Chương 11
Nhưng mà Kiều Cầu cũng chẳng phải là Giang Dương.
Hai tháng trôi qua, lúc này Kiều Cầu đang diễn nốt cảnh cuối cùng trong phim.
Trời tối om, có tiếng chim rừng vỗ cánh tung bay ngoài cửa sổ, cầu thang cũ kỹ bị mục tưởng sắp sụp đến nơi, những giọt nước trên đó tựa vết máu nối liền thành một đường.
Đường máu.
Sắc mặt Giang Dương tái nhợt, cậu cúi đầu, cẩn thận tránh đi đường máu dưới chân, chầm chậm tiến lên, từng bước một. Có một giọt mồ hôi theo gò má cậu chảy xuống. Nhìn một bên mặt thì thấy nam sinh mười mấy tuổi này có ngoại hình cực kỳ tuấn tú, con ngươi cậu đen láy, lúc này cuống họng cậu chuyển động lên xuống không ngừng, còn xung quanh thì lại đột nhiên trở nên vắng lặng như tờ.
Con ma vẫn luôn ở bên cạnh cậu đã không còn thấy nữa. Giang Dương vừa đi lên tầng vừa chìm vào trầm tư. Cậu còn chưa kịp chứng thực suy đoán của mình, con ma đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Vết máu lượn quanh trên cầu thang đột nhiên bị cắt đứt. Giang Dương ngẩn ra, ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh nhìn lên trên. Loại bình yên kia là điểm dừng an lành ngắn ngủi trước cơn bão, khiến trong lòng người bên cạnh căng thẳng, thấp thỏm không thôi.
Trong khoảnh khắc Giang Dương ngẩng đầu, một giọt máu nóng “tí tách” rơi xuống, vừa vặn rơi lên má trái của cậu.
Hình ảnh cuối cùng rất ấn tượng, Giang Dương kinh ngạc ngước đầu, vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng không thể nào biểu hiện ra được, sau đó liền lặn đi. Nhìn kỹ, trong ánh mắt của cậu vậy mà lại còn có một nét dịu dàng.
“Cut!” Pickett Lý hô to một tiếng, “Rất tốt. Đóng máy.”
Mấy giây sau, nhân viên toàn đoàn lớn tiếng hoan hô. Hai tháng này cuối cùng đã quay xong bộ phim truyền hình hai mươi tập. Có những khi để đẩy nhanh tốc độ mà cả đoàn phải thức trắng nguyên đêm, dẫu sao cũng là bộ phim đầu tay nên Pickett Lý đã dốc hết sức lực, toàn bộ cảnh quay không cảnh nào là quay qua loa cả.
Kiều Cầu vuốt mồ hôi trên mặt, trời nóng muốn ngất nhưng trong lòng cậu vẫn thầm nghĩ, thú vị quá.
Pickett Lý cầm micro, phát biểu đôi lời: “Thời gian qua mọi người đều vất vả nhiều rồi, mỗi giọt mồ hôi của mọi người tôi đều ghi tạc trong lòng. Đương nhiên của Kiều Cầu thì tôi không nhớ được đâu, thằng nhóc này chảy mồ hôi nhiều quá.”
Mọi người bật cười.
Pickett Lý tiếp tục trêu: “Còn ăn khỏe nữa chứ.”
Kiều Cầu nghe thấy vậy, cúi đầu cười ngượng.
“—— nhưng cực kỳ nỗ lực.” Vẻ mặt Pickett Lý trở nên nghiêm túc, nói tiếp, “Tất cả mọi người đều rất nỗ lực. Tôi nhớ lại năm chúng ta vừa mới tốt nghiệp, lý tưởng của chúng ta, ước mơ mà chúng ta nuôi dưỡng, từ khoảnh khắc bước ra khỏi cổng trường sắp thành hiện thực rồi. Chẳng bao lâu sau, các cậu có thể nhìn thấy tên của mình trong phần credit tổ chế tác, danh sách diễn viên trên TV.”
Tập thể nhân viên, ai nấy đều đen đúa, gầy đi thấy rõ, lúc này cùng phát ra tiếng kêu phấn kích, đồng loạt vỗ tay.
“Được rồi, tôi còn muốn nói một chuyện, đêm nay sẽ có buổi tiệc ở tầng một khách sạn, ai đi được thì phải qua hết đấy nhé.”
Vai chính của “Hợp đồng bốn điều khoản” có mình Kiều Cầu, còn mấy vai phụ còn lại thì toàn thành phần nhà đầu tư nhét vào, bọn họ đa phần đều không quan tâm mấy đến vai nhỏ này, hơn nữa lúc diễn hầu như ai cũng từng bị Pickett Lý mắng không vừa, nên cơ bản chẳng muốn tới tham gia tiệc đóng máy.
Vì vậy tại bữa tiệc mừng công chỉ có hơn hai mươi người trong đoàn phim, cùng với Kiều Cầu.
Tất cả mọi người đều xem Kiều Cầu là người trong nhóm, đây đã là chuyện mọi người đều ngầm hiểu, bởi vậy lúc nói chuyện cứ oang oang lên, chẳng lo giữ bí mật, thi thoảng còn hỏi Kiều Cầu: “Đúng không?”
Kiều Cầu chỉ có thể gật đầu, cùng Pickett Lý uống rượu. Pickett Lý vui lắm, cầm ly rượu trong tay suốt, tai với đỉnh đầu đỏ chót cả lên, thoạt trông cứ như con sâu rượu.
Buổi tụ họp này kéo dài tới tận hơn mười một giờ đêm, gần như tất cả mọi người đều gục, vẫn là Kiều Cầu đưa bọn họ về phòng.
Pickett Lý nằm ở trên giường, đột nhiên hỏi Kiều Cầu:
“Kiều Cầu à, sau này cậu còn muốn đóng phim nữa không?”
“…” Kiều Cầu do dự một chút, quay đầu lại nhìn Pickett Lý đã say tí bỉ, nghiêm túc trả lời, “Em muốn đóng.”
Pickett Lý ngồi dậy, dựa vào thành giường, hỏi: “Thật à?”
“Thật ạ.” Kiều Cầu nhẹ giọng nói, “Em… thích đóng phim.”
Pickett Lý cười: “Tôi biết rồi.”
Lúc đi về, hơn hai mươi người trong đoàn thuê một chiếc xe buýt lớn, tất cả mọi người đồng lòng nhất trí đưa Kiều Cầu về nhà trước.
“Cậu còn nhỏ mà,” chị Đổng sắp ba mươi tuổi hào phóng nói, “Thương cậu là đúng thôi.”
Trên xe ồn ào không phải bình thường, mọi người cứ như muốn rũ hết những mệt mỏi trong thời gian qua, thay phiên nhau chúc rượu Pickett Lý.
Pickett Lý cười nghiêng ngả, chỉ là càng đến gần nhà Kiều Cầu, bầu không khí càng có chút rầu rĩ.
Kiều Cầu gọi điện thoại cho Giang Triển Tâm, nói hôm nay mình trở về, Giang Triển Tâm chỉ “à” một tiếng, không tỏ thái độ gì khác.
Kiều Cầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng thất vọng.
Cậu rất muốn hỏi Pickett Lý, chúng ta còn có thể đóng phim cùng nhau nữa không? Nhưng mà cậu cứ lúng túng mãi nên chẳng hỏi ra lời được. Đến tận khi xe dừng ở đầu hẻm, Kiều Cầu cầm balo lên rồi mà vẫn không nói ra được.
Người trong đoàn ai nấy đều cúi đầu giả bộ nghịch điện thoại, không ai nói lời chia tay cùng Kiều Cầu, Pickett Lý thì càng chốn tút trong một góc tối ở đuôi xe, rất sợ mình không kiềm chế được bản thân.
Kiều Cầu lẻ loi đứng ở cửa xe, có chút luống cuống mà nhìn hai hàng ghế, trong miệng mơ hồ gọi:
Chị Đổng, anh Lưu, đạo diễn…
Không ai trả lời cậu.
Kiều Cầu thì thào: “Em đi đây.”
Trên xe cực kỳ im lặng, tài xế nắm chặt cần số, nghiêng đầu đi châm một điếu thuốc.
Kiều Cầu đột nhiên cảm thấy rất cô đơn, mà may là như vậy, nếu tất cả mọi người đều vây quanh mình, cậu không biết mình có thể nhịn được mà không bật khóc không.
Lúc cậu còn do dự muốn nói gì đó, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp của một người đàn ông.
“Tiểu Kiều, em có về nhà không đấy?”
Kiều Cầu vừa quay đầu, liền nhìn thấy Giang Triển Tâm đứng dưới gốc cây hòe đầu hẻm, khuỵu một chân, không chút gợn sóng nhìn cậu.
Kiều Cầu vội vã xách hành lý lên, sau khi xuống xe không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tất cả người trong đoàn đã ngẩng đầu lên, thấy cậu quay lại, lại giả bộ nhìn điện thoại tiếp.
Kiều Cầu khẽ mỉm cười, dùng sức vẫy tay, sau đó đóng cửa lại, nói: “Em về đây!”
Xe dừng lại một chút, rồi rẽ sang hướng bắc.
Giang Triển Tâm đứng dưới tán cây, ánh mắt như dính vào người Kiều Cầu, nhìn cậu từng bước từng bước đi về phía mình.
Kiều Cầu cõng trên lưng một cái ba lô cực to, bên trong bẩn không tả được, toàn là quần áo chưa kịp giặt. Do bận rộn đóng phim, phân nửa người trong đoàn không chú ý lắm vấn đề vệ sinh, mệt thì cứ ngủ ngáy thoải mái. Nhưng về tới đây rồi, Kiều Cầu mới ý thức được mùi trên người mình ghê đến mức nào.
Cậu do dự, dừng lại đứng cách Giang Triển Tâm chừng năm bước.
Giang Triển Tâm hít sâu một hơi, đứng thẳng người lên, lẳng lặng nhìn Kiều Cầu.
Kiều Cầu nuốt nước bọt xuống, có chút khẩn trương khó giải thích được. Cậu sợ vì mình đen đi nhiều như thế, lại gầy đi nữa, sẽ bị mắng. Ai ngờ Giang Triển Tâm cứ như không phát hiện ra, ánh mắt nhìn Kiều Cầu trước sau như một, đó là loại bao dung không hề có chút khúc mắc nào, khiến trong lòng Kiều Cầu rất hoảng loạn.
Giang Triển Tâm là người rất giỏi che giấu suy nghĩ của mình, không chừng đang tức giận vô cùng đấy, ấy mà bề ngoài thì vẫn cứ tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái như thường. Giang Triển Tâm đứng ở dưới gốc cây, nheo mắt châm một điếu thuốc. Kiều Cầu thì cứ đứng ở phía trước, không sợ nắng gắt chiếu lên người.
Giang Triển Tâm chỉ hút một hơi, miễn cưỡng làm cho bàn tay đang run rẩy của mình bình tĩnh lại, sau đó tiến lên vài bước, vươn tay ra sờ lên vai Kiều Cầu.
Kiều Cầu cho là Giang Triển Tâm muốn đánh mình, không nhịn được bày ra động tác tránh né, ôm lấy đầu. Không ngờ Giang Triển Tâm chỉ gỡ cái ba lô khổng lồ, nặng nề sau lưng cậu xuống, sau đó rất tự nhiên vác lên vai mình.
“… Đi thôi.” Giang Triển Tâm dùng môi ngậm điếu thuốc, nhìn Kiều Cầu vẫn còn đang ngây ngẩn, hỏi, “Sao vậy, không nhận ra nhà à?”
Hết chương 11