Chương 31: DW is for Dark Whale (1)
Edit: Cigarred
“Tôi cảm thấy có một cái gì đó tăm tối và rực rỡ tấn công tôi rất nhanh từ bên trong tôi.” – Mishima Yukio.
…
Lương Duyệt Nhan dùng kìm hình dạng kỳ lạ kẹp một cái chén nhỏ xoay người lại, bên trong có một ít bột màu trắng, cô nói: “Đây là Fluorit.”
(* hình ảnh cái kìm cùng chén)
“Cô đã làm ra được rồi?” Kinh Tố Đường kinh ngạc.
Anh tò mò nhìn chằm chằm, dường như còn muốn tiến lại gần nhìn rõ hơn.
“Đừng chạm vào, rất nóng.” Lương Duyệt Nhan phóng đại nói: “Nóng 500 độ, sẽ bị thương.”
“Xin lỗi.” Kinh Tố Đường lùi về sau, nhưng mà lưng đã chạm vào tường thủy tinh không thể nào lùi thêm về sau nữa, bộ dáng này thoạt nhìn có chút không thông minh, anh có hơi xấu hổ.
“Phản ứng về mặt bệnh lý thì tôi không hiểu nhiều lắm, còn cần thương lượng với pháp y Yến.”
“Ừ, cô cứ việc nói với cô ấy, những gì cô ấy cũng biết sẽ cho cô biết.” Kinh Tố Đường gật đầu.
Lương Duyệt Nhan nói “Được”, cô cẩn thận cạo bột bên trong chén bằng dao, âm thanh ma sát của lưỡi dao vào thành chén hầu như không có cảm giác chói tai, cô để bột vào ống thủy tinh, sau đó lại chuẩn bị thí nghiệm.
Cách cô kiểm soát con dao gần như xuất thần, giống như một bậc thầy đang làm việc với các tác phẩm nghệ thuật. Kinh Tố Đường tự nói thầm trong lòng.
Anh tự nhiên nhìn vào dụng cụ thí nghiệm cho đến bàn tay đang nắm chuôi dao kia.
Ngón tay Lương Duyệt Nhan rất nhỏ, đốt ngón tay không rõ ràng, giống như búp măng trắng nõn, có lẽ là do người quá gầy nên gân xanh trên mu bàn tay hiện rất rõ, dường như nó ẩn chứa cả ngàn sức mạnh, không dễ dàng bị đẩy lùi.
Ánh mắt Kinh Tố Đường nhìn đăm đăm vào.
“Ngài luật sư, đeo khẩu trang vào đi.” Lương Duyệt Nhan nhắc anh, “Chó khí dễ bay hơi, hít vào sẽ không thoải mái.”
Các loại khí dễ bay hơi như amoniac, clo dễ hòa tan trong nước trở thành bazơ hoặc axit. Nó có tác dụng hút nước không? Kiến thức hóa học phổ thông vẫn in sâu trong trí nhớ Kinh Tố Đường.
Kiến thức hóa học phổ thông khá ít, không tránh khỏi những hạn chế. Nếu không thì sao lại không thể giải thích tại sao anh lại cảm thấy miệng khô vào lúc này.
“Việc chuẩn bị phòng thí nghiệm không khó, tôi chưa quên.” Lương Duyệt Nhan nói, “Nếu là phòng thí nghiệm của Hóa chất Đông Ngô, thiết bị và dược phẩm sẽ đầy đủ hơn, số lượng cũng có thể nhiều hơn.”
Kinh Tố Đường như vừa tỉnh lại từ trong mộng.
“Hóa chất Đông Ngô?” Anh từng viết bốn chữ này trong sổ tay rồi đọc từng chữ một, giống như có một đường thẳng xuyên qua những chấm tròn rải rác trong ký ức.
Sinh viên tốt nghiệp ngành Kỹ thuật hóa học Đại học Dương Thành hàng đầu, nếu không phải là thủ đô mà ở Dương Thành thì Hóa chất Đông Ngô đúng là lựa chọn đúng đắn duy nhất. Đáng lẽ anh nên nghĩ đến điều đó.
“Tôi chưa từng nói với anh sao? Tôi và chồng tôi vào Hóa chất Đông Ngô cùng một năm.” Lương Duyệt Nhan dùng một câu để giới thiệu sự nghiệp ngắn ngủi của mình, khi nói đến từ “chồng” giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn.
“Không phải trước kia cô Lương làm tiêu thụ sao?” Kinh Tố Đường nhớ tới lời cô nói ở quán lẩu.
“Phải. Vị trí bộ phận R&D (nghiên cứu và phát triển) có giới hạn, tôi đã nhường cho anh ta.”
“Chồng của cô?”
“Tôi làm tiêu thụ không lâu, bởi vì tôi đã từ chức ngay sau khi phát hiện mình mang thai.”
“Là chống cô muốn cô chuyển nhượng bằng sáng chế cho anh ta sao?”
“Phải.” Lương Duyệt Nhan lạnh lùng đáp.
Lương Duyệt Nhan chịu đủ cái từ “chồng” này rồi, cô nhẫn nhịn nỗi chán ghét mà hít sâu một hơi, giống như thể mùi khí hăng mũi này giống như vị thuốc lá làm cho cô bình tĩnh lại.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa.”
Cùng lúc đó, Kinh Tố Đường giống như nói theo bản năng: “Thật đáng tiếc.”
Lương Duyệt Nhan dừng lại, hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Có vẻ cô Lương… rất thích phòng thí nghiệm nhỉ?”
Tay cô hơi run lên, độ chính xác của chất lỏng phải đối mặt với một cơn khủng hoảng.
Yên lặng thật lâu, lâu đến nỗi Kinh Tố Đường gần như cảm thấy cô không muốn nói ra đáp án, anh đang buồn rầu tìm đề tài tiếp theo để phá vỡ không khí yên tĩnh thì nghe thấy Lương Duyệt Nhan cất giọng nói.
“Rất thích.”
Áp suất thấp vây quanh cô đột nhiên biến mất. Cô vặn vòi nước, rửa ống thí nghiệm, không khí trong phòng thí nghiệm cũng bắt đầu lưu chuyển trở lại.
“Chỉ cần đúng định luật, thao tác sẽ không sai. Một lần, một trăm lần cũng sẽ có kết quả. Cho dù là phương pháp nào tôi nghĩ ra, tôi cũng đều có thể làm được.” Lương Duyệt Nhan lưu loát thắp sáng ngọn đèn cồn, đáy chén sứ (*) lại một lần nữa bị ngọn lửa thiêu đốt.
(* hình ảnh cái chén, mình cũng không biết nên gọi nó là gì, tìm mãi không ra tên theo tiếng Việt nên tạm gọi là cái chén.)
“Quá lâu rồi, tôi gần như sắp quên đi cảm giác này.” Lương Duyệt Nhan nói, cô chuyên chú lắc thứ ở trong chén sứ, giọng điệu ôn hòa lại tiếc nuối.
Không gian quang đãng ngắn ngủi như ảo giác, áp suất thấp trở lại, nó như cộng sinh với Lương Duyệt Nhan, chưa từng rời đi.
Vì gia đình, người phụ nữ phải rút lui như thể điều đương nhiên trong cuộc cạnh tranh thế tục, cuộc sống này chưa bao giờ dành cho họ vị trí với tài năng và niềm đam mê của họ ngoài các việc gia đình ra.
Vì vậy, họ đặt xuống tên và niềm vinh dự của mình xuống như cởi bỏ áo giáp và vũ khí, trở thành một “người vợ”, một “người mẹ” của gia đình, nhiều thập kỷ trôi qua nhưng cứ như cùng một ngày lặp đi lặp lại.
Người chồng có thể chiến đấu trên thương trường, nơi làm việc, một ngày nào đó đứa trẻ cũng sẽ dang đôi cánh của mình ra. Còn cuộc sống của họ vẫn ở mãi vào ngày đó, giống như Thánh mẫu trong nhà thờ.
Nếu cô tình cờ yêu cái sự bình thường thì cô có đủ may mắn.
Nếu không thì sao?
Nếu cô ấy không muốn trở thành Thánh mẫu thì sao?
Không ai thực sự nhận được đáp án cho câu hỏi này, bao gồm cả Kinh Tố Đường. Anh chợt thấy buồn bã mà không lý do.
Nếu như tôi có thể làm cho cô ấy hạnh phúc thì tốt. Kinh Tố Đường nghĩ.
“Sau khi vụ án kết thúc, cô vẫn có thể tiếp tục. Bọn họ sẽ cần cô.” Kinh Tố Đường nói, anh nhìn về phía ba người đang bận rộn công việc bên ngoài. “Cô vẫn có thể làm chuyện mình thích.”
Lương Duyệt Nhan nở nụ cười rất nhẹ.
“Tôi cũng hy vọng mình có thể.”
…
Biểu tượng đại diện cho tập đoàn Đông Ngô, bao gồm DW, chữ cái hoa màu xanh đại diện cho chữ viết tắt của “Đông Ngô”. Biểu tượng này được đặt trên tầng cao nhất của tòa nhà, theo sau là bốn chữ “Tập đoàn Đông Ngô” màu vàng đầy cổ kính và trang trọng.
Cho dù là ở thành phố nào, các tòa nhà của Tập đoàn Đông Ngô luôn nổi bật giống như danh tiếng của chủ tịch vậy.
Một nhóm người đi ra từ cửa chính, mỗi người đều mặc cùng một chiếc sơ mi trắng, trên ngực in chữ và biểu tượng của DW. Người đàn ông đi đằng trước khí chất phi phàm, tóc được chải gọn ra sau đầu, trên mặt nở nụ cười thuần thục, một số người đi đằng sau ông ta. Nếu mắt ngời có thể hóa thành một thực thể thì ông ta phải là một hòn đá có thể đánh trúng tất cả cánh bèo trên mặt nước, những người đi xung quanh sau khi nhìn vào ông ta đều giống như một lần nữa đón mối tình đầu mà trở nên vui sướng.
Viên Hải Bình đi bên cạnh bước nhanh hơn hai bước, mở cửa chiếc xe dẫn đầu, cung kính nói: “Kinh tổng, mời lên xe.”
Kinh Văn Đăng ngồi lên, ông ta chỉ vào Viên Hải Bình: “Hải Bình đi cùng xe với tôi.” Sau đó tùy ý khoát tay với đám người đi theo phía sau ông ta. Đám người cung kính cúi đầu lùi lại một bước, nối đuôi nhau đi về phía mấy chiếc xe phía sau.
Viên Hải Bình được yêu thích mà hốt hoảng, ngồi vào vị trí bên cạnh Kinh Văn Đăng.
Chiếc xe khởi động, Kinh Văn Đăng không mở miệng nói chuyện. Viên Hải Bình như ngồi trên đống lửa, anh ta mở nắp chai nước, hai tay đưa tới trước mặt người bên cạnh.
Kinh Văn Đăng không nhanh không chậm đưa một tay qua nhận.
“Chuyện của chúng ta diễn ra không suôn sẻ lắm. Tôi thấy nên dứt khoát mời Hải Bình, cùng vợ cậu ăn một bữa cơm.” Kinh Văn Đăng nhẹ nhàng nói.
“Gần đây cô ấy không bình thường, thường xuyên cằn nhằn. Sợ anh Đăng cảm thấy không vui.” Viên Hải Bình thấp giọng nói, chuyện này nói ra khiến anh ta mất mặt nhưng ở trước mặt anh em, vẫn muốn giữ mặt mũi, anh ta nói: “Chuyện này tôi có thể xử lý tốt, phụ nữ mà thôi, đánh một trận là ngoan, anh Đăng nói có đúng không.”
Kinh Văn Đăng hài lòng nhìn về phía Viên Hải Bình, chậm rãi gật đầu. Sau đó điện thoại ông ta reo lên, ông ta nhận máy, Viên Hải Bình thức thời nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên kia.
Viên Hải Bình cảm nhận được sự khẳng định lớn lao trong ánh mắt người đàn ông này, anh ta cảm thấy vừa đắc ý vừa vui sướng giống như nhận được sự hướng dẫn của các vị thần.
Kinh Văn Đăng cúp máy, mang theo bảy phần thân thiết cùng ba phần lơ đãng nói với Viên Hải Bình: “Hải Bình à, bên kia có hàng mới, 12 tuổi.” Lời tiếp theo ông ta trầm giọng nói ra: “Giống Khâu Thục Trinh (*).”
Trong mắt Viên Hải Bình lập tức hiện lên thần thái rạng ngời, thắt lưng anh ta thẳng tắp, hưng phấn khó kiềm chế, thậm chí còn xoa xoa tay.
“Chỉ chờ anh Đăng dẫn tôi đi gặp mặt.”