Chương 28: Mèo say rượu
“Tất cả những điều này đều làm cho Lương Duyệt Nhan cảm thấy mới lạ, cô dường như đã sống lại.”
…
Ở khúc cua vừa rồi, tài xế lái xe không nắm chắc tốc độ, thân thể Kinh Tố Đường nghiêng một cái, đầu rơi lên vai cô, mái tóc mềm chọc vào cổ và má cô, hương cỏ cây trộn lẫn với nhiệt độ không khí pha loãng tràn vào mũi cô. Xem ra là thật sự ngủ say, bởi vì lúc tỉnh táo Kinh Tố Đường quá câu nệ, ngay cả những gì cô đưa cho anh cũng đặc biệt để ý mà không chạm vào ngón tay cô. Nếu vẫn còn ý thức, anh chắc chắn sẽ lập tức ngồi thẳng dậy và xin lỗi vì hành động quá tùy tiện này.
Hoặc là việc va chạm như này sẽ không hề xảy ra.
Ý nghĩ này khiến Lương Duyệt Nhan cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng không thể nói là quen thuộc với người này nhưng lại giống như rất hiểu biết con người anh, thậm chí đủ để cô giải thích cho hành vi của anh.
Nói đi cũng phải nói lại, tại sao ngài luật sư lại ngủ say như vậy?
Trước khi lên xe rõ ràng còn tỉnh táo trở về bình viện, bình thản nói tạm biệt với mấy người kia, gọi gọi lái xe thay, đứng bên cạnh trấn an cô rằng những người đó không dễ ở chung nhưng đều là những người tốt, chính trực.
Cô nói cô biết. Dường như anh vẫn còn hơi nghi ngại.
Sau đó xe còn chưa đi được 500m, Kinh Tố Đường đã ngủ như vậy.
Trong trí nhớ của Lương Duyệt Nhan, cô chưa từng dùng từ này để miêu tả một người đàn ông trưởng thành.
Ngài luật sư thật đáng yêu.
Cô vẫn không đẩy anh ra, vì thế dọc đường đi, Kinh Tố Đường vẫn tựa lên vai cô.
Người lái xe thay là một cậu trai còn trẻ, dường như không quen với đường xá, lại đang lái xe đắt tiền làm cho anh talo lắng hơn. Trong xe chỉ có giọng nữ máy móc chỉ đường thỉnh thoảng phát ra tiếng “bạn đã đi sai đường”, một khi tiếng này vang lên, anh ta sẽ lại căng thẳng nhìn vào gương chiếu hậu.
May mắn Lương Duyệt Nhan cũng không có ý định trách móc anh ta.
Cuối cùng chiếc xe tiến vào tầng hầm ngầm của một tòa chung cư cao tầng, thuận lợi tìm thấy đúng chỗ đỗ xe, cẩn thận đậu xe xong.
Có lẽ cảm thấy xấu hổ về biểu hiện vừa rồi, cậu trai bước xuống ghế lái, cầm chìa khóa xe chần chừ hỏi Lương Duyệt Nhan: “Có cần tôi giúp cô không?”
“Giúp cô đưa bạn trai lên.” Cậu ta chỉ vào Kinh Tố Đường vẫn đang mê man trong xe, cách thân xe nhìn về phía cô.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Lương Duyệt Nhan vòng qua bên kia chiếc xe, mở cửa xe ra, đặt tay Kinh Tố Đường lên vai mình, kéo anh ra khỏi hàng ghế sau xe. Anh cao hơn cô không ít, cô lại gầy, gần như gánh hết trọng lượng của người kia.
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Nói xong, Lương Duyệt Nhan đóng cửa xe lại, lấy chìa khóa từ tay cậu ta, chậm rãi đi từng bước về phía thang máy.
Cậu ta có chút bối rối nhìn hai người, chạy về bằng xe điện gấp, trên đường đi còn lẩm bẩm: “Không phải bạn trai thì chắc là vợ chồng, tình thú thật.”
…
Kinh Tố Đường quả thật đã uống nhiều.
Còn giúp Lương Duyệt Nhan uống đỡ mấy chén.
Khoảng thời gian này anh đã làm nhiều chuyện kỳ lạ, đây chỉ là một trong những điều bình thường nhất.
Chỉ là không ngờ tửu lượng của Lương Duyệt Nhan còn tốt hơn mấy tên quỷ nhậu kia.
Cô thật lợi hại.
Sao anh lại ngủ thiếp đi? Anh chẳng có ký ức nào về việc trở về nhà từ quán lẩu.
Cũng không thể nói rằng anh đã say đến quên sạch, anh không có.
Bởi vì khi Lương Duyệt Nhan hỏi anh số nhà, anh còn có thể mơ hồ trả lời một câu “27D”.
Giọng nữ trầm thấp dễ nghe kia dường như còn nói với anh một câu: “Mèo say, chìa khóa để đâu?”
“Ở… hả?”
Trong khoảnh khắc đó anh đã nhận ra mình đang treo ở trên vai Lương Duyệt Nhan, xương bả vai trên cánh tay cảm thấy không giống như tưởng tượng. Anh thật sự đã giật mình, dường như đã làm một chuyện rất không nên.
Phản ứng cơ thể thật sự rất nhanh, nhưng ảnh hưởng của rượu vẫn còn mạnh, trong lúc anh lù lại không thể giữ thăng bằng, cả người choáng váng.
Cleisthenes (Nhà chính trị). Hammurabi (vị vua thứ 6 của Babylon). Suleiman I (Cựu vua đế quốc Ottoman). Lykourgos (nhà lập pháp bán huyền thoại của thành bang Sparta). Muhammad (người sáng lập ra Hồi giáo). Moses (Lãnh tụ tôn giáo)
Xuống chút nữa là ai? Solon (nhà thơ người Athena).
(Chữ trong ngoặc là chú thích của Editor)
Lương Duyệt Nhan kéo anh lại, một lần nữa Kinh Tố Đường lấy lại được điểm tựa. Anh cố gắng hết sức để lấy chìa khóa từ trong túi áo mình nhưng lần nào cũng thất bại.
Kinh Tố Đường đột nhiên dừng lại.
Lương Duyệt Nhan vòng qua eo anh, giúp anh hoàn thành động tác này. Âm thanh tiếng kim loại va chạm vào nhau vô cùng rõ ràng.
“Là cái này đúng không?”
Kinh Tố Đường gật đầu, nói không nên lời. Sau đó khuôn mặt anh bị một người véo lấy.
“Tôi biết rồi. Ngoan.” Lương Duyệt Nhan nói, giọng nói của cô như đang dỗ dành một đứa bé. Tôi không phải đứa bé. Tim Kinh Tố Đường đập càng ngày càng nhanh.
Lương Duyệt Nhan nghiêng mặt nhìn những con số trên bảng điều khiển thang máy đang thay đổi, tay theo thói quen dùng tiết tấu nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Đó là tư thế ôm nhau.