Chương 27: Ăn lẩu
“Tôi dần dần nhìn rõ nhân loại, xuất phát từ ước muốn trốn tránh nỗi cô độc, lại sẽ áp dụng sách lược phức tạp cỡ nào, khó đoán cỡ nào?”
…
Quán lẩu rất gần bệnh viện, có thể đi bộ. Quán lẩu này được thiết kế theo phong cách thập niên 80 cùng công thức nước lẩu bí mật nên đã thu hút được rất nhiều khách, bao gồm cả mọi người trong phòng nghiên cứu pháp y.
Người nghe danh đến đa số đều là những người trẻ tuổi.
Thậm chí Yến Xuân Hòa còn trở thành bạn của người quản lý bằng tuổi ở đây, cô ấy đặc biệt để một vị trí tốt cho họ. Sáu người ngồi quanh cái bàn tròn, vừa đủ.
Quả thật Lương Duyệt Nhan không nhớ ra lần trước ở cùng nhiều người ăn cơm như vậy là khi nào.
Ngồi giữa đám người, so với việc đối mặt với người chồng lén lút ngoại tình kia, ngay cả không khí cũng khác nhau.
Như đã trải qua mấy đời.
Lẩu với rượu mơ thực sự là sự kết hợp của thiên tài. Rượu mơ chua ngọt làm nhạt đi cảm giác tồn tại của men rượu, người uống nó là để giải tỏa vị cay khi rơi vào trạng thái say rượu.
“Độ khó của thi thể hôm nay phải được năm sao.” Sau khi ăn đến mức nóng bỏng cả cổ họng, ngay cả Lạc Hiền nói chuyện cũng không còn được rõ ràng nữa.
“Quả thật như vậy.” Yến Xuân Hòa thừa nhận. “Có thể xếp thứ ba trong sự nghiệp của tôi.”
“Phải xếp hạng nhất trong sự nghiệp của tôi.” Thi Linh sau khi ăn một đĩa thịt chiên đầy mới bình tĩnh lại, “Nói đi cũng phải nói lại, khả năng thích ứng của chị Lương cũng tốt quá đi. Lần đầu tiên chúng ta giải phẫu, liên tục hai ngày cũng không ăn nổi cơm.”
Đột nhiên nghe thấy tên mình được nhắc đến theo cách, Lương Duyệt Nhan ngẩng đầu lên từ một bát óc heo.
“Cái gì?”
“Màn thể hiện hôm nay của cô, điểm tuyệt đối.” Yến Xuân Hòa nhìn cô nói.
Lương Duyệt Nhan sửng sốt: “Không có gì…”
Yến Xuân Hòa nâng ly về phía cô ngồi ở đối diện: “Xin lỗi, Lương tiểu thư, hôm nay tôi đã làm khó cô rồi. Ở trong phòng khám nghiệm tử thi chắc không mấy dễ chịu nhỉ?”
“Không sao.” Hai người cụng ly, Lương Duyệt Nhan hạ thấp miệng chén một chút, sau khi cụng vào thì uống hết rượu mơ trong chén, sau đó úp cái ly xuống, không còn giọt nào. “Công việc này xứng đáng với sự tôn trọng của tất cả mọi người. Pháp y Yến, rất vui được quen biết mọi người.”
Lạc Hiền vỗ tay, Lâm Kỳ la một tiếng “Hào sảng”. Hai người này ngay cả mí mắt cũng đỏ lên.
Yến Xuân Hòa nhìn Lương Duyệt Nhan một cái thật sâu.
Cô ấy hỏi: “Lương tiểu thư cũng tốt nghiệp đại học Dương Thành sao? Chuyên ngành của cô là?”
“Kỹ thuật hóa học, trợ giúp sinh vật.”
Câu trả lời này khiến Yến Xuân Hòa nghĩ đến cái gì đó, dưới tác dụng của rượu, cô ấy không nắm được ý niệm vừa chợt lóe lên trong đầu mình. Yến Xuân Hòa hàm hồ gọi cô một tiếng “bạn học”, lại nâng chén uống cùng Lương Duyệt Nhan một chén.
Yến Xuân Hòa là một người thẳng thắn. Không chỉ có cô ấy, mọi người ở đây đều chân thành.
Bọn họ thường xuyên đối mặt với những cái chết tàn bạo nhất, sau khi loại bỏ lớp vỏ cứng lạnh lẽo đó, họ đều là những người quang minh chính đại. Sẽ trực tiếp đặt câu hỏi về những chuyện không hiểu, thậm chí thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình trước mặt mọi người.
Lương Duyệt Nhan thích ở cùng những người như vậy.
“Làm pháp y mà ban ngày uống nhiều rượu như vậy?” Kinh Tố Đương không nóng không lạnh nói.
“Luật sư Kinh, nếu anh ở đó thì bây giờ không chừng còn uống nhiều hơn bất cứ ai trong chúng tôi.” Lâm Kỳ giơ tay lên với Lạc Hiền nhưng không được anh ta đáp lại, liền không chịu thua nói.
“Kiểm sát viên cũng đã uống rồi.” Yến Xuân Hòa liếc mắt nhìn Lạc Hiền một cái, rồi lại nhìn về phía Kinh Tố Đường. “Không phải anh cũng nên uống sao?”
Kinh Tố Đường giải thích với Lương Duyệt Nhan: “Lạc Hiền là kiểm sát viên, trước đây cũng là một pháp y.”
Lạc Hiền gật đầu với Lương Duyệt Nhan. Lúc này điện thoại của Lạc Hiền để trên bàn sáng lên, anh ta nhìn thấy dãy số đó liền cau mày, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lương Duyệt Nhan ngồi bên cạnh Kinh Tố Đường, anh thấy cô quả thật uống không ít, chỉ vì Thi Linh không thích thấy ly rượu trên bàn trống không, mỗi lần bị mời rượu Lương Duyệt Nhan đều cảm ơn rồi nâng ly uống hết một nửa.
“Cô Lương, không cần thấy áp lực.” Kinh Tố Đường hạ thấp giọng nói với cô, “Cũng không cần phải uống nhiều như vậy.”
Lương Duyệt Nhan nhìn chằm chằm môi dưới của anh vì ăn cay mà trở nên đỏ rực, đầu óc quay cuồng.
“Ngài luật sư, tôi từng làm bán hàng, nói về tửu lượng, tôi cũng không kém đâu.” Lương Duyệt Nhan. Kinh Tố Đường có thể thấy ý cười từ trong mắt cô.
“Tôi biết.” Kinh Tố Đường hơi dừng lại, giống như đang lẩm bẩm, “Mặt cô không đỏ chút nào.”
Lương Duyệt Nhan chợt thấy là lạ.
Cô muốn chạm vào mặt Kinh Tố Đường.