Chương 3
Thời gian trôi qua rất nhanh, gần như chỉ là một cái chớp mắt, Kiều Cầu đã thi xong đại học, trở thành một thanh niên sắp bước vào cuộc đời sinh viên. Lúc cậu bước ra khỏi phòng thi, cũng chẳng hân hoan giống bao thí sinh khác, mà khoảnh khắc đó, trong lòng Kiều Cầu chỉ thấy hoang mang.
Bởi vì từ hôm nay, Kiều Cầu đã thành niên, cậu không còn lý do gì để Giang Triển Tâm nộp học phí giúp mình nữa. Trên thực tế những năm qua Giang Triển Tâm cũng gần như nuôi không cậu, Kiều Cầu đối với việc được nuôi mà không cần hồi báo này vô cùng thấp thỏm lo âu, chuyện đầu tiên muốn suy nghĩ ngay khi ra khỏi phòng thi chính là phải đi làm ở đâu bây giờ? Lỡ không ai muốn thuê cậu thì phải làm sao?
Kiều Cầu mặc dù đã bước vào cái tuổi của người trưởng thành, nhưng đầu óc cậu vẫn chưa lớn kịp, cái vẻ không vui, phiền muộn cứ như sắp lộ rõ trên mặt vậy. Sự yếu ớt của cậu bị lộ ra ở điểm này. Kỳ thật cũng chẳng phải việc ghê gớm gì, song Kiều Cầu còn chưa trải qua đã bắt đầu thấy chán nản.
Bất ngờ là lúc Kiều Cầu đi tới cửa trường học, vậy mà lại nhìn thấy Giang Triển Tâm đang đứng ở cổng trường chờ mình. Có rất nhiều phụ huynh đang đợi con cái của họ, một đám đông dày đặc, cửa ra vào đã bị chặn kín, khắp nơi vang lên những câu hỏi như “Thi sao rồi con?”, “Đề khó không con?”.
Mà Giang Triển Tâm thì chẳng hỏi gì, hắn rất tự nhiên kéo tay Kiều Cầu, bảo vệ cậu ở phía sau, không để đám người chen chúc tách hai người ra, từ tốn bảo:
“Về nhà thôi.”
Kiều Cầu cúi đầu nhìn tay mình bị Giang Triển Tâm nắm chặt, cảm giác tay của người nọ khô ráo mà ấm áp, không khỏi có chút không tự nhiên, rất muốn bảo hắn buông ra. Nhưng mà có quá nhiều người, vừa có người xô tới, Giang Triển Tâm sẽ nắm tay thật chặt, đồng thời quay đầu lại nhìn Kiều Cầu có theo sau không.
Kiều Cầu từ phía sau nhìn mặt Giang Triển Tâm, trong lòng không khỏi nghĩ vẩn vơ, ‘mình còn cao hơn cả anh ấy’.
Sau đó càng căng thẳng hơn mà nghĩ tiếp, ‘mình phải báo ơn, chứ không thể cứ hưởng thụ lòng tốt của anh ấy không như vậy được’.
Giang Triển Tâm nào biết được tâm trạng phức tạp của Kiều Cầu, thấy dáng vẻ như trời sắp sụp xuống của cậu chàng, còn tưởng cậu thi không tốt, bởi vậy mới không hỏi han gì tới chuyện kết quả thi cử.
Sáng sớm hôm sau Kiều Cầu liền ra ngoài, mang theo chứng minh thư và giấy khám sức khoẻ của mình đi. Giang Triển Tâm tưởng cậu đi chơi với bạn, ngước mắt nhìn cậu rồi bảo “Ăn chút gì đã rồi hẵng đi”, chứ cũng không hỏi cậu định đi đâu. Giang Triển Tâm đối với Kiều Cầu luôn thi hành chính sách thả tự do, không can thiệp.
Kiều Cầu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không yên lòng mà ăn sáng. Cậu là người có tính cách do dự thiếu quyết đoán, trông trước trông sau, suốt đêm qua liền ngủ không ngon giấc, cứ lăn qua lộn lại mà nghĩ, giờ cậu còn chưa có bằng, lỡ không tìm được việc thì làm sao bây giờ? Học phí làm sao bây giờ? Sinh hoạt phí làm sao bây giờ?
Thật là khiến người ta cực kỳ đau đầu.
Giang Triển Tâm ngồi ở một bên im lặng nhìn Kiều Cầu.
Bình thường cái bánh nướng bé xíu bằng bàn tay đó, mình Kiều Cầu có thể tiêu diệt cả năm cái, hiện tại chỉ mới ăn có nửa cái thì lại ngẩn người ra.
Hắn không biết Kiều Cầu rốt cuộc thi kém thế nào mới mất tập trung đến vậy, mà bất kể kết quả thế nào thì cũng không nên như thế chứ. Giang Triển Tâm nghĩ ngợi, cũng không biết phải an ủi ra sao, vì vậy lúc Kiều Cầu đứng lên chuẩn bị ra cửa, hắn giơ tay gạt miếng vừng trắng dính bên mép Kiều Cầu xuống.
Kiều Cầu sửng sốt một chút, lập tức dùng sức lau miệng.
Giang Triển Tâm không nói gì.
Kỳ thực tìm việc làm cũng chẳng khó khăn tới mức như Kiều Cầu nghĩ, đầy cửa hàng ăn uống thích tìm người làm trong dịp hè kìa, nhất là nhân viên nam lại càng thích.
Bởi vì quá căng thẳng, Kiều Cầu khát nước đến khó nhịn. Cậu nhìn xung quanh rồi đi vào một tiệm bán nước giải khát. Cửa tiệm này rất nhỏ, chỉ có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi ở trong đó, Kiều Cầu gọi một ly nước lạnh, có chút lúng túng hỏi:
“Cô, cô ơi, cho cháu hỏi một chút, chỗ này cần người làm thêm hè không ạ?”
Người phụ nữ thoáng ngẩn ra, nhìn cậu học trò thân hình cao lớn, da dẻ trắng trẻo này, do dự một hồi.
Sau đó Kiều Cầu có được công việc đầu tiên của mình. Mỗi giờ mười lăm longka, cũng không cao lắm, song nếu tính ba tháng, mỗi ngày làm tám giờ, thì cậu cũng có thể tích góp đủ học phí cùng với sinh hoạt phí cho mình. Huống chi nơi này cách trường học rất gần, sau này đi học rồi, nói không chừng cậu vẫn có thể tới đây làm thêm, kiếm chút sinh hoạt phí.
Giang Triển Tâm không biết Kiều Cầu đi làm thêm, bởi vì hắn căn bản chẳng ở nhà mấy, suốt ngày đều ở bên ngoài, cũng không biết đang bận chuyện gì.
Không lâu sau đó Kiều Cầu nhận được giấy báo trúng tuyển, lúc đưa giấy báo cho Giang Triển Tâm xem, Giang Triển Tâm hiếm khi đưa ra bình luận:
“Không phải thi rất tốt sao.”
Kiều Cầu “Dạ” một tiếng, mặt mày bình thản.
Giang Triển Tâm không khỏi nhìn thêm mấy lần nữa.
Lại qua hơn một tháng, đã đến ngày khai giảng. Kiều Cầu được nhận lương, ngoại trừ học phí cùng sinh hoạt phí ra, cậu muốn mua cho Giang Triển Tâm ít đồ. Nhưng cậu rất ngại, không biết nên mua gì cho Giang Triển Tâm, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ nhét tiền vào trong ngăn kéo, hi vọng có một ngày Giang Triển Tâm sẽ phát hiện ra.
Giang Triển Tâm đương nhiên không phát hiện ra, bởi hắn là người không có chút khái niệm nào với tiền bạc.
Có điều khi hắn biết được Kiều Cầu đi làm thêm trong hè để có tiền đóng học phí, hắn hơi ngỡ ngàng, mày cau lại thấy rõ.
“Tại sao?”
Giang Triển Tâm không phải người dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra, đa phần hắn chỉ giữ nguyên một nét mặt, còn vẻ cau mày rõ ràng như thế này chứng minh hắn rất không vui.
Kiều Cầu liền luống cuống tay chân, vội giải thích:
“Em không… Không thể cứ, dùng tiền của anh mãi được.”
Giang Triển Tâm nhìn vào mắt Kiều Cầu, khi thấy được vẻ ngại ngùng, bối rối của cậu, cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng liền tiêu tan đi chút ít. Hắn nghĩ một lát, cố gắng bình tĩnh mà nói:
“Em không cần khách sáo với anh như vậy. Chúng ta là người một nhà.”
Kiều Cầu biết rõ Giang Triển Tâm có ý gì, nhưng cậu không muốn chiếm lợi của hắn. Cậu lớn như vậy rồi, với Giang Triển Tâm lại không có quan hệ máu mủ, được hắn nuôi suốt mấy năm qua đã là ơn lớn rồi, món nợ này thật không có cách nào trả được.
Giang Triển Tâm thấy tai Kiều Cầu đỏ rần lên như sắp nhìn xuyên qua được, muốn mở miệng nói vài câu, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào.
Thời điểm khai giảng, Giang Triển Tâm cho Kiều Cầu một số tiền lớn, ra hiệu cậu sau này không cần đi làm thêm. Con số rất lớn, khiến cậu thật khiếp sợ. Giang Triển Tâm hình như cho rằng Kiều Cầu thiếu tiền nên mới đi làm thêm, ai ngờ Kiều Cầu lại tìm mọi cách từ chối, hết sức khó xử. Mãi đến khi Giang Triển Tâm hơi giận lên mà nhìn cậu, Kiều Cầu mới không nhận không được, áp lực trong lòng rất lớn.
Quán nước gần trường đại học phục vụ đủ thứ, sau đợt khai giảng công việc quả nhiên bận rộn hơn hẳn. Chủ quán rất thích thằng nhóc Kiều Cầu tính tình vừa tốt lại làm được việc, nên đồng ý để cậu làm tiếp trong quán.
Phố nhỏ này nằm sát bên tám trường đại học, là trung tâm trong làng đại học, nữ sinh rất nhiều. Hơn nữa nơi này còn có một học viện điện ảnh, những cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời trang ra vào không ngớt.
Mấy cô gái trẻ dạo phố mệt mỏi sẽ vào quán mua kem. Các cô nàng rất nhanh phát hiện ra phục vụ trong quán vừa đẹp trai lại tốt tính, dù vào lúc bận rộn, thì vẫn dùng hai tay đưa đồ qua, cho dù chỉ là một cây ốc quế nhỏ.
Nếu cô nữ sinh nào lớn mật thì lúc nhận đồ cứ đụng vào tay Kiều Cầu, còn có thể thưởng thức dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai cực đáng yêu của cậu phục vụ này nữa chứ.
Cuộc sống yên bình như vậy vào một ngày nọ xuất hiện bước ngoặt. Kiều Cầu nhớ khi đó vẫn là mùa đông, gần kỳ thi học kỳ đầu năm nhất, trong cửa hàng thiếu người làm, lúc này Kiều Cầu đang đứng ở quầy thu tiền đọc sách.
Lúc này đột nhiên có một người đàn ông đeo kính đen bước vào, Kiều Cầu hỏi hắn cần gì, người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm Kiều Cầu suốt một lúc, chẳng hiểu mô tê gì cả.
Người đàn ông nhìn chừng năm phút, cuối cùng nói đại là lấy một cây kem ốc quế. Kiều Cầu xoay người làm, làm kem xong, lúc đưa cho người đàn ông, người kia đột nhiên túm chặt lấy tay Kiều Cầu.
Cây kem trong tay suýt rơi xuống, Kiều Cầu mở to hai mắt, dùng sức nắm chặt nó, giữ kịp cây kem lại, vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy người đàn ông hỏi:
“Cậu có phải là sinh viên trường điện ảnh không?”
Kiều Cầu vẫn chưa trả lời, liền nghe người đàn ông kia vội vàng hỏi tiếp:
“Cậu có muốn theo tôi đóng phim truyền hình không?”
Hết chương 3