Chương 39: Đệ nhị
Minh Hải trước khi đi có nói với Phong Sơn:
– Chuyến này tuy rằng để cả thiên hạ biết Ngài đi ra ngoài, còn đem theo Song Phượng. Nhưng để tránh phiền phức cũng đùng để lộ chân thân. Ngài nên dấu đi tiên khí sẽ tiện hơn.
Vì vậy mà Phong Sơn đem tiên khí dấu đi, bản thân mang một dáng vẻ thư sinh nhất ngao du thiên hạ. Còn Minh Hải đương nhiên hắn cũng không lộ Ma khí, một dáng vẻ thiếu niên nghịch ngợm quấn chân Phong Sơn. Họ cũng thống nhất không gọi nhau khách sáo nữa mà sẽ gọi nhau bằng tên. Đây đương nhiên chính là điều Minh Hải thích nhất, hắn đã ước được xưng hô như vậy với Phong Sơn lâu rồi. Chỉ có Phong Sơn là có phần hơi gượng gạo, lúc nói ra sẽ phải cố gắng rất nhiều.
– Phong Sơn, chúng ta sẽ đi hướng nào?
Hai người sau khi xuống khỏi núi Hoàng Đạo thì nhìn trời nhìn đất một phen còn chưa biết sẽ đi đâu. Minh Hải thì nơi đâu cũng được, miễn đi cùng Phong Sơn thì hắn đều nguyện ý. Chỉ có Phong Sơn là dốc lòng suy nghĩ một phen. Sau đó như đã quyết định được liền hướng ánh mắt kiên định về phương Bắc.
– Chúng ta đến đại lục Chí Hạ. Chuyện Phong Vân Vương trúng độc lạ vẫn chưa có đáp án. Kẻ hạ độc vẫn chưa biết là ai, chuyện này ta cũng muốn tìm hiểu một chút.
– Được!
Dù lên trời xuống biển Minh Hải cũng đáp ứng Phong Sơn, chỉ cần là điều Phong Sơn muốn Minh Hải chắc chắn sẽ gật đầu đáp ứng.
Vì vậy mà hai thiếu niên, một chó, hai con chim nhỏ đã cùng nhau lên đường.
Lại nói Phượng Hoàng Đệ Nhất sau khi rút thăm thua Tiểu Cẩu thì đã phải ngậm ngùi quay lại Ma Cung. Hiện tại thế lực phản nghịch tuy không còn nữa, là do mẹ của Minh Hải. Dù sao cũng mang dòng máu hoàng tộc Ma Vương cho nên chuyện có thể nắm quyền triều chính là điều bà làm dễ như trở bàn tay. Bà đã dẹp yên những kẻ phản loạn. Thời gian đó Tiểu Cẩu cũng đã vô cùng vất vả, cho nên lần này nó quyết biểu tình đi theo Minh Hải. Không còn cách nào đành chọn may – rủi! Phượng Hoàng không may đã thua nên nó lại phải quay về Ma Cung hỗ trợ.
Song Phượng rất nhanh đã làm thân với Tiểu Cẩu, lại được sự nhờ vả cùng tâng bốc của Đệ Nhất mà Tiểu Cẩu xem Song Phượng như hai đệ tử nhỏ của nó mà bảo bọc. Cũng vì vậy mà Song Phượng chưa phải đọng cánh lần nào, bọn chúng căn bản chính là ngồi trên lưng Tiểu Cẩu mà hưởng thụ.
Họ đi với nhau căn bản chính là vô cùng bắt mắt. Hai thiếu niên mỗi người một vẻ nhưng lại mang lại bức tranh hài hòa. Lại còn đem theo cả thú cưng đi cùng giống như một gia đình đi du ngoạn. Người đi đường sẽ không kìm được mà liếc theo hai ba cái.
Người tu tiên vốn có lối đi riêng đến các địa lục khác, tuy nhiên chuyến đi này là nửa phần khoa trương nửa phần bí mật cho nên họ không thể theo con đường đó đến Chí Hạ. Họ đành hòa vào dòng thương nhân mà đi qua cổng thương mại vậy.
Để có thể có được thân phận thương gia, Minh Hải đã đến thương phường chi một khoản tiền vô cùng lớn để đầu tư vào mảng dược phẩm. Thực ra cũng là nói thân phận này cũng tốt, chỉ là thuận tiện kéo về một thân thế để bản thân có thể dễ dàng trà trộn mà thôi. Đêm đó, Minh Hải cũng đến chợ người tuyển về vài mãnh phu khỏe mạnh. Diễn kịch phải diễn tròn vai, một đội không thể chỉ có hai người được.
Chính vì vậy sau một đêm hai người liền biến thành chủ thương đoàn Bảo Dược. Vận chuyển linh thảo đi giao thương với bên ngoài. Chí Hạ là phần lục địa phía nam, khí hậu nóng quanh năm cho nên rất khó để trồng linh thảo, hầu hết thảo dược đều được nhập từ bên ngoài. Linh Thảo đã hiếm, lương thực ở đó càng quý hiếm hơn, nhưng thứ họ không thiếu lại chính là tài bảo. Vì vậy họ vẫn phát triển hùng mạnh là vì như vậy.
Đám người Minh Hải chọn ai cũng có cơ thể cường tráng, thân thủ đủ dùng. Tất cả là mười người, cứ hai người bảo vệ một xe linh thảo theo hắn lên đường. Riêng trong đám đó, có một người khiến hắn chú ý, đó là một người có thân hình vạm vỡ, ánh mắt sắc lạnh, tuy vẻ ngoài luôn điềm tĩnh nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa đựng một cỗ khí áp lạnh lùng. Minh Hải tuy rằng có thể nhìn ra nhưng cũng lười thâm nhập ý thức hắn. Dù sao cũng chỉ là một người phàm tu còn chưa đủ sức gây hại cho Phong Sơn của hắn.
Đêm thứ hai sau khi rời thành, đoàn người Minh Hải không tìm được nhà nghỉ nên chỉ có thể ngủ lại trong rừng. Phong Sơn và Minh Hải ngủ trong xe ngựa còn đoàn người của họ trải chăn lông thú ra ngủ cạnh xe hàng. Thoát từ thân nô lệ được Minh Hải mua về ban đầu họ còn cho rằng bản thân cũng chỉ như thân nô bộc mà sống tiếp. Không ngờ họ lại có đến hai ông chủ mà theo đó ông chủ lớn lại vô cùng lương thiện, (Phong Sơn – là họ nhìn thái độ của Minh Hải với Phong Sơn mà suy đoán ai lớn ai nhỏ). Bọn họ không những được ăn no còn được ngủ ấm. Việc được giao thì cứ vậy mà làm, không bị soi mói, không bị đánh đập. Mới chỉ hai ngày ngắn ngủi nhưng họ lại biết được chủ này nhất định phải trung thành mà theo.
Đêm dần buông xuống, tiếng động cũng ít dần, chỉ còn tiếng kêu của vài côn trùng nhỏ. Con đường này tuy rằng phải đi qua một khu rừng nhưng vì là tuyến đường quan trọng giúp giao thương mà ma thú cũng không thể xâm nhập. Thứ phải phòng chỉ có đám đạo tặc. Bọn chúng trà trộn vào đoàn thương gia giả làm thương nhân rồi lén lút trộm cắp.
Đang ngủ thì có động tĩnh nhẹ, Phong Sơn Minh Hải đương nhiên phát hiện, Tiểu Cẩu đang định phi ra thì Minh Hải ngăn lại. Động tĩnh nhỏ như vậy nhưng một người trong đám người của họ cũng nhận ra rồi. Hắn đã xông tới chặn phía trước một mình đối đầu bọn chúng. Sau một hai hiệp liền kéo đám người kia ra xa hơn tránh gây nhiễu loạn.
Minh Hải nói Phong Sơn:
– Ở đây đợi ta một chút!
Phong Sơn có chút không an tâm, vì dù cho mấy hôm nay Minh Hải có nói hắn đã dùng linh dược luyện chế đặc biệt khôi phục toàn bộ ma lực nhưng Phong Sơn chưa hoàn toàn tin tưởng, sợ Minh Hải lừa mình. Minh Hỉa cũng nhìn ra Phong Sơn lo lắng mà vỗ nhẹ lên tay Phong Sơn.
– Yên tâm, ta thực sự khôi phục rồi.
Phong Sơn lưỡng lự, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, nhắm mắt lại tĩnh dưỡng. Tiểu Cẩu cùng Song Phượng ban nãy ngủ ngoài cửa xe ngựa hiện tại cũng tỉnh dậy đi lại xung quanh đoàn xe.
Minh Hải đuổi tới nhưng đứng trên một cành cây quan sát tình hình. Đám người kia không giống như thương tặc cho lắm. Bọn chúng lúc này đang bao vây lấy người kia. Một cuộc đối thoại truyền tới tai hắn:
– Súc sinh, ngươi mạng lớn nhưng không có phúc lớn vậy đâu. Thoát một lần không thoát được mãi đâu!
– Ngươi lẽ ra nên chết rồi, vợ con ngươi chết rồi mà ngươi còn cố sống làm gì?
Minh Hải chỉ thấy hắn ngửa cổ nhìn lên trời rồi nhanh chóng trừng mắt nhìn đám người kia:
– Chưa tế các ngươi thì cả nhà ta chưa thể đoàn tụ. Một lũ sói mắt trắng phản chủ cầu vinh.
– Có trách thì trách ngươi thôi, ngươi làm người quá tử tế mà thế gian này không cần tử tế, chỉ cần người mạnh.
– Các người bán đứng cả nhà ta, theo nhị phòng lật chủ, hôm nay ta diệt được thì diệt không diệt được cũng cố kéo các ngươi theo cùng!
Minh Hải khoanh tay trước ngực nhếch mày đánh giá. Thì ra là ân oán riêng, hắn cũng vì vậy mà không làm liên lụy tới thương đoàn của mình thì cũng xem như là kẻ trung thực.
Minh Hải cũng không vội can dự vào cuộc chiến kia, xem bọn người đó đánh tới một mất một còn cũng để đánh giá thực lực của người đó.
Hắn vậy mà lấy một chọi mười, đánh tới một canh giờ mới gọi là sức cùng lực kiệt. Ngay khi hắn bị thương không còn sức đánh, ngửa cổ lên trời gào lên tuyệt vọng, thù chưa trả được khiến hắn tiếc hận nhường nào. Minh Hải lúc này mới từ trong tối bay ra. Hắn đứng trước mặt người kia, phất tay một cái cả đám trước mặt bị đánh bay ngã dụi.
Người kia khi này mới mở mắt nhìn, mất ba giây để xác định kẻ thù đều bỏ mạng mới nhìn người trước mắt. Y vội quỳ xuống trước mặt Minh Hải:
– Đoàn chủ, đa tạ!
Minh Hải khi này mới quay đầu nhìn hắn:
– Muốn trả thù không?
Y lại đứng hình mất ba giây, sau đó liền dứt khoát gật đầu:
– Muốn!
Minh Hải nhướn mày tán thưởng, có thù tất báo, người như vậy hắn rất vừa ý. Minh Hải ném cho y viên đan dược:
– Cho ngươi ba ngày!
Y nhìn viên đan dược, rồi lại nhìn Minh Hải, không lưỡng lự liền nhuốt xuống. Ngay tức thì hắn thấy khí huyết sôi sục, công lực tăng mạnh, những vết thương cũng không còn đau đớn mà nhanh chóng lành lại. Đan dược này quá công diệu rồi!
Hắn chắp tay hành lễ với Minh Hải sau đó hướng thành mà chạy đi!
Minh Hải quay lại trong xe ngựa.
Phong Sơn thấy hắn quay lại lành lặn mới thở phào một hơi rồi nói:
– Xong rồi?
– Xong rồi!
– Người đâu?
– Thả rồi!
Phong Sơn nhìn Minh Hỉa dò xét, thả? Sẽ không phải thả đi, xem khí đọng thì hắn chính vừa vận khí ra làm sao có chuyện vận khí còn thả người.
– Thực sự?
Minh Hải không đáp mà sờ sờ mũi, hắn biết Phong Sơn lương thiện, nếu không phải ác ma ác bá sẽ không xuống tay. Vì vậy cũng chỉ muốn trả lời cho qua, nhưng ánh mắt của Phong Sơn nhìn hắn khiến hắn hơi e rén lại. Vì vậy hắn đành hạ thấp giọng, mang theo ấm ức nói:
– Bọn người kia là ân oán cá nhân mới kéo tới, huynh không biết bọn chúng vô sỉ như nào. Chúng diệt cả nhà của người kia, đến vợ con hắn cũng không tha. Bây giờ còn muốn giết hắn, ta chỉ thuận tay giúp hắn một chút mà thôi. Phong Sơn, huynh sẽ không thể lương thiện với đám người đó được đâu!
Phong Sơn thở dài, Minh Hải tuy là Ma Vương, một tu ma chính hiệu nhưng hắn lại không phải người không biết lý lẽ. Tuy ra tay không nhân nhượng nhưng mà cũng có lý do!
– Có thể nhẹ tay thì nhẹ tay, có thể tha thì tha, đừng tăng sát nghiệp!
– Ta biết!
Nói xong hắn yên tĩnh ngồi tựa đầu vào thành xe ngủ. Phong Sơn cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, người kia mang theo thương tích trở về, y cũng chọn nửa đêm quay lại. Y quỳ trước xe ngựa của đoàn chủ.
Phong Sơn phẩy tay một cái tạo không gian khống chế riêng khiến những người khác không nghe được.
Người kia yên lặng chứng kiến, hắn chỉ nghĩ nhị Đoàn trưởng mạnh, không nghĩ tới Đại Đoàn trưởng cũng mạnh như vậy. Nhưng Đại đoàn trưởng hiền lành như vậy mà cũng mạnh như thế.
– Trả thù xong rồi?
Minh Hải hỏi hắn, y cúi đầu đáp:
– Tạ đoàn trưởng, thù đã trả, cái mạng này bây giờ thuộc về Đoàn trưởng!
Minh Hải nói:
– Ta cũng cần một kẻ đáng tin cậy ở nhân gian, sau này có thể thay ta làm việc, ngươi có thể trung thành không?
Hắn quỳ gối cúi sát đầu với Minh Hải:
– Người có ân với thuộc hạ, mạng của thuộc hạ là mạng của người, một đời này nguyện ý theo người không sinh nghịch ý!
Minh Hải quay qua nhìn Phong Sơn, Phong Sơn khẽ gật đầu, người này Phong Sơn cũng tán thưởng, trong ý của hắn cũng không sinh giả ý. Phong Sơn là người tu tiên không thể tùy tiện thu nhận người khác. Nhưng Minh Hải thì khác, hắn có thể dùng người theo cách hắn muốn. Vì vậy người này đương nhiên dưới chướng Minh Hải rồi. Minh Hải nói:
– Từ nay ngươi vứt bỏ họ tên danh phận ngươi có nguyện ý!
Người kia vẫn không ngẩng đầu mà nói:
– Xin chủ nhân ban tên!
Minh Hải gật đầu, rồi nói hắn đứng lên:
– Ngươi từ nay sẽ gọi Đệ Nhị! Ngươi sẽ thay ta chưởng quản chuyện ở nhân gian. Ngươi tùy ý có thể dùng người, thu người, xây dựng thế lực đến đâu là do ngươi, dùng người như nào cũng do ngươi. Một lần bị phản bội chắc mắt nhìn người tốt lên rồi chứ! Ba tháng sau ta muốn thấy kết quả.
Đệ Nhị nhận lệnh rồi được ban một viên đan dược khác rời đi. Y không thắc mắc, không nghi ngờ, không đặt câu hỏi. Từ nay hắn là người của chủ nhân, nghe lệnh chủ nhân, một câu cũng sẽ không thắc mắc.
Đợi khi hắn đi rồi thì Phong Sơn cũng giải kết giới, Phong Sơn cũng không biết Minh Hải muốn làm gì, nhưng cũng không sinh ra nghi ngờ gì cả. Chẳng biết từ bao giờ ngài lại tin hắn như thế. Chỉ cần là việc hắn làm thì ngài lại an tâm tin tưởng.