Chương 20: Lương Duyệt Nhan ở ngay phía sau bà ta
- Trang Chủ
- Kill Your Husband - Hoàng Đại Khải
- Chương 20: Lương Duyệt Nhan ở ngay phía sau bà ta
“Giết hắn, thuận tiện giết luôn ta, cầu xin ngươi.”- No party for Cao Dong(*)
(*) Một ban nhạc Đài Loan. Bên trên là lời bài hát Tình ca của No Party for Cao Dong.
…
Viên Hồng ngủ một giấc say, ăn bữa sáng Lương Duyệt Nhan chuẩn bị, liếc mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Bà ta kinh ngạc vì hôm nay cô lại quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mình, dù sao người ngu xuẩn đến đâu cũng có thể cảm giác được Lương Duyệt Nhan vẫn luôn trốn tránh không muốn gặp bà ta.
Lương Duyệt Nhan chuẩn bị bữa sáng là bánh bao đường nâu ăn kèm với cháo kê, Viên Hải Bình nhanh chóng ăn xong, trước khi rời khỏi nhà, anh ta nói với Viên Hồng mình sắp đi công tác nước ngoài mấy ngày.
Hai vợ chồng như đang cãi nhau, sáng sớm Viên Hải Bình không nói câu nào với Lương Duyệt Nhan.
Viên Hồng thì âm thầm sung sướng khi người gặp họa.
Viên Hồng biết rõ tính cách của con trai. Lương Duyệt Nhan yếu đuối đơn giản sao có thể giữ được anh ta. Viên Hồng nhịn không được nhớ tới người chồng đầu tiên đã sớm bị bà ta đạp đi kia, bà ta đã không còn nhớ rõ bộ dạng của ông ta và còn cả người “bạn trai” vừa bị bà ta bỏ rơi nữa.
Còn người hiện tại thì chỉ được cái mã ngoài, lên giường ngay cả hai phút cũng không duy trì được.
Viên Hồng nghĩ đến chuyện này lại nổi giận.
Lương Duyệt Nhan đau lau sàn nhà, cô đổ nước tẩy rửa 84 vào xô, Viên Hồng mơ hồ có thể ngửi thấy mùi khí cay mũi.
“Cô để cái xô kia ra xa chút, hôi chết người!” Viên Hồng cất giọng mắng một câu, bà ta nhìn bóng lưng cứng đờ của Lương Duyệt Nhan thì một cơn khoái dâng lên trong lòng.
Có người mà bà ta ghét sợ bà ta. Ý thức được điều này làm cho Viên Hồng vô cùng hưng phấn, còn hưng phấn hơn cả làm tình. Nghĩ xa hơn là, bà ta đến thành phố, hành hạ một người phụ nữ có trình độ học vấn cao hơn, giẫm người đó dưới lòng bàn chân. Nghĩ vậy, Viên Hồng nhếch môi cười, cảm thấy mình uy phong lẫm liệt, không còn gì khiến bà ta sung sướng hơn cả.
Cho nên bà ta quả thật không ngờ Lương Duyệt Nhan sẽ rủ bà ta đi trung tâm thương mại cùng mua quần áo cho Viên Hải Bình.
Lương Duyệt Nhan khi nói lời này, mặt hơi phiếm hồng giống như vui mừng lại có chút mong chờ. Cô nói không tin vào mắt thẩm mỹ của mình nên muốn cùng mẹ chồng đi mới yên tâm.
Trong mắt Viên Hồng, đây là lấy lòng, đây là hoàn toàn cam chịu và thần phục.
Viên Hồng cười lạnh một tiếng, giống như bố thì mà đồng ý.
Lương Duyệt Nhan vẫn vẻ mặt không thay đổi như mọi khi, cô nói: “10h trung tâm thương mại mở cửa, 10h chúng ta đi.”
Bọn họ đi muộn hơn 10 phút thời gian đã hẹn, Viên Hồng đổi hết bộ này đến bộ kia, gần như thử hết quần áo trong đống hành lý của mình. Lương Duyệt Nhan lặng lẽ ngồi trên sofa đợi bà ta, cuối cùng Viên Hồng chọn một bộ quần áo màu đỏ kết hợp với xanh lá, một bộ đồ khiến bà ta tự tin vào ngoại hình và vóc dáng của mình.
Khoảnh khắc Viên Hồng đi ra khỏi phòng, Lương Duyệt Nhan vừa trả lời xong một tin nhắn, buông điện thoại ra nhìn qua.
Không biết có phải ảo giác hay không, bà ta cảm thấy ánh mắt của Lương Duyệt Nhan dường như mang theo vài phần cười nhạo. Đặc điểm lớn nhất của một bạo quân hẹp hòi là thích xác nhận quyền uy của mình mọi lúc mọi nơi.
Cơn giận không tên đột nhiên nổi lên trong lòng Viên Hồng, tại sao người phụ nữ này dám nhìn mình như vậy, mình phải cho cô ta biết mặt.
Viên Hồng hùng hổ đi ra cửa, bà ta nói với Lương Duyệt Nhan ngồi trên sofa: “Đi thôi! Mỗi ngày cô đều lười biếng ngồi không!”
Giọng điệu của Viên Hồng rất hung dữ. Lương Duyệt Nhan nghe bà ta nói thì cầm túi xách lên, đi tới phía sau bà ta cách khoảng một mét. Lương Duyệt Nhan thuận theo nói: “Vâng.”
Thái độ như trách móc này càng khiến Viên Hồng nổi giận hơn. Trong cơn thịnh nộ, đầu óc bà ta cũng xoay chuyển nhanh hơn, nghĩ gì đó rồi vừa xuống cầu thang vừa nói: “Đêm đó tôi tỉnh lại ngửi thấy mùi khói thuốc, là cô hút thuốc ở ban công phải không? Chậc chậc, hai người đang chuẩn bị sinh đứa con thứ hai, hút thuốc gì đó đều không được phép!”
Động tác của Lương Duyệt Nhan dừng lại, khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm của cô cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt: “Cái gì mà đứa con thứ hai?”
“Tôi vẫn luôn khuyên Hải Bình có đứa thứ hai. Thằng nhóc này da mặt mỏng, nó ngại nói với cô thì để tôi nói.” Viên Hồng nói.
Viên Hồng không quay đầu lại, mang theo nụ cười đắc ý.
“Tôi không đồng ý.”
“Này, cô không có việc làm, không phải người nhà ở Hải Thành của cô cũng không có sao?” Viên Hồng nói, “Nói trắng ra, cô là người của nhà chúng tôi.”
Viên Hồng không nói ra câu kia là “Chúng tôi có quyền kiểm soát cô”, ý tứ của bà ta đã đủ rõ ràng. Bà ta tin Lương Duyệt Nhan có thể nghe hiểu, bà ta chỉ thiếu điều cầm bút đỏ viết lên trên mặt người phụ nữ này.
Từ tầng 4 xuống tầng 3, Viên Hồng đứng trên đầu cầu thang, chậm rãi đi xuống hai bậc.
Lương Duyệt Nhan dừng bước, Viên Hồng cũng dừng lại.
“Cô…” Viên Hồng còn chưa kịp quay đầu lại thì có một sức mạnh va vào thắt lưng bà ta, trong nháy mắt Viên Hồng mất thăng bằng, trời đất xoay chuyển, bà ta muốn giữ chặt lan can, một cái túi da nhỏ nặng nề đập lên đầu bà ta, bà ta chỉ có thể đưa tay che đầu.
Trong một giây, cơ thể Viên Hồng đập xuống dưới mười hai bậc thang rồi đập thẳng vào tường, lăn đi hai vòng. Viên Hồng phát ra tiếng rên rỉ, trước mặt bà ta là mười bốn bậc thang đi xuống.
Không đợi bà ta kịp phản ứng, sức mạnh đó lại đập vào lưng bà ta, mang theo cơn phẫn nộ như thiên lôi.
Bà ta tiếp tục lăn xuống.
Đau. Phía sau lưng, cơn đau ở xương sườn ngực trước kèm với tiếng thở hổn hển, móng tay dài được sơn màu dường như cũng bị gãy khi rơi xuống, máu chảy trên đầu làm mờ đôi mắt bà ta.
Rất đau. Khi bà ta sinh Viên Hải Bình cũng không đau như thế.
Viên Hồng chưa từng trải qua cơn thống khổ như vậy.
Bà ta muốn nói, muốn gầm lên như bà ta vừa làm nhưng bà ta không làm được.
Bóng người mảnh mai che đi ánh sáng.
Giày vải hiệu Nhạc Phúc giẫm lên cổ tay Viên Hồng ngăn mọi động tác của bà ta. Lương Duyệt Nhan cầm một miếng giẻ ướt chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng sức che miệng và mũi Viên Hồng, dung dịch khử trùng nồng độ cao 84 nháy mắt đốt cháy cổ họng, khí quản của Viên Hồng.
Cuối cùng Viên Hồng cũng hiểu, thì ra Lương Duyệt Nhan căn bản không nghĩ đến việc đi trung tâm thương mại.
Bà ta lập tức mất đi ý thức.