Chương 19
Triệu Hồng rất không vui, bởi anh ta cảm thấy Lê Thượng làm việc này quá là không phúc hậu. May mà giờ Kiều Thu là do Triệu Hồng phụ trách, Lê Thượng cũng không can thiệp vào quá sâu được.
Lần trước Kiều Cầu chụp năm tấm ảnh chân dung, kiểu cổ trang, hiện đại, Á Âu đủ cả, Triệu Hồng nhìn một tấm ảnh chụp cậu mặc trang phục cổ trang. Cậu nam sinh cao to vấn tóc đội mũ, không dùng trang sức dư thừa, tay phải cầm kiếm, sống mũi cao thẳng, tóc rẽ mái sang một bên, trong ánh mắt mơ hồ lấp lánh sáng, hiển hiện lên một Kiều Cầu quả cảm, kiên nghị.
Triệu Hồng nhìn kỹ vào đôi mắt, suy nghĩ tới một số đoàn phim lớn gần đây, quyết định gửi CV và bức ảnh này của Kiều Cầu sang bên đoàn Lục Tiểu Phụng.
Từ ngày vào nghề tới nay, lần phỏng vấn đầu tiên chính là với đoàn phim Lục Tiểu Phụng, nhận được tin nhắn thông báo của Triệu Hồng, Kiều Cầu còn có chút không dám tin, tưởng Triệu Hồng muốn nhắn cho A Lăng, nhưng nhắn nhầm sang mình.
Ai ngờ không phải gửi nhầm, Kiều Cầu và A Lăng cùng nhau đi phỏng vấn.
Đừng thấy A Lăng trông có vẻ đầu óc đơn giản, không có việc gì để làm, nhưng trên thực tế lại rất để ý, cố gắng trong công việc, lúc đến đoàn phim còn không ngừng nhẩm thầm lại lời thoại, mặt thì tái đi, tay thì run rẩy.
“Cậu nói tớ run cái gì thế này?” A Lăng tự cười nhạo bản thân, đờ đẫn nhìn sang phòng phỏng vấn, thấy mấy diễn viên phỏng vấn lượt trước đã đi ra, vội vã chạy tới hỏi thăm.
Ở đây toàn là đối thủ ngầm, không ai chịu tiết lộ thêm gì, bọn họ toàn khoát tay, tỏ vẻ “chẳng có gì đâu, khỏi hỏi nhiều”.
A Lăng rất nản lòng mà nói: “Xem ra không có vai của tớ rồi.”
Kiều Cầu cũng chẳng hồi hộp gì mấy, dẫu gì cũng chưa chuẩn bị, chẳng qua thấy nhân vật Tây Môn Xuy Tuyết này rất ổn, không có cảnh hôn, có điều phần động tác yêu cầu cao quá, lỡ mà được chọn, thì phải tập luyện rất cực khổ.
A Lăng vỗ vai Kiều Cầu, bảo: “Kiều Cầu, phòng tụi mình hợp tác tốt nhé, tớ không được diễn cũng không sao, tối thiểu phải ra ngoài một chuyến.”
Kiều Cầu nói: “Ký túc xá tụi mình chỉ có hai người, sao cậu lại gạt mình ra sạch thế?”
“Tớ không hợp với nhân vật có tính cách kiểu này đâu.” A Lăng cũng không quá mong đợi Tây Môn Xuy Tuyết sẽ là vai đầu của mình. Cậu ta cúi đầu, nhếch miệng, cười xấu xa, “Tớ thích kiểu này cơ.”
Lúc A Lăng trò chuyện với Kiều Cầu, luôn nỗ lực thả lỏng, rất nhanh có người gọi tên của A Lăng vào phòng. A Lăng phản hồi lại, đứng dậy, kéo vạt áo, nói:
“Tớ vào đây.”
Kiều Cầu vừa muốn nói gì đó, kết quả lại nghe thấy người kia cũng gọi tên của mình.
“Nhanh chút lên, nhanh chút lên! Hai người vào phỏng vấn chung đi, cũng giờ này rồi, có cho người khác ăn cơm hay không.”
Nhân viên công tác trề môi ra, lầm bầm nói.
Bởi Kiều Cầu và A Lăng đều là người mới, đương nhiên bị xếp thử vai sau cùng, bọn họ nhìn nhau, cùng đi vào phỏng vấn, ngồi trước mặt là ba vị giám khảo tuổi tác chênh lệch rất lớn, ngồi ở giữa là một người đàn ông có râu, đội nón đen, trong tay cầm mấy tấm ảnh, mở miệng hỏi:
“Ai là Kiều Thu?”
Bởi vì người này gọi “Kiều Thu” chứ không phải “Kiều Cầu”, Kiều Cầu sửng sốt một chút mới giơ tay lên, nói: “Dạ là em.”
Người đàn ông đội mũ, liếc mắt nhìn, nói: “Cao nhỉ.”
“…” Kiều Cầu không biết nên nói cái gì, mãi đến tận khi A Lăng chọc vào mình một cái, mới sờ mũi một cái, đáp, “Dạ.”
Người đàn ông ra hiệu tay, nói: “Tiến lên phía trước, lại đây, gần một chút.”
Kiều Cầu nhìn A Lăng, bất đắc dĩ phát hiện ra giữa hai người vậy mà cậu lại là người thử vai trước.
Kiều Cầu hít sâu một hơi, đi tới trước mặt người đàn ông đội mũ, nhìn bảng ghi chức vụ trên bàn, phát hiện người này là đạo diễn.
Liên quan tới Pickett Lý nên Kiều Cầu rất có cảm tình với đạo diễn, nhất thời tâm trạng thả lỏng hơn không ít.
Người đàn ông đội mũ bảo Kiều Cầu đứng cách mình năm bước chân, hỏi cậu:
“Xem kịch bản chưa?”
Kiều Cầu gật đầu. Đêm qua cậu đã thức rất khuya để xem kịch bản, còn mấy tình tiết chính thì nhờ xem phim cùng A Lăng mà nắm được kha khá rồi.
“Vậy cậu nói thử xem Tây Môn Xuy Tuyết là hạng người gì?” Đạo diễn cũng không ngẩng đầu lên hỏi, cầm bút hình như ghi chú gì đó.
“…” Đây hình như là những câu hỏi thường thấy của đạo diễn, Kiều Cầu đã chuẩn bị trước, cậu dừng một chút, rồi nói ra cách nhìn của mình về nhân vật.
Câu hỏi này không có đáp án tiêu chuẩn, chỉ cần có phương hướng cơ bản, thêm vài ý kiến cá nhân vào, là có thể trả lời được.
Đạo diễn chỉ nghe mấy câu rồi cắt ngang, hỏi một câu mà Kiều Cầu chẳng biết phải trả lời ra sao, đạo diễn hỏi:
“Cậu cảm thấy con người Tây Môn Xuy Tuyết như vậy, sẽ thích ăn gì?”
“…” Kiều Cầu lập tức nói lắp, có chút khẩn trương lặp mấy từ đơn.
Trợ lý bên cạnh vội vàng giải vây, nói: “Cậu tưởng tượng thử, nếu cậu là Tây Môn Xuy Tuyết, cậu sẽ thích ăn gì?”
Đầu óc Kiều Cầu hoàn toàn trống rỗng, cho ra đáp án rất lộn xộn, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, không nhịn được mà cúi đầu.
Đạo diễn đại khái là chưa từng thấy diễn viên nào da mặt mỏng như vậy, kinh ngạc đẩy kính mắt lên, nói:
“Được rồi, hỏi tới đây thôi.”
Trợ lý bên cạnh đưa cho cậu một cái kiếm gỗ, nói ra yêu cầu: “Mời cậu diễn một cảnh bất kỳ trong kịch bản, cảnh nào cậu thấy mình diễn tốt nhất ấy.”
Kiều Cầu quay đầu lại nhìn A Lăng, lên tinh thần, nắm chặt kiếm gỗ ——
Người đàn ông đội mũ vốn cảm thấy người mới này là gỗ mục không điêu khắc được, một diễn viên mà đứng trước ống kính còn có thể cúi đầu xấu hổ thì sao diễn giỏi được, nữ không bàn, chứ là nam mà ở trường quay còn mắc cỡ khóc lóc này nọ thì chẳng ra sao cả.
Kỳ thực Kiều Cầu nhìn lầm rồi, người đàn ông đội mũ này không phải đạo diễn đoàn phim Lục Tiểu Phụng, mà là trợ lý đạo diễn, chuyên phụ trách tuyển người. Tuy nói Tây Môn Xuy Tuyết đã được định sẵn là tìm người mới, nhưng người mới có thực lực chẳng phải vơ được cả mớ sao?
Kiều Thu này là ai? Phòng làm việc Lê Thượng? Ồ, cho nên.
Trợ lý đạo diễn lấy bút khoanh lên tên mấy người, không hề nghĩ tới Kiều Thu hay A Lăng, mà đang cân nhắc chọn một người trong số đã phỏng vấn trước đó.
Ai ngờ Kiều Thu vừa mở miệng, cây bút trong tay trợ lý đạo diễn liền dừng một chút, ngước đầu, hơi mở miệng, nhìn về phía Kiều Cầu.
“Từ nay về sau, nếu như ngươi lại dùng kiếm, ta sẽ khiến ngươi phải chết.”
Khuôn mặt Kiều Cầu không hề có cảm xúc, hơi nghiêng đầu đi, đôi mắt bình tĩnh nhìn đạo diễn, một lát sau, tựa hồ cảm thấy có gì đó không đúng, xoay người, phất tay một cái với A Lăng.
A Lăng lập tức chạy tới, rất tự nhiên diễn tay đôi với Kiều Cầu.
…
Như thể lúc trước đã từng diễn tập qua vô số lần như vậy rồi.
A Lăng: Nếu như ta thất bại, xin hãy nhận kiếm của ta, kiếm của ta chính là kiếm của ngươi.
Kiều Cầu: Nếu như ta thất bại, vậy hãy nhận lấy kiếm của ta, kiếm của ta chính là kiếm của ngươi.
A Lăng: Từ nay kiếm không rời người.
Mắt Kiều Cầu cũng không chớp, nhàn nhạt nói: Kiếm không rời người.
Người thiếu niên kiêu ngạo, cứng cỏi, nhưng lúc đối mặt với đối thủ duy nhất của mình, lại tôn trọng đối phương, Kiều Cầu diễn tốt vô cùng.
Cậu thật giống như có thể khống chế mọi ngõ ngách trên khuôn mặt mình, nhiều hơn chút sẽ trở nên ngông cuồng, ít hơn chút thì lại nhẹ nhàng quá, biểu cảm của Kiều Cầu hài hòa nằm giữa hai lằn ranh này.
“Cậu tên gì?” Người đàn ông đội mũ nhìn vào danh sách, hỏi. Hắn hình như đã quên mất khi nãy mới gọi tên Kiều Cầu xong.
Kiều Cầu dừng một chút, trả lời: “Em tên là Kiều Thu.”
Sau khi cậu nói tên ra, người đàn ông nhận xét:
“Cậu diễn vẫn mềm mại quá. Tôi cảm thấy Tây Môn Xuy Tuyết cần phải cao ngạo hơn chút nữa, về suy nghĩ lại nhé.”
Kiều Cầu đáp một tiếng.
A Lăng đứng bên cạnh thấy Kiều Cầu có hi vọng, đi tới gần, hỏi vui:
“Đạo diễn, vậy em thì sao ạ?”
Người đàn ông đội mũ hỏi: “Cậu là?”
“Em là A Lăng, ở sau Kiều Thu.”
Người đàn ông lật qua lật lại, ngẩng đầu lên, nói:
“Thật ra có một vai. Rất hợp với cậu.”
Hết chương 19