Chương 7
Mặc dù Kiều Cầu đã biết đại khái câu chuyện của “Hợp đồng bốn điều khoản”, nhưng khi thi xong, cầm kịch bản đã hoàn chỉnh lên đọc hết một lượt, cậu vẫn bị câu chuyện đó hấp dẫn sâu sắc lần nữa.
Kiều Cầu luôn tự nhận bản thân thuộc diện to gan, bởi dù chỗ Giang Triển Tâm ở khá vắng vẻ, nhưng nửa đêm có về nhà một mình thì cậu cũng không thấy sợ.
Thế nhưng “Hợp đồng bốn điều khoản” lại khiến cậu cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Không có tình tiết máu me, buồn nôn, thậm chí cũng không có con ma thật sự nào, tất cả chỉ là một cuộc chiến tâm lý, người đọc hoàn toàn đang tưởng tượng lên khi đọc kịch bản, nhưng trong lòng vẫn thấy run sợ.
Kiều Cầu đang ngồi một mình trên sofa, tập trung tinh thần vào cuốn kịch bản, lúc Giang Triển Tâm mở cửa liền vang lên tiếng kẽo kẹt, Kiều Cầu liền giật mình đến đạp đổ cả thùng rác.
Giang Triển Tâm: “…”
Giang Triển Tâm: “Tiểu Kiều, em làm gì thế?”
Mặt Kiều Cầu trắng bệch, một lát sau đột nhiên giấu kịch bản ra sau lưng, nhét vào trong áo.
Giang Triển Tâm nheo mắt, hỏi: “Cái gì thế?”
“Dạ…” Kiều Cầu ấp úng, “Dạ, là tiểu thuyết bạn em viết.”
“Thế em giấu làm gì.”
“… Nội dung, không hay lắm.” Kiều Cầu đảo mắt nhìn xung quanh.
Giang Triển Tâm nhìn cậu chắc chừng một phút, thấy sau lưng Kiều Cầu đổ đầy mồ hôi, Giang Triển Tâm mới “à” một tiếng.
Kiều Cầu vội vàng chạy về phòng ngủ giấu kỹ kịch bản, sau đó quay lại nói với Giang Triển Tâm: “Anh Triển, hè năm nay em định đi chơi với bạn.”
Giang Triển Tâm dựa người trên ghế sofa, bắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiều Cầu.
Kiều Cầu giải thích: “Có thể phải đi một… hai tháng.”
Mặt Giang Triển Tâm không có chút cảm xúc nào, rất im lặng, một lát sau, nghiêm khắc nói:
“Tiểu Kiều, nói thật đi.”
Kiều Cầu sờ mũi một cái, không lên tiếng.
Giang Triển Tâm thả chân xuống, đứng lên đi tới cạnh Kiều Cầu. Hắn thấp hơn Kiều Cầu hai, ba centimet, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, Kiều Cầu nhịn không được lùi về phía sau một bước, bởi vì đứng chung một chỗ với Giang Triển Tâm nên cậu cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Giang Triển Tâm đưa tay lên sờ tai Kiều Cầu: “Em muốn đi thì cứ đi đi.”
“…” Tai Kiều Cầu rất nóng.
“Anh không cản.”
Anh không cản, nhưng không muốn nghe em nói dối.
Nửa câu sau, Giang Triển Tâm không nói ra. Hắn lúc nào cũng để ý tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Kiều Cầu. Cẩn thận từng li từng tí một.
Đây là câu cuối cùng Giang Triển Tâm nói với Kiều Cầu đêm đó. Nói xong, Giang Triển Tâm liền cầm chìa khóa, ra khỏi nhà.
Kiều Cầu ngồi một mình trong phòng, đọc một lượt kịch bản xong thì bắt đầu lẩm nhẩm học thuộc lời thoại của mình. Người trẻ tuổi có trí nhớ tốt vô cùng, Kiều Cầu cũng vậy, dù thoại có dài thế nào thì cậu chỉ cần nhẩm hai lần là có thể thuộc làu làu. Nhưng đến khi diễn thử, cái cảm giác thẹn thùng không rõ khiến cậu nhịn không được mà đưa tay lên che mặt.
Rõ ràng bên cạnh chẳng có ai, nhưng Kiều Cầu lại chẳng thể diễn được.
“Này sao mà diễn đây!” Kiều Cầu nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, dùng sức vò đầu mình.
Sau đó, cậu đứng lên, lấy từ trong túi xách ra một cái phong bì, trong đó có hai trăm ngàn, là phần thù lao Pickett Lý cho cậu hôm nay.
Con số không nhỏ.
Lúc nhận tiền, Kiều Cầu rất thấp thỏm, nhiều lần biểu thị mình không phải sinh viên khoa diễn xuất, không biết diễn, lỡ diễn không được thì làm sao?
Pickett Lý cười nheo mắt, “Tôi sẽ dạy cậu diễn.”
“Diễn không tốt có phải trả tiền lại cho chú không?” Kiều Cầu nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, ” Pickett Lý vung tay lên, “Trong lòng tôi có kế hoạch hết rồi.”
Kiều Cầu vuốt lên bề mặt phong bì nhẵn nhụi, rút ra mấy chục ngàn longka, rồi bỏ số còn lại vào trong ngăn kéo.
Mấy chục ngàn longka chỉ đủ cho Kiều Cầu nộp học phí hai năm, nhưng cậu nghĩ rồi, tiền sau này sẽ lại có tiếp, để ở chỗ mình không bằng đưa cho Giang Triển Tâm.
Kiều Cầu biết Giang Triển Tâm không thiếu tiền, nhưng cậu vẫn muốn làm như vậy.
Ngày hôm sau, năm giờ sáng Kiều Cầu đã thức dậy, đeo balo lên lưng chuẩn bị đi xe buýt đến chỗ của Pickett Lý. Đi tới chỗ đó phải ngồi xe năm tiếng, ăn trưa ở trên đường, với cả không có chỗ đi vệ sinh.
Kiều Cầu nhét mấy cái bánh mì nhỏ vào trong túi, lúc chuẩn bị đi thì dừng chân trước cửa phòng của Giang Triển Tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Giang Triển Tâm khi ngủ liền nằm yên, hai tay đặt trên bụng. Kiều Cầu lẳng lặng nhìn một hồi, lấy ra cây bút, cố gắng không phát ra âm thanh, tay chân vụng về xé một tờ giấy, suy tư nửa ngày, mới viết xuống ba chữ “Em đi đây”.
Đặt tờ giấy ở đầu giường Giang Triển Tâm xong rồi Kiều Cầu liền ngừng thở, nửa ngồi nửa quỳ cạnh bên giường Giang Triển Tâm, cách chăn nhẹ nhàng sờ chân hắn cái rồi mới ra khỏi nhà.
Lúc này đang vào hè, mặt trời xuất hiện sớm, Kiều Cầu đứng đợi mười mấy phút thì xe tới.
Kỳ thực tối hôm qua Pickett Lý có rủ Kiều Cầu đi cùng rồi, xuất phát vào tối qua, Kiều Cầu có thể đi chung nên sẽ đỡ mất tiền xe. Nhưng Kiều Cầu do dự rồi nói: “Em còn chưa chào người nhà.”
Pickett Lý không lay chuyển được, đành bảo: “Nhất định phải tới trước năm giờ chiều.” Cảnh đầu phải quay lúc trời nhá nhem tối, thời gian yêu cầu tương đối hà khắc.
Kiều Cầu đồng ý.
Cậu lấy bánh mì, nước từ trong balo ra ăn. Cô gái ngồi bên cạnh dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Kiều Cầu, bởi nam sinh này trông gầy gò thế mà ở đường ăn quá trời.
Kiều Cầu thấy ngại quá, tưởng cô gái này cũng muốn ăn, vì vậy lấy ra một cái bánh chưa xé túi cho cô.
Cô gái ngẩng đầu kinh ngạc nhìn vào mắt Kiều Cầu:
“Không, mình không ăn đâu, cảm ơn.”
Kiều Cầu chân thành mà nói: “Ăn đi, tôi còn nhiều lắm.”
“Mình đang giảm béo, không ăn được.” Cô gái cười cười, “Mình chỉ đang tò mò sao bạn ăn nhiều như vậy mà vẫn gầy thế.”
Kiều Cầu thoáng nghẹn giọng: “Có lẽ… Có lẽ là do tôi không ăn sáng.”
Hai người ngồi gần nhau, trên đường liền trò chuyện cùng nhau. Cô gái nói mình học ở học viện điện ảnh, rồi nói ra điểm muốn tới. Kiều Cầu kinh ngạc nói: “Bạn cũng muốn đi Hoài Độ à?”
“Ừ, ” cô gái vén tóc lên, “Mình phải đi đóng phim.”
“…” Kiều Cầu còn tưởng cô gái ở chung đoàn phim với mình, hỏi xong mới biết là không phải.
Cô giải thích: “Hoài Độ là thành phố điện ảnh, chuyên để quay phim điện ảnh với phim truyền hình. Nói chung đến đó, chưa chắc là chung đoàn đâu.”
Kiều Cầu giật nảy cả mình.
Cô gái thấy cậu có vẻ không biết gì nên cười giải thích thêm: “Mình còn chưa tốt nghiệp nữa. Giờ đang nghỉ hè mà, nên tới đây thử vận may. Nói không chừng có thể nhận được một vai nhỏ.”
Đây mới là ngày thứ hai được nghỉ hè, Kiều Cầu không nhịn được khen ngợi: “Bạn giỏi thật. Rất có tinh thần cầu tiến.”
“…” Cô gái chỉ chỉ vào những người ngồi ghế trước, “Trong xe này hình như toàn là sinh viên trường mình đó.”
Hèn chi Kiều Cầu nghe thấy có người lẩm nhẩm kịch bản.
Cuộc sống đại học của Kiều Cầu không bận rộn mấy, căn bản không ngờ tới sinh viên những trường khác lại cố gắng đến vậy, trong lòng không khỏi thấy nặng nề.
Nữ sinh hỏi: “Còn bạn? Bạn cũng đến tìm cơ hội sao?”
“Tôi…” Kiều Cầu ngừng một chút, nói ra chuyện Pickett Lý.
Nữ sinh rất ao ước, có chút không dám tin, tò mò hỏi lại: “Thật á? Người đó sao lại tuyển cậu vậy?”
Ngay cả đám sinh viên học khoa diễn xuất chính quy như bọn họ muốn vai chính còn khó huống là.
“Tôi cũng không biết nữa.”
Cậu không biết thật.
Tâm trạng cô gái có chút phức tạp, không biết có phải là đố kị, bất mãn hay không, mà lúc sau không nói chuyện với Kiều Cầu nữa, chỉ cúi đầu yên lặng đọc sách.
Kiều Cầu nghe thấy có người lớn tiếng đọc kịch bản, nghĩ thầm liệu mình có thể làm được như bọn họ không?
Nhất thời có chút ăn không trôi.
Hết chương 7