Chương 122: Uy hiếp
“ Đứng lên đi! Lý tổng quản, Phụ Hoàng ta sao rồi?”
Lý tổng quản đi theo bước chân của Mạc Phong Tức tới giường của Hoàng đế. Vừa đi vừa nói: “ Gần đây Hoàng Thượng đã khá hơn nhiều rồi, hôm nay còn tỉnh lại nửa tiếng!”
“ Đương nhiên là phải khỏe hơn rồi!” Nhưng rất nhanh thôi sẽ không khỏe được như vậy nữa rồi. Hồi quang phản chiếu ba lần là dừng, phụ hoàng người nên nghỉ ngơi rồi.
“ Lý tổng quản, viện chính đã mang thuốc tới chưa?”
“ Hồi điện hạ chắc cũng sắp rồi!”
Lý Chính vừa nói xong bên ngoài đã thông báo Viện chính đem thuốc tới. Mạc Phong Tức cho truyền vào, rồi đóng vai một đứa con hiếu thảo, như hàng ngày tự tay bón thuốc cho Hoàng đế. Nếu như họ biết vị thuốc mà Thái tử ba ngày nay chăm chỉ bón cho Hoàng đế là thuốc gì, thì sẽ không thấy như vậy nữa.
“ Thái tử ở ngoài cung….” Lý tổng quản đã nghe chuyện của Mạc Ảnh Quân liền lên tiếng thăm dò.
Mạc Phong Tức điềm nhiên không quan tâm, hỏi Lý Chính: “ Lý tổng quản, ngươi theo phụ hoàng ta bao lâu rồi!”
“ Hồi điện hạ, từ khi Hoàng thượng còn làm hoàng tử lão nô đã ở bên người, đến bây giờ cũng được hơn 20 năm rồi!” Lý Chính tuy không hiểu vì sao Mạc Phong Tức lại hỏi như vậy nhưng vẫn cẩn thận trả lời.
“ Lâu như vậy sao? Thật là trung thành!”
“ Hoàng thượng là một vị minh quân, Lão nô trung thành là điều nên làm. ” Lý Chính ngơ ngác không hiểu, vòng vo một hồi rốt cuộc Mạc Phong Tức đang muốn nói cái gì.
Mạc Phong Tức nhìn ông ta đầy ý tứ, hắn nhếch môi cười. Xem thời gian đã tới, hắn vẫy lui Lý Chính, nói hắn muốn ở lại với Hoàng đế thêm một lát, kêu Lý Chính tới tiền triều báo hắn sẽ lên triều muộn hơn một chút.
Lý Chính ra ngoài trong lòng bỗng dưng thấy bất an, vị Thái tử này ban đầu còn trong tầm kiểm soát nhưng dạo gần đây Thái hậu đã không còn áp chế được hắn nữa. Hôm nay hắn có thái độ rất lạ, Lý Chính tăng tốc độ, lão sợ đi lâu sẽ bỏ lỡ đại sự mất. Hoàng đế không thích vị hoàng tử này, từ khi Mạc Phong Tức sinh ra đã như vậy rồi. Bên ngoài ai cũng nói hắn được Hoàng đế sủng ái, nhưng Lý Chính biết rõ ràng Hoàng đế không thích Mạc Phong Tức.
Lý Chính từng hỏi Hoàng đế tại sao lại như vậy? Hoàng đế chỉ nói Mạc Phong Tức không giống Trẫm, nó có quá nhiều thứ. Hoàng đế sinh ra từ một vũ cơ, nếu như năm đó không nắm được điểm yếu của Thái hậu thì e rằng sớm đã chôn thây ở hoàng lăng. Hoàng đế nếm trải mọi đau khổ nên bị Hoàng tử từ nhỏ đã có vị trí mà không ai có thể lay động, thì làm sao có thể được Hoàng đế yêu thích. Sự tranh đấu của Tiên Thái tử và Mạc Phong Tức, trò vụn vặt, âm mưu hãm hại lẫn nhau, điều không qua mắt được Hoàng đế. Nhưng ông ta lại chẳng quan tâm, để cho các hoàng tử đấu đến ngươi sống ta chết, nếm trải đau khổ của thân phận hoàng gia, ai còn sống chính là người có tư cách ngồi lên ngai vàng.
Tiền triều nhận được thông báo, các vị đại thần có mặt điều xôn xao.
“ Như vậy là sao chứ?”
“ Ta cũng không biết!”
“ Tướng gia, ngài xem hôm nay kêu chúng ta tới sớm hai canh giờ vậy mà giờ vẫn chưa lên triều là sao?”
Giang thừa tướng cũng không hiểu chỉ lắc đầu bảo mọi người chờ thêm, Thái tử chắc có chuyện quan trọng. Trong triều hoang mang, họ không có tin tức gì của bên ngoài, bên ngoài cũng chẳng nhận được tin tức gì bên trong, Hoàng thái tử đóng chặt cổng Kinh Thành như bưng, tin tức cũng bị chặn ngang, không ai biết hắn có ý đồ gì cả.
……
Dưỡng Tâm Điện.
Mạc Phong Tức cho Hoàng đế uống thuốc xong, chỉ một lát sau thì Hoàng đế tỉnh lại. Hoàng đế nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh, không biết do đâu Hoàng đế liền cảm thấy cả người lạnh toát, một cảm giác không an toàn ập tới.
“ Phụ hoàng sao vậy, muốn gọi Lý tổng quản sao? Ông ấy tới tiền triều rồi, lát sẽ quay lại!”
“ Ngươi…ngươi…sao..sao…còn…ở..!”
Mạc Phong Tức nắm lấy cánh tay đang đưa lên của Hoàng đế, đáp lại: “ Người muốn hỏi vì sao nhi thần lại ở đây đúng không? Người đang đau bệnh, nhi thần đương nhiên phải túc trực bên cạnh rồi! Phụ hoàng yên tâm, chỉ một lát nữa thôi người sẽ thấy thân thể nhẹ nhõm, khỏe mạnh hơn nhiều!”
Hoàng đế nhìn xung quanh thấy cung nhân vẫn có ở trong phòng, cảm giác lo sợ trong lòng liền với đi nhiều. Gần đây cơ thể của Hoàng đế có biến đổi rõ rệt, những lần tỉnh lại điều rất khỏe mạnh, Hoàng đế có tự tin là mình sắp khỏe lại rồi. Nhưng Hoàng đế không ngờ rằng cái chết chỉ còn cánh ông ta rất gần thôi.
Như Mạc Phong Tức nói, chỉ một lát sau thôi Hoàng đế bỗng thấy thân thể mình khoan khoái, cả người nhẹ nhõm, cực kỳ thoải mái, còn có thể ngồi dậy. Hoàng đế còn đang định hỏi Mạc Phong Tức về những chuyện hắn làm gần đây với tiền triều, thì Mạc Phong Tức lại đi về án thư cạnh đó, lấy ra một cuộn thánh chỉ. Mạc Phong Tức đi về phía Hoàng đế: “ Phụ hoàng người biết không, để người được khỏe mạnh như bây giờ, nhi thần đã phải cất công hơn một năm, cho thuộc hạ tới Tây vực tìm ba loại thuốc quý hiếm, người không thấy sao mỗi lần người tỉnh lại trước đó điều là nhi thần tự tay cho người uống thuốc!”
“ Ngươi muốn nói gì!”
Mạc Phong Tức trước ánh mắt nghi ngờ của Hoàng đế nói tiếp: “ Nhi thần muốn nói, tính mạng của người bây giờ chỉ dựa vào loại thuốc này! Nhưng nhi thần đã không còn khả năng tiếp tục cung cấp thuốc cho người nữa, phụ hoàng người biết là ý gì không?”
Hoàng đế mở to mắt, không tin được những gì hắn vừa nói. Nhưng quả thật mỗi lần dùng thuốc xong cả người liền khỏe mạnh, như là được hồi sinh vậy. “ Trẫm đã giao quyền giám quốc cho ngươi, ngươi muốn điều bao nhiêu người tìm thuốc cho Trẫm mà không được!”
Trái lại với vẻ sốt sắng của Hoàng đế, Mạc Phong Tức rất thong thả cười lớn: “ Phụ hoàng người không hiểu sao? Thứ ta muốn là Hoàng vị, chỉ cần người viết chiếu thư truyền chỉ, người muốn bao nhiêu thuốc nhi thần điều cho người!” Mạc Phong Tức ném cuộn thánh chỉ xuống trước mặt Hoàng đế, không vòng vo trực tiếp nói ra ý muốn của mình, vốn hắn không muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo nhưng Mạc Ảnh Quân về trước dự tính, hắn ta đã không còn đường lui rồi.
“ Nghịch tử! Ngươi muốn ép Trẫm nhường ngôi! Người đâu, bắt tên nghịch tử này lại cho Trẫm!” Hoàng đế có la lớn cỡ nào thì cũng không có ai xuất hiện, Hoàng đế đột nhiên hiểu ra, Dưỡng Tâm Điện này đã bị hắn thao túng rồi, Hoàng đế tìm bóng dáng của Lý Chính nhưng đáng tiếc thay Lý Chinh trên đường từ tiền triều về đã bị Thời Tịnh Kỳ gọi đi rồi.
“ Phụ hoàng người nên hiểu nhi thần chỉ muốn tốt cho người thôi, người đã tuổi cao sức yếu nên lui lại nhường Giang Sơn cho hậu bối chúng con rồi!” Mạc Phong Tức nắm chặt tay Hoàng đế tới phát đau. “ Nếu người không đồng ý cũng được thôi, nửa canh giờ nữa thuốc hết tác dụng, nhưng lần này người sẽ không hôn mê nữa, mà sẽ là giấc ngủ ngàn thu! Phụ hoàng người nên quyết định đúng đắn vào!”