Chương 17
May là Kiều Cầu không phải chịu huấn luyện cả ngày, cũng không ai bắt cậu phải khống chế cân nặng, sau khi về nhà muốn ăn gì thì ăn, cũng không quá mức khắt khe.
Giang Triển Tâm vốn tưởng Kiều Cầu ở chỗ Lê Thượng mấy ngày sẽ chán, thật không ngờ suốt ba tháng liền, ngày nào cậu cũng kiên trì dậy sớm đến phòng tập, gió mưa cũng không ngại. Giang Triển Tâm bình thường cũng bận, thấy Kiều Cầu hứng thú như vậy, thân thể được rèn luyện tốt, cũng mắt nhắm mắt mở kệ.
Không thể không nhắc tới bộ phim “Hợp đồng bốn điều khoản” đã khiến cuộc sống Kiều Cầu thay đổi.
“Hợp đồng bốn điều khoản” được hai đài truyền hình đồng thời phát sóng, Kiều Cầu bận việc ở trường nên không thể đến tham gia buổi ra mắt, vì vậy hơn bốn giờ chiều ngày hôm sau, Kiều Cầu và Giang Triển Tâm mới ngồi trên sofa xem phát lại.
Trong lòng Kiều Cầu có chút khẩn trương, sợ Giang Triển Tâm sẽ mắng mình. Trên thực tế Giang Triển Tâm sẽ không làm vậy, mặc kệ Kiều Cầu biểu hiện vụng về, ấu trĩ cỡ nào thì hắn cũng sẽ không nói nặng lời.
Kiều Cầu giữ nguyên tư thế đến mức chân tay tê rần xem hết hai tập, mãi đến khi bài hát cuối phim phát lên mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Triển Tâm liếc mắt nhìn sang cậu, khích lệ:
“Không phải rất tốt sao?”
Kiều Cậu ngồi dựa vào ghế, nghiêng đầu qua nhìn Giang Triển Tâm, khóe môi cong lên, không tiếng động mà cười.
Trong lòng Giang Triển Tâm khẽ động, tiến lên sờ tóc Kiều Cầu. Hắn phát hiện người Kiều Cầu ướt rồi, bởi vì căng thẳng mà chảy mồ hôi lạnh.
Kiều Cầu bắt đầu dành nhiều thời gian đọc các sách liên quan tới diễn xuất, phải biết cậu là một học sinh điển hình của khối khoa học tự nhiên, thích tính toán, rất hiếm khi giữ được bình tĩnh mà đọc sách cả mấy tiếng liền.
Dù Giang Triển Tâm rất ghét nhìn thấy Kiều Cầu khóc trên TV. Bởi nó khiến hắn có cái cảm giác như tim bị bóp nghẹn lại. Nhưng Kiều Cầu thích đóng phim như vậy, khi đó Giang Triển Tâm nghĩ, vậy cứ để em ấy đóng tiếp đi.
Trên mạng, đâu đâu cũng có ảnh, rồi video liên quan tới Giang Dương, vai chính của “Hợp đồng bốn điều khoản”, đối với người mới trẻ tuổi này, mọi người đều cực kỳ quan tâm. Công ty bảo vệ Kiều Cầu rất kỹ, không muốn để cậu nổi tiếng quá sớm, nhưng vẫn cho cậu tiếp xúc với người hâm mộ trước. Dưới sự hỗ trợ của ban quản lý công ty, Kiều Cầu đã mở weibo cá nhân, nhưng không được tự ý đăng bài, tất cả đều phải thương lượng trước với người đại diện.
Người đại diện của cậu phụ trách không ít nghệ sĩ nên vô cùng bận rộn, Kiều Cầu lại hay xấu hổ, không rành làm thân với người khác, nên cũng chẳng đăng gì lên weibo. Lại thêm tính cậu cũng hơi trầm, được công ty bọc kỹ, không tham gia mấy chương trình linh tinh mà chỉ chuyên tâm học tập, bởi vậy dù là vai nam chính của một bộ phim đang hot, nhưng người theo dõi weibo Kiều Cầu cũng không nhiều lắm.
Tuy Kiều Cầu là người trầm tính, nhưng không có nghĩa là “Hợp đồng bốn điều khoản” chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, có lúc Kiều Cầu đang đi bộ bên ngoài, hoặc học trong phòng tự học thì được người khác chạy tới xin chữ ký.
Bị đối phương chủ động tiếp cận như vậy khiến Kiều Cầu rất lúng túng, lúc ký tên tay cứ run cả lên, cậu cúi đầu nhìn cái chữ ký như con nòng nọc của mình, quyết định về nhà phải tập ký.
“Trông anh bên ngoài còn đẹp trai hơn cả trên TV luôn.” Cô gái trẻ kích động nói với Kiều Cầu, “Em có thể chụp ảnh cùng anh không ạ?”
Mặt Kiều Cầu lập tức đỏ lên, lại không biết cách từ chối, bị cô nàng năn nỉ, đành cẩn thận khoác lên vai cô nàng.
Ngày đó, cô gái sau khi về nhà liền mở máy tính post lên weibo, nói đã gặp được vai chính Giang Dương của “Hợp đồng bốn điều khoản”, còn xin được chữ ký, được chụp ảnh chung, cuối cùng còn tag cả weibo của Kiều Cầu vào.
Trên weibo đó post cả ba tấm ảnh của Kiều Cầu lên, tấm thứ nhất là chụp mình Kiều Cầu, mặt với tai cậu đều hơi đỏ, vẻ mặt rất ôn hòa, cao, gầy, da trắng, trông cứ như anh trai hàng xóm.
Ảnh tiếp theo là tấm Kiều Cầu đặt tay lên vai người hâm mộ. Trên ảnh, động tác của Kiều Cầu không quá thân mật, cũng không xa cách, cười rất thân thiện. Tấm cuối cùng là chữ ký của Kiều Cầu, bởi vì tay run nên chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nét nào ra nét nấy, cực kỳ ngay ngắn.
Cái weibo kia đăng bài không bao lâu thì được Kiều Cầu nhìn thấy, cậu rất muốn trả lời bài của cô gái kia, nói cảm ơn bạn đã thích mình, vì vậy chạy tới chỗ người đại diện, hỏi ý kiến.
Người đại diện của Kiều Cầu họ Triệu tên Hồng, năm nay sắp năm mươi tuổi, dưới trướng người này có một nhóm ngôi sao lớn như Lê Thượng, Nam Tiêu, ngồi ở vị trí cao, nhưng đối xử rất thân thiện với người khác, nhìn thấy Kiều Cầu thì ngay cả khi đang bận cũng bảo cậu ngồi xuống trước, nói: “Chờ tôi một chút.”
Triệu Hồng đang nói chuyện với một người phụ nữ, nhưng không tránh Kiều Cầu, bởi vì cũng trao đổi gần xong rồi.
Người phụ nữ này trông rất phong cách, chừng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, ánh mắt bình tĩnh, trông có cảm giác tự nhiên nhưng lại lạnh nhạt.
Triệu Hồng nói xong với người này, cười lớn chỉ vào Kiều Cầu, giới thiệu: “Đây là người Lê Thượng năm nay mới vừa ký hợp đồng với, tên là Kiều Cầu. Kiều Cầu à, đây là Tiền tổng của công ty chúng ta, Tiền Du Yến.”
Kiều Cầu vội vàng đưa tay ra muốn bắt tay, Tiền Du Yến nhìn sang Kiều Cầu, lơ đãng khẽ nhíu mày, hỏi: “Cậu tên gì?”
Kiều Cầu sững sờ, lúng túng rụt tay về, trả lời: “Cháu… cháu tên là Kiều Cầu.”
“Cầu gì cơ?”
“…” Kiều Cầu chần chờ một chút, giải thích, “Cầu trong chữ khẩn cầu.”
Tiền Du Yến chẳng hiểu sao đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Kiều Cầu, chê bai: “Đây là cái tên gì thế, muốn ra mắt công chúng thì phải đổi nghệ danh trước. Kiều Cầu, Kiều Thu, đổi thành Thu trong chữ mùa thu.”
Kiều Cầu nhìn dáng vẻ kẻ cả của Tiền Du Yến, có chút bối rối mà quay đầu nhìn sang Triệu Hồng, Triệu Hồng vội vã bước tới giải vây, cũng không biết Tiền Du Yến ngày hôm nay tại sao lại đột nhiên tức giận như vậy.
Chờ Tiền Du Yến đi rồi, Kiều Cầu mới hỏi Triệu Hồng, “Em nhất định phải đổi tên à?”
“Chỉ là nghệ danh thôi, không sao đâu.” Triệu Hồng nhẹ nhàng giải thích, “Nếu cậu thấy không ảnh hưởng gì tới cuộc sống hiện tại, thì đổi tên vẫn tốt hơn. Đương nhiên vẫn để cậu tự quyết định chuyện này.”
Kiều Cầu gật đầu, nói: “Vậy thì đổi đi ạ.”
Kiều Cầu vẫn luôn muốn đổi tên. Trước đây cậu để ý chữ “Cầu” này, bởi đây là minh chứng duy nhất Kiều Cầu đã từng được mẹ quan tâm. Nhưng bây giờ Kiều Cầu đã không cần nữa. Cậu là người nhà của Giang Triển Tâm, cho dù Giang Triển Tâm bảo cậu đổi sang họ Giang, Kiều Cầu cũng sẽ không nói hai lời mà liền đồng ý.
Tên thôi mà, không sao.
Triệu Hồng mở máy tính ra xem bài đăng trên weibo, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tôi cảm thấy có thể. Tranh thủ giúp cậu tuyên truyền một chút, mấy tấm ảnh này chụp rất ổn.”
Weibo đã đăng lên mấy tiếng, nhưng lượt bình luận, chia sẻ lại chỉ có hơn ba mươi cái.
“Sau này cậu có thể tự mình đăng vài bức ảnh đời sống lên, nhưng đừng tự tiện phát ngôn.” Triệu Hồng tiện tay chuyển qua trang chủ, dặn, “Bảo đội quan hệ xã hội hỗ trợ cậu.”
Kiều Cầu “Dạ” một tiếng.
Bởi Kiều Cầu là Lê Thượng giới thiệu qua, Triệu Hồng cũng rất quan tâm tới cậu, nên ân cần hỏi han cậu mấy câu sau đó căn dặn giờ cậu không cần gấp gáp tìm vai diễn, qua khoảng thời gian này xong Triệu Hồng sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa cho cậu.
Về đến nhà Kiều Cầu chia sẻ bài của cô gái kia trên weibo, gõ một icon cười rồi viết: “Cám ơn bạn.”
Được công ty thổi lên, trên weibo liền nổ tung, sức ảnh hưởng nằm ngoài cả dự tính của Triệu Hồng.
“Ui, diễn viên này là ai thế? Trông mặt quen quá.”
“Cậu này đẹp thế, chủ thớt à, sao chân bạn ngắn thế.”
“Chữ xấu quá, cơ mà khá dễ thương đó.”
“… Đẹp trai thế, có bạn trai chưa?”
…
…
…
Chủ nhân bài đăng nằm không cũng trúng đạn, tức giận trả lời bình luận kia: Bạn biết Giang Dương cao bao nhiêu không? Tôi đoán phải cả mét chín đấy, cho nên không phải chân tôi ngắn, anh ấy cao, vậy nha.
Kiều Cầu không biết chuyện trên mạng, cuộc sống của cậu rất đơn giản, không đi học thì về nhà với Giang Triển Tâm. Tối hôm qua lại ngủ hơi muộn, sáng Giang Triển Tâm gọi cậu dậy ăn cơm, kết quả Kiều Cầu chỉ mơ màng đáp một tiếng rồi ngủ tiếp.
Chờ lúc thấy có vẻ mát lạnh, Kiều Cầu mới vật lộn mở mắt ra, thì thấy tay phải của Giang Triển Tâm đang nắm mép quần lót của mình, không một chút khách khí kéo đến tận bắp đùi.
“…!” Kiều Cầu cả kinh, đột nhiên nhảy dựng lên lui về phía sau, tay phải giữ chặt quần lót, hỏi, “Anh Giang anh làm gì thế?”
“Quần áo em bẩn rồi, anh giúp em cởi ra.”
“…”
Vẻ mặt Giang Triển Tâm rất thản nhiên, không chút xấu hổ giải thích.
Hết chương 17