không thấy người nhà của cô Lương đâu.”
Lương Duyệt Nhan cười như không cười nói: “Yên tâm, bọn họ còn sống.”
Người bình thường sẽ không nói như thế về gia đình mình. Trong lúc nhất thời Kinh Tố Đường không biết nên đáp lại thế nào.
Họ vẫn còn sống, ít nhất là bây giờ. Không ai biết khi nào họ sẽ chết.
Nếu Kinh Tố Đường dám tiếp tục hỏi thì cô cũng dám tiếp tục trả lời. Nhưng anh không.
Cô đi vào bếp.
Thời gian không sớm cũng không muộn, muốn làm một bữa tối ba món mặn một món canh là không thể. Lương Duyệt Nhan lấy thịt xay, rau diếp và bánh mì ra khỏi tủ lạnh. Cô nghe thấy có người đi vào, Kinh Tố Đường đi vào, hít một hơi rồi nói với cô: “Tôi có thể giúp gì cô không?”
Thực sự có thể.
“Nhặt rau diếp thành lá và rửa sạch.” Cô tự nhiên đưa rau qua, “Hôm nay tôi tự làm hamburger đơn giản, ngài luật sư, anh đừng kỳ vọng quá cao.”