Chương 12
☆ Chương 12:
Kiều Cầu tắm rửa cả nửa tiếng, kỳ cọ sạch sẽ từng tấc nhỏ trên người xong rồi mới bước ra.
Trong phòng tắm toàn hơi nước nên lúc Kiều Cầu ra khỏi liền cảm thấy thật khoan khoái mát mẻ, cảm giác ngột ngạt, nặng nề hồi đóng phim đều tan biến hết, hèn chi mọi người đều thích ở nhà.
Nhà, đây là nhà của mình. Kiều Cầu nghĩ, nhẹ nhàng cong môi lên.
Giang Triển Tâm ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng Kiều Cầu đi ra liền quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, không ít tóc tóc dán chặt lên trán, thoạt nhìn trông thật ngoan.
Giang Triển Tâm nheo mắt lại, hai giây sau, lại chuyển ánh mắt đi.
Hắn mở hành lý của Kiều Cầu ra, dùng một tay ôm chồng quần áo bẩn đi về phía máy giặt. Nam giới không cẩn thận như nữ giới, Kiều Cầu cũng vậy, quần lót cứ thế để chung cả với quần áo mặc ngoài, rồi nhét hết vào túi nylon, chẳng thèm phân loại ra. Lúc Kiều Cầu nhìn thấy đồ lót thấp thoáng lộ ra từ trong đống quần áo Giang Triển Tâm ôm trên tay, Kiều Cầu mới nhận ra không ổn, cực kỳ lúng túng, xông lên nắm lấy cổ tay Giang Triển Tâm, cản vội:
“Anh…! Bỏ xuống đi, em tự làm, em tự làm được rồi.”
Giang Triển Tâm giữ nguyên nét mặt nhìn cậu, dừng một chút, nghe theo mà buông tay, để Kiều Cầu tự ôm lấy.
“Em không cần khách sáo với anh.”
Kiều Cầu vội vã cúi đầu chạy vào nhà tắm, xử lý sạch sẽ xong mới ra.
Giang Triển Tâm nhìn chằm chằm Kiều Cầu, dùng ánh mắt ra hiệu cậu nhanh qua ngồi đây. Kiều Cầu đành phải đi tới ngồi cạnh Giang Triển Tâm, đúng như dự đoán mà nghe được hắn hỏi:
“Em đi Hoài Độ làm gì?”
Lúc trước Giang Triển Tâm hỏi Kiều Cầu vấn đề này, Kiều Cầu cũng chẳng khéo léo nói sang chuyện khác, chỉ trả lời là “Đi chơi với bạn trong lớp”.
Mà hôm nay Giang Triển Tâm đã nhìn thấy người đoàn phim trên xe, sao có thể tin đó là bạn học của Kiều Cầu được.
Kiều Cầu đành phải khai ra:
“Em đi Hoài Độ… đóng… đóng, đóng phim.”
Giang Triển Tâm nhíu mày, nhìn Kiều Cầu. Hắn không ngờ Kiều Cầu sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy.
“Lúc em ở trường, có gặp được một đạo diễn, đạo diễn ấy bảo muốn em giúp anh ấy đóng phim. Thế là em đi.”
Giang Triển Tâm nhướn mày, đặt mắt cá chân lên đầu gối chân còn lại, nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp: “Không phải lừa đảo đấy chứ?”
Thật giống như hắn chẳng hay biết gì.
“Không đâu anh. Em… Anh ấy trả em tiền, còn ký hợp đồng luôn rồi, em đặt tiền trong ngăn kéo đó. Anh, anh thấy không?”
“Không thấy.”
“Em đặt bao nhiêu?”
Kiều Cầu nói ra con số, Giang Triển Tâm quay đầu lại nhìn về phía trước, nhàn nhạt hỏi:
“Đây chính là “đi chơi” em nói hả?”
Kiều Cầu sững sờ, suy nghĩ một chút, vừa muốn nói gì thì nghe thấy Giang Triển Tâm nói tiếp: “Tùy em. Em muốn đi chơi, cũng được. Chỉ là anh không thiếu tiền, em phải nhớ kỹ chuyện này.”
Giang Triển Tâm có chút không vui, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Kiều Cầu, lấy tay xoa lên mái tóc ướt của cậu.
“Đi, ăn cơm thôi.”
Sức ăn của Kiều Cầu vẫn khiến Giang Triển Tâm thoả mãn, hắn không chút hoang mang mà gắp đồ ăn cho Kiều Cầu, tần suất vừa phải, sẽ không khiến Kiều Cầu bị nghẹn, cũng không để cậu bị thiếu đồ ăn.
Quen ăn đồ ăn cố định trong đoàn phim rồi, nên mấy món Giang Triển Tâm nấu cho thật khiến cậu cảm thấy dịu dàng mà quen thuộc, Kiều Cầu giương mắt nhìn Giang Triển Tâm, cảm thấy anh cậu chẳng thay đổi chút nào.
Nhưng bản thân cậu lại thay đổi, đen đi, với gầy đi nhiều. Buổi tối đánh răng, Kiều Cầu nhìn mặt, nhe răng ra so sánh rồi đưa đến kết luận.
Cậu vốn tưởng “Hợp đồng bốn điều khoản” đã không còn liên quan gì tới mình nữa, thi thoảng nhớ tới vẫn cảm thấy thật hoài niệm.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Kiều Cầu cầm trong tay rất nhiều tiền nhưng vẫn đến quán nước kia làm thêm như cũ. Trong lòng cậu mơ hồ mong đợi có thể gặp lại Pickett Lý, chỉ là Pickett Lý đã lâu không xuất hiện lại.
Tình huống gặp lại lần nữa cũng chẳng có gì đặc biệt, khi ấy thời tiết dần trở nên mát mẻ, mà trong quán nhỏ đông đúc khách hàng lại nóng như lồng hấp.
Kiều Cầu đang cấp tốc thu tiền chính xác, trả tiền lẻ, sau đó đột nhiên nghe thấy giọng của Pickett Lý. Cậu quá quen thuộc với giọng nói này rồi, vừa nghe xong liền kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên thấy một người đàn ông hói đầu đang đứng trước quầy, cười nheo mắt nhìn cậu.
Kiều Cầu nỗ lực muốn khống chế cảm xúc của mình, song vẫn không nhịn được mà nhếch miệng lên cười. Hai người đối diện nhau, hết sức buồn nôn cười mãi không ngậm miệng được, cuối cùng Pickett Lý lên tiếng trước:
“Kiều Cầu, có muốn tới xem kết quả sau khi biên tập không?”
Kiều Cầu đương nhiên đồng ý, gọi điện thoại cho chủ quán, cởi cái tạp dề màu hồng nhạt buồn cười trên người xuống rồi ra khỏi quán.
Pickett Lý mang Kiều Cầu đến phòng chiếu phim, bên trong đầy ắp người, người trong đoàn ai nấy đều nhiệt tình chào đón Kiều Cầu.
Kiều Cầu ngượng ngùng chào từng người, sau đó tự giác ngồi ra sau, nghiêm túc xem.
Pickett Lý chỉ phát tập đầu, nội dung những tập sau bị khóa lại không xem được, cậu xem đi xem lại tập một, cùng với video tuyên truyền ngoài lề, kích động đến mức mắt hơi đỏ lên.
Cảm giác khi nhìn bản thân trong ống kính với việc nhìn mình trên màn hình hoàn toàn khác biệt. Dù Kiều Cầu cảm thấy trên màn ảnh, diễn xuất của cậu còn rất vụng về, nhưng vẫn không nhịn được mà mừng rỡ, giống các thành viên khác trong đoàn, đôi mắt cứ nhìn chăm chú.
Lúc gần đi, Pickett Lý gọi Kiều Cầu lại, nói với cậu:
“Qua một thời gian ngắn nữa, hai ta đi ăn một bữa cơm nhé. Tôi giới thiệu một đạo diễn khác cho cậu.”
Kiều Cầu sững sờ: “Dạ?”
“Không phải cậu nói sau này còn muốn đóng phim sao?”
“Vâng… Đúng.”
“Yên tâm, đều là người đứng đắn cả.”
“Cũng nhân tiện để cậu gặp dần cho quen mặt.”
“Vâng ạ.”
“Anh biết số điện thoại của em rồi đấy, lúc đó gọi cho em nhé.”
“Có thể uống rượu không?”
“Có thể.” Kiều Cầu mười mấy tuổi đã uống rượu cùng Giang Triển Tâm. “Tửu lượng cũng không tệ.”
Pickett Lý yên tâm, hứa hẹn: “Có chuyện thì tôi sẽ gọi cho cậu.”
“Vâng.”
Không tới hai ngày Pickett Lý liền gọi cho Kiều Cầu, bảo cậu đi gặp, đồng thời nói rõ người cùng ăn đợt này không phải đạo diễn, mà là người phụ trách của đài truyền hình.
“Bây giờ ai mà chẳng thích quay mấy phim hiện đại bí ẩn, chi phí thấp, thành thử thị trường bão hòa rồi. Không có mối quan hệ thì không thể chiếu đâu.” Pickett Lý thở dài, nói cho Kiều Cầu biết. Ngẫm lại một người mới như Kiều Cầu còn có thể đóng vai chính, liền biết chi phí chế tác của “Hợp đồng bốn điều khoản” thấp cỡ nào rồi.
Dù Pickett Lý không muốn xã giao, nhưng muốn làm đạo diễn thì làm gì có chuyện vì “không muốn” mà không làm đâu.
Kiều Cầu không hiểu sao phải dắt cả cậu theo, nên hỏi lại: “Em cũng đâu quen người bên đài truyền hình.”
“Tôi biết.”
“Chỉ là tôi nghe nói ở đó có một nhân vật lợi hại lắm, có quan hệ với ban lãnh đạo của công ty điện ảnh Hoàn Việt. Tuy rằng tôi muốn mở phòng làm việc, nhưng giờ chưa đủ sức, cậu mà muốn đóng phim tiếp, thì nên ký hợp đồng với công ty lớn đã. Tôi thấy Hoàn Việt rất đáng tin.”
Hoàn Việt là công ly lớn số một số hai trong nước, thực lực, tài chính đều cực kỳ hùng hậu. Rất đáng tin cậy, nhưng đồng nghĩa việc ký hợp đồng cũng khó.
“Là sao ạ?”
Pickett Lý lườm một cái, giải thích: “Thì giới thiệu cậu cho người kia chứ sao. Không chừng người ta có thể giúp cậu ký hợp đồng.”
Kiều Cầu nghệch ra, cậu mới học năm nhất đại học, còn chẳng có kế hoạch cụ thể nào cho sau này, không ngờ giờ đã phải cân nhắc chuyện ký hợp đồng sớm như vậy.
Pickett Lý biết Kiều Cầu có tính chậm chạp, không đợi cậu nữa mà liền thúc giục: “Chỉ hỏi cậu một câu, có đi hay không?”
“À…” Kiều Cầu cau mày, “Đi thôi. Bên trong có người em quen không?”
“Không có, có mình tôi thôi.”
“Em có thể ngồi cạnh anh không?”
“Được,” Pickett Lý cam kết, “Tôi sẽ không để họ chuốc say cậu đâu, cậu yên tâm. Nói không chừng lúc đó cậu còn phải vác tôi về nhà đấy…”
Pickett Lý nhớ tới lại phải uống rượu, dạ dày liền âm ỉ đau.
Kiều Cầu hỏi: “Em phải xưng hô với người kia thế nào ạ…”
“Gọi Tam gia.” Pickett Lý dặn, “Thái độ cung kính chút, đó là vị tiền bối rất nổi tiếng đấy. Cực kỳ lợi hại.”
Hết chương 12