Chương 16
Nhờ A Lăng giải thích cho, Kiều Cầu mới biết được tình hình bây giờ của mình như thế nào.
“Tôi ký hợp đồng hai tháng trước, nhưng thực tế thì nửa năm trước đã bắt đầu được đào tạo rồi, phải chạy qua chạy lại hai đầu là Hoài Độ và công ty. Hai tháng trước thì bắt đầu huấn luyện khép kín, đến bây giờ có thể tạm xem là có thể ra mắt, thuộc về tổ “Debut”.” A Lăng giải thích, “Nói cách khác là bắt đầu phân người đại diện cho cậu, sau đó có thể nhận vai diễn. Tôi nghe nói bên Lê Thượng cũng như vậy.”
Kiều Cầu “hả” một tiếng, nói: “À phải.”
A Lăng không lên tiếng, dùng ánh mắt không hiểu nổi nhìn Kiều Cầu. Có phải vậy hay không? Phí lời, đương nhiên là như vậy, toàn bộ công ty, Kiều Cầu là người duy nhất không trải qua huấn luyện kín, cứ thế bước thẳng vào tổ “Debut”.
A Lăng biết Kiều Cầu lần đầu đóng phim đã là vai chính của “Hợp đồng bốn điều khoản”, lúc đó cảm thấy hậu trường nhất định rất vững, sau khi nghe nói cậu được bên Lê Thượng ký hợp đồng với, càng tin tưởng chuyện này hơn.
Một cái hậu trường chắc đến nỗi Lê Thượng còn phải nể mặt, vậy mà lại khiêm tốn như thế, A Lăng cảm thấy khó mà tin nổi.
Kiều Cầu đột nhiên nổi tiếng lên, cũng là một chuyện khiến người khác khó tin. Sáu giờ sáng, Kiều Cầu đang ngồi ăn cơm cùng Giang Triển Tâm, trên TV đang ở một kênh giải trí nào đó, nữ MC tô môi đỏ rực dùng ngữ điệu kỳ lạ cảm thán:
“…Bây giờ càng ngày càng có nhiều đạo diễn, diễn viên trẻ bộc lộ tài năng trên mạng, chẳng hạn như “Hợp đồng bốn điều khoản”, đạo diễn mới hai mươi lăm tuổi, lần đầu quay phim truyền hình, vai nam chính lại còn chưa tới hai mươi tuổi. Đáng nói là, bộ phim vừa chiếu được ba ngày, số phận lận đận, trớ trêu của nhân vật chính Giang Dương đã nhận được sự quan tâm rất nồng nhiệt từ các khán giả, “Hợp đồng bốn điều khoản” hiện đã leo lên vị trí tìm kiếm đầu bảng tại các trang web lớn như “Sougua” “Chalang”…”
Kiều Cầu hơi nhếch miệng, đũa lơ lửng giữa trời, giống như bị choáng mà xem TV.
Trên TV đang phát một vài trích đoạn ngắn của “Hợp đồng bốn điều khoản”, trong căn phòng cũ kỹ không một bóng người, Giang Dương quỳ nằm trên mặt đất, một giọt mồ hôi theo gò má chảy xuống, tiếng thở của cậu rất lớn, sắc mặt trắng bệch. Một lát sau hình ảnh chuyển sang cảnh Giang Dương chạy trốn, liều lĩnh xông lên bờ, quần áo ướt nhẹp, trông vô cùng chật vật. Một cảnh khác là khi Giang Dương ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị một giọt máu rơi trúng, trong đôi mắt là vẻ kinh ngạc không thể biểu hiện hết ra ngoài, đơn thuần sạch sẽ.
Nhạc nền chấn động vang lên, diễn xuất của chàng thanh niên thật tươi mới, tự nhiên, không có chút đột ngột nào.
Trong phòng khách im lặng một hồi lâu.
Kiều Cầu buông đũa xuống, hỏi Giang Triển Tâm, “Vừa nãy trên TV nói đến em à?”
Giang Triển Tâm gật đầu.
“…” Kiều Cầu sửng sốt, nửa ngày sau, đứng bật dậy, nói, “Em đi gọi điện thoại cái.”
Mấy ngày gần đây Kiều Cầu không lên mạng, bởi vì được nghỉ nên cậu quên không sạc điện thoại thành thử sập nguồn luôn. Pickett Lý gọi cho cậu cả mười mấy cuộc nhưng không có người nhận, chờ Kiều Cầu gọi lại, Pickett Lý đã chán chẳng buồn tức giận nữa.
“Đạo diễn ơi,” Kiều Cầu chần chờ, kể, “Vừa nãy em thấy ‘Hợp đồng bốn điều khoản’ trên TV.”
“Ờ.” Pickett Lý thờ ơ đáp.
“MC bảo, ‘Hợp đồng bốn điều khoản’ leo lên top hot search của Sougua, Chalang. Đây là ý gì? Là anh thuê thuỷ quân hả…”
“Thủy quân nhà cậu có thể quét lên hạng nhất tìm kiếm hả?” Pickett Lý cả giận mắng, “Gọi vào di động cậu, thì điện thoại không mở máy, còn không cho tôi gọi tới điện thoại nhà cậu, cái này thì hay rồi, tiệc khánh công cũng ăn xong rồi thì cậu mới vừa biết được.”
Kiều Cầu “À” lên một tiếng, rất vui vẻ, hỏi: “Là sao ạ? Anh gọi nhóm chị Đổng tới à? Em cũng muốn đi, em…”
“Ăn xong rồi, không hiểu hả?” Ngữ điệu của Pickett Lý có chút khó chịu, một lát sau, cười hì hì, nói, “Cơ mà có thể chúc mừng lại lần nữa. Cậu biết không? Lượt xem của ‘Hợp đồng bốn điều khoản’ trên internet hơn 10 triệu rồi đó…”
Mười triệu, một bộ phim mà vai chính là người mới không chút tiếng tăm, có thể đạt được con số như vậy đã xem là rất tốt.
“Bản quyền được bán cho bốn kênh rồi, còn một kênh không mua giờ đang hối hận muốn chết.”
“Giờ mấy đài đều đang tranh nhau phát trước. Đạo diễn cậu đã nói đây là bộ phim hay, không lừa cậu đúng không…”
Kiều Cầu tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng biết đây là chuyện tốt, cậu nói: “Vâng, chúc mừng đoàn phim mình.”
Pickett Lý cười lên, hỏi: “Mai cậu rảnh không?”
Kiều Cầu vừa định nói rảnh, lại chần chờ chút, giải thích: “Em phải đi tập luyện.”
“À, đúng rồi, tôi quên mất chuyện cậu đã ký hợp đồng với Lê Thượng.” Pickett Lý vỗ trán, “Cậu là người mới, còn rất nhiều chuyện phải học, nhớ chăm chỉ vào nhé. Chờ bên tôi có nhân vật nào hay, sẽ bảo cho cậu biết…”
Kiều Cầu gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Cậu nói chuyện với Pickett Lý hơn cả nửa tiếng, mãi đến tận khi Giang Triển Tâm đi tới thản nhiên bảo: “Ăn cơm thôi.” Kiều Cầu mới cúp điện thoại, đi tới cạnh bàn ăn cầm bát lên ăn nửa chỗ cháo trong đó.
Kiều Cầu vẫn đang đắm chìm trong tâm trạng vui sướng, nhìn vào hư không mà cười khúc khích, Giang Triển Tâm nhìn Kiều Cầu, cảm thấy trong lòng mình có chút tức giận. Mà rốt cuộc đang tức giận cái gì, phẫn nộ cái gì, bản thân hắn lại chẳng rõ.
Hắn không thể làm gì khác hơn là dùng đũa gõ vào miệng bát của Kiều Cầu, nghiêm túc đưa ra ý kiến:
“Ăn đàng hoàng vào.”
Kiều Cầu lấy lại tinh thần, gật đầu.
Giang Triển Tâm suy nghĩ một chút, nói với Kiều Cầu: “… Tiểu Kiều.”
“Dạ?”
“Có lúc, làm việc phải biết chừng mực.” Giang Triển Tâm rũ mi mắt, “Phải biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì.”
Kiều Cầu lập tức căng thẳng, thẳng lưng nhìn Giang Triển Tâm.
Lời kế tiếp Giang Triển Tâm không nói ra. Đối với Kiều Cầu, Giang Triển Tâm vẫn luôn không muốn tỏ ra quá hà khắc, bởi thằng bé này tính cách quá mẫn cảm, vô ý lỡ miệng nói ra là có thể khiến cậu bị tổn thương.
Kiều Cầu khẩn trương nuốt nước bọt, hầu kết chuyển động lên xuống rõ ràng, thấp thỏm nói:
“Dạ, em biết rồi… Anh, sau này em sẽ không ra ngoài ăn cơm với đoàn phim nữa, được không ạ?”
Giang Triển Tâm hối hận rồi, sửa lời: “Em muốn đi, thì cứ đi. Anh không cản.”
“Không…” mặt mũi Kiều Cầu liền trắng bệch.
“Thanh niên thích chơi cũng phải thôi. Chỉ cần đừng làm ẩu. Anh không muốn để em còn bé vậy đã dây dưa với phụ nữ.”
Giang Triển Tâm nói như vậy, tự bản thân cũng cảm thấy mình quản hơi quá, Kiều Cầu năm nay đã hai mươi tuổi, có bạn gái thì đã làm sao?
Nhưng hắn không muốn, cho nên liền ngăn cản.
Kiều Cầu cẩn trọng gật đầu, cam đoan: “Vâng. Em đảm bảo.”
Chuyện luyện tập ở Hoàn Việt rất khổ cực, đặc biệt là nhóm gom vào tổ “Debut”, ngoại trừ Kiều Cầu của phòng làm việc Lê Thượng, các thực tập sinh khác đều phải ở lại trong ký túc xá của tòa nhà huấn luyện, không có thời gian riêng.
Kiều Cầu không phải tập luyện cả ngày, nhưng phải bảo đảm đủ sáu tiếng tập luyện. Chạy bộ, tập thể hình đều tính là đơn giản, dù sao cũng còn trẻ, chạy chậm mười kilomet cũng không có gì, chỉ là lúc tập thể hình thì Kiều Cầu khổ không thể tả được. Người huấn luyện thể hình cho Kiều Cầu chính là một nữ huấn luyện viên, thân thể mềm mại, liên tục yêu cầu Kiều Cầu làm ra động tác có độ khó cao.
Kiều Cầu dù chạy mấy ngàn mét thì cũng chỉ chảy ra rất ít mồ hôi, nhưng hễ làm mấy cái động tác này là mồ hôi liền đổ đầm đìa.
So với việc luyện thể hình, điều khiến cậu không chịu nổi chính là thời gian đó phải nghiêm khắc kiểm soát các loại thực phẩm tiêu thụ, toàn phải ăn thịt bò nhạt nhẽo, ức gà, súp lơ, ngay cả ăn chuối thôi cũng phải nói trước cho nhân viên của phòng làm việc, mỗi ngày đều trải qua vô cùng khổ cực.
Hết chương 16