Chương 30: Người thu thập và nhà hóa học
“Tính xâm phạm là một linh hồn sát nhân.” – Đức mẹ.
…
Tranh luận luôn luôn tồn tại. Mặc dù có những thủ pháp tinh vi và chi tiết trong tất cả các khía cạnh của tình tiết vụ án nhưng ở cấp bậc của pháp y và cảnh sát, nếu không có bằng chứng vững chắc thì rất khó để thay đổi hướng điều tra đã được xác định.
Cảnh sát đến từ Hải Thành hiểu rõ điều này, Yến Xuân Hòa đứng dậy đưa vị cảnh sát ra ngoài, cô ấy nói: “Chuyện này tôi không thể cho anh bất kỳ kết luận chắc chắn nào, thật sự rất xin lỗi.”
Kinh Tố Đường muốn cùng đi ra ngoài, khi xoay người anh lại trộm nhìn Lương Duyệt Nhan một cái.
Thi Linh nói với cô cái gì đó, bọn họ lập tức đứng dậy đi vào trong phòng kính chưa được bật đèn ở góc, Lương Duyệt Nhan đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt hàng mày. Cô cũng không trang điểm, lông mày và đôi mắt đen tự nhiên thể hiện khí chất sắc bén.
Đèn bật lên, Lương Duyệt Nhan giúp Thi Linh đặt dụng cụ lên bàn. Lâm Kỳ dọn dẹp bên trong, sau đó hướng dẫn Lương Duyệt Nhan cách sử dụng. Cô gật đầu, ánh mắt dừng lại qua hai người Thi Linh và Lâm Kỳ, từ hàng mày hơi nhíu lại của cô có thể thấy rằng cô vô cùng tập trung.
Nhịp tim trở nên bất thường, giống như ngày hôm qua ở trong thang máy. Kinh Tố Đường quy việc này là do say rượu.
Kinh Tố Đường có chừng mực đi đến cuối hành lang cách Yến Xuân Hòa và người kia một chút, anh châm một điếu thuốc, rồi bỏ bật lửa màu xanh vào lại trong túi áo khoác.
Yến Xuân Hòa cuối cùng bắt tay với vị cảnh sát Hải Thành, người cảnh sát gật đầu với Kinh Tố Đường rồi rời đi. Yến Xuân Hòa lấy ra một bao thuốc Camel (thương hiệu thuốc lá), châm lửa rồi đi đến trước mặt Kinh Tố Đường.
“Định làm thế nào?” Kinh Tố Đường hỏi.
“Hai khả năng.”
“Cô cảm thấy… vụ việc này thế nào?” Kinh Tố Đường rũ mắt, vẩy tàn thuốc ở trên thùng rác, tránh để Yến Xuân Hòa có thể nhìn thấy sự thăm dò trên mặt anh. Gần đây Lương Duyệt Nhan làm cho anh đối với năng lực khống chế nét mặt của mình sinh ra hoài nghi không nhỏ.
Yến Xuân Hòa tự nhiên không phát hiện ra sự mất tự nhiên của anh, cô ấy trả lời: “Lâm Kỳ hiếm khi nói đúng một điều. Nếu đó là cướp thì nhiều nhất chỉ đâm chết người, rất ít khi nghĩ đến việc cắt cổ họng. Nói cho cùng cũng chỉ là kinh nghiệm làm nghề này mà thôi, không phải mọi lý luận đều đúng, cũng không chứng minh được gì.”
Kinh Tố Đường biết cô ấy chỉ về hướng giết người vì thù.
“Vết cắt sâu như vậy cũng không biết rốt cuộc là ghét người kia đến mức nào.” Yến Xuân Hòa hít một hơi thuốc, thuốc đi qua phổi, thở ra một đường khói mờ ảo.
Lại một lần nữa, dáng vẻ khó nhìn ra được cảm xúc của Lương Duyệt Nhan lại lần nữa hiện lên trong đầu Kinh Tố Đường.
“Cô không định giúp sao?”
“Tôi có thể giúp được cái gì?” Yến Xuân Hòa cười nhạt: “Lại nói, tôi chỉ làm những chuyện mình chắc chắn. Cũng không phải anh không biết.”
Kinh Tố Đường trừng mắt nhìn. Khả năng kiểm soát biểu cảm dường như đã trở lại.
“Tôi không thể nào biết rõ hơn, pháp y Yến.” Anh dập tắt tàn thuốc.
“Dù sao cũng có người tới giúp anh, không phải sao?” Yến Xuân Hòa nhìn về phía cánh cửa phòng nghiên cứu pháp y kia, tầm mắt di chuyển, cố ý vô tình nhìn Kinh Tố Đường một cái, “Vui lên đi.”
Kinh Tố Đường nhanh chóng đáp: “Tôi đã rất vui rồi.”
Thi Linh đi ra từ cánh cửa kia, nhìn thấy hai người này đang hòa hợp mà hút thuốc, lộ ra vẻ mặt “Hóa ra hai người đang lười biếng ở đây”: “Chị Tiểu Lương sắp bắt đầu làm nhà hóa học, lão đại, luật sư Kinh, có muốn đến nhìn không?”
Yến Xuân Hòa gật đầu, hút hai hơi thuốc rồi sau đó cũng dập thuốc, cô ấy đang định đi theo Thi Linh.
Kinh Tố Đường đi theo sau các cô ấy vào cánh cửa kia.
Lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.
…
Trên bàn rải rác vật dụng thí nghiệm, trong hộp vật chứng bên chân cô có chứa vài chai mẫu thử, ảnh chụp, hồ sơ… Lâm Kỳ gọi Kinh Tố Đường là ‘người thu thập’, Lương Duyệt Nhan là ‘nhà hóa học’ làm thí nghiệm. Thi Linh và Yến Xuân Hòa cũng đều gọi như vậy.
Ngược lại Kinh Tố Đường thấy không sao cả, dường như Lương Duyệt Nhan cũng không chán ghét cái biệt danh này.
Phòng thí nghiệm nhỏ này dùng tường thấp và thủy tinh ngăn cách với không gian lộn xộn bên ngoài. Lương Duyệt Nhan và Kinh Tố Đường đứng bên trong, nếu đứng thêm một người nữa thì sẽ có vẻ hơi chật chội. Cả sự kín khí và thoát khí đều được cân nhắc. Bên ngoài Thi Linh và Lâm Kỳ sắp cãi nhau, Kinh Tố Đường lại chỉ nghe thấy tiếng đồ thủy tinh va chạm vào nhau.
Kinh Tố Đường dựa vào tường thủy tinh, anh chuyên chú nhìn động tác của Lương Duyệt Nhan, cô thản nhiên như không, khi chuyển chất lỏng tay không hề run chút nào. Cô như vậy giống như một phù thủy cao ngạo.
Những mảnh ký ức của ngày hôm trước ùa đến như một cơn mưa rào.
Sức của Lương Duyệt Nhan rất lớn, bởi vì trên đường về đến nhà, cô thậm chí còn không để anh va đập vào bất kỳ góc cạnh nào. Cô đặt anh lên giường, cô xoay người để anh tránh khỏi việc bị sặc mà nôn mửa có thể xảy ra, khi mái tóc cô quét qua khuôn mặt anh, giống như lông của con vật nhỏ nhẹ nhàng cọ lên. Bật lửa nhựa mà cô tặng từ trong túi rơi ra, cô nói với giọng gần như lẩm bẩm: “Vẫn còn giữ à, mèo say xỉn.” cô để lại một ly nước chanh mật ong trên bàn cạnh giường trước khi nhẹ nhàng đóng cửa lại và rơi đi. Khi anh đưa tay ra, anh suýt thì làm đổ ly nước, hơi ấm từ bàn tay truyền vào tận tim.
(Ngài luật sư mê cô Lương lắm rồi =)))
Bên cạnh cốc nước là một tờ giấy với dòng chữ nhẹ nhàng. Thuốc giải rượu uống một lần được bọc trong tờ giấy.
“Nước uống từng ngụm nhỏ. Hãy nhớ uống thuốc. Nhan.”
Đây là sự dịu dàng đếm trên đầu ngón tay mà Kinh Tố Đường từng được nhận trong suốt cuộc đời mình.
Tác dụng mất nước của rượu rất mạnh, cổ họng Kinh Tố Đường đã khát đến mất đi cảm giác, nước chanh mang theo vị ngọt nhàn nhạt trôi qua cổ họng, sau khi uống ngụm đầu tiên, anh không thể tự khống chế mà uống hết.
Kinh Tố Đường rất nhanh rơi vào giấc ngủ sâu, lần này ác mộng không đến tìm anh.
Anh vẫn nhìn Lương Duyệt Nhan như cũ.
Sự hoang mang và nghi ngờ cuối cùng đã trở thành một đáp án đơn giản và rõ ràng.
Sao cô ấy lại là hung thủ.