Chương 38: Ta cùng ngài đi
Hôm đó, thượng lão nhân, vị Đạo Tôn của đỉnh Hoàng Đạo, sư phụ của Phong Sơn từ trên thiên giới hạ phàm. Đạo Tôn vừa hiện thế, chúng đệ tử lập tức có mặt, Phong Sơn cũng từ sớm xiêm y chỉnh tề đứng cung kính đợi sư phụ ở trong sân chính điện. Đạo Tôn vừa tới liền quỳ gối hành đại lễ cung kính đón tiếp.
Đạo Tôn đã vài trăm năm nay chưa từng hiện thế, từ khi phi thăng chính vụ bận bịu cũng vứt bỏ lòng trần nên bàng quan tất cả. Ngày Hoàng Đạo đại loạn, chúng đệ tử tranh đấu ngươi sống ta chết thì Đạo Tôn cũng không màng tới, chỉ để trong lòng một câu: “Sinh diệt do ý trời, tồn vong do tại thế.”. Đạo Tôn đã không còn là người trần gian nên không thể cũng không muốn quản nữa.
Nhưng hôm nay, vì một dị tượng lại hiện thế như vậy thì đủ biết là dị tượng kia đã kinh động tới mức nào. Đạo Tôn bước tới trước mặt Phong Sơn khẽ nói:
– Đứng dậy đi.
– Tạ sư phụ!
Phong Sơn dù không tính ra được nhưng cũng có thể đoán ra được, sư phụ vì sao lại tới. Nhưng Ngài nhớ lại, trước khi đi đến đây, Minh Hải đã nói với Ngài ấy:
– Song Phượng vì ngài mà cúi đầu, không phải ngài thì sẽ không là ai cả!
Mà bản thân Phong Sơn cũng hiểu, ban đầu Song Phượng do ai nuôi, nó vốn nên là của ai. Nếu có để bọn chúng nhận lại chủ thì cũng nên là chủ nhân ban đầu của chúng.
Vì thế nên Phong Sơn cũng đã luôn chắc đinh trong lòng điều ấy, bất kể hôm nay hay ngày sau ai vì Song Phượng mà tới, nếu thiện ý có thể đối đãi còn nếu có ý khác thì chỉ có thể tiễn khách mà thôi. Điều Ngài không ngờ tới nhất chính là người đầu tiên tới lại là sư phụ của mình. Vốn kính trọng sư phụ, coi người hơn cả sư phụ cho nên khi Đạo Tôn chưa nói thì Phong Sơn cũng chưa thể coi những suy đoán cá nhân thành đúng được.
Đợi khi chúng đệ tử cùng an tĩnh đứng dưới điện, Đạo Tôn trên Tọa chưởng mới lên tiếng nói:
– Hoàng đạo vào hai hôm trước có dị tượng, đây là chuyện gì?
Một vị trưởng lão nhanh nhảu bước lên bẩm báo:
– Thưa Đạo Tôn, chúng đệ tử không rõ thực hư nhưng chuyện xảy ra ở nơi ở của Tiên Tôn. Đến nay Tiên Tôn cũng chưa nhắc tới nên chúng đệ tử cũng chưa hay là chuyện gì!
Lời này nói ra là đổ mọi trách nhiệm lên phía Phong Sơn, làm chuyện kinh động tiên thiên như thế thì chắc chẳng phải chuyện tốt lành gì. Hoàng Đạo mới yên yên ổn ổn chưa lâu, vài hôm trước mới vì cứu được Phong Vân vương mà được ban chút phần thưởng. Tuy rằng Phong Sơn nói đem tất cả đến bảo khố nhưng người sinh đố kỵ thì vẫn là đố kỵ.. Hào quang như thế nếu có thể dẫn theo một hai người nữa cùng đi chẳng phải sẽ càng tăng tiền đồ hay sao. Đằng này lại đi cùng một tiên y và hai tên ma đạo.
Đạo Tôn đưa mắt nhìn về phía Phong Sơn chờ giải thích. Phong Sơn tâm rõ ràng đã động sóng nhưng mặt vẫn điềm tĩnh. Ngài bước lên trước rồi chắp tay cúi đầu với Đạo Tôn, sau đó mới đứng thẳng xoay ngang người, vừa là nói với Đạo Tôn vừa là để chúng đệ tử cùng rõ:
– Thưa sư phụ, hai ngày trước, hồ Linh Thủy bị rút cạn nước, tiêu hao Linh Khí. Mà chuyện này là do một đôi Phượng Hoàng đỏ gây ra! Bọn nhỏ uống Linh Thủy hút Linh Khí để đạp vỏ ra ngoài.
– Bầu trời rực đỏ, Linh Thủy khí dao động là vì chuyện này sao? Vậy đôi Phượng Hoàng đó đâu?
Phong Sơn dơ tay ra, Song Phượng liền từ trong ngọc trâm trên đầu Phong Sơn bay ra. Ngọc trâm này là tiên phẩm trữ vật cấp chín của Phong Sơn. Trước nay ngài không dùng đến nó vì bản thân ngài không lưu trữ nhiều đồ vật như thế. Nhưng từ ngày có Song Phượng ngài mới lấy ra để mở không gian cho bọn nhỏ có thể sinh trưởng tu luyện.
Bọn nhỏ nhận chủ nên chỉ cần theo ý niệm của chủ nhân mà hành động, không chờ gọi chỉ cần cảm ứng liền bay ra.
Bọn chúng lượn một vòng quanh đại điện, kiêu hành ưỡng ngực quạt mạnh ba quạt khiến chúng đệ tử một phen kinh ngạc, có người còn sợ hãi cúi chặt người. Sau khi thị uy thì chúng đậu dưới chân Phong Sơn đem chiếc đầu dụi lên tay Ngài ấy.
Phong Sơn cười lắc đầu bất lực: Không hổ là do Ma Vương nuôi dưỡng, sự kiêu ngạo này là học được từ người đó chắc luôn! Nhưng trong mắt Ngài lúc này không có trách cứ mà còn mang theo sủng ái. Thế nhưng miệng vẫn quở trách vài câu:
– Lần sau khiêm tốn chút.
Song Phượng nghe lời dụi đầu làm nũng thêm vài cái rồi mới nghiêm túc đứng yên.
Đạo Tôn thấy vậy liền biết Song Phượng đã nhận Phong Sơn làm chủ. Đôi mắt thoáng tích tắc đổi sắc rồi nhanh chóng điềm đạm lại hỏi:
– Tại sao con lại có Song Phượng này?
– Bẩm sư phụ, Song Phượng là do một bằng hữu tặng lại.
– Ồ?
Một vị trưởng lão khác lại ở dưới lên tiếng:
– Tiên Tôn, ngài nói vị bằng hữu kia sẽ không phải Ma Vương đi? Ma Vương cũng có một con Phượng Hoàng đỏ như thế!
Mắt Phong Sơn bỗng thâm sâu hơn, đảo mắt nhìn xướng dưới:
– Chính là Ma Vương.
Sau lời khẳng định đó là một loạt tiếng bàn tán cùng ý kiến. Có người lớn tiếng chỉ trích:
– Ngài vậy mà lại giao hữu với Ma Vương, đây là đang làm trái giáo huấn tổ tiên!
– Đúng, đúng..
Phi Long lúc này mới lên tiếng:
– Thế đạo mỗi lúc đều không như nhau, hiện tại Tiên – Ma đang có hiệp định hòa bình, mọi còn sở đây dị nghị Tiên – Ma giao hảo?
Một kẻ khác lại lên tiếng:
– Được, vậy cứ cho như sự giao hảo kia có hay không có cũng là cá nhân của Tiên Tôn. Nhưng đôi Song Phượng này uống Linh Thủy, hít Linh Khí mà phá vỏ. Vậy thì cũng nên là của Hoàng Đạo, tại sao lại do một mình Tiên Tôn nuôi dưỡng?
Tiên Y lúc này cũng nói:
– Ai dô dô, lúc nãy có người còn nói gì mà trái giáo huấn, ta thấy xem ra các vị đây cũng chỉ là sinh lòng phàm muốn chiếm lợi ích thôi đi! Một câu hai câu đã vào chính vấn đề rồi.
Xem ra mấy người kia cũng là nóng vội, nếu chỉ trích thêm vài câu, ngạo mạn thêm vài câu thì có thể là kẻ có chút lý lẽ. Nay lại vào thẳng vấn đề, là đỏ mắt tham lam rồi!
– Tiên Y, ông đừng quá lời, chúng ta chỉ là đang nói sự thật. Linh Thủy hàng nghìn năm bị uống cạn, phải chờ cả nghìn năm nữa mới có thể đầy. Chuyện này là điều không thể phủ định. Vậy Linh Thủy kia phải làm sao bù đắp!
Tiên Y vuốt râu cười cười:
– Ấy, ta nói này Tề Trưởng Lão. Ông hồ đồ rồi à? Linh Thủy tuy rằng ở Hoàng Đạo quán nhưng không phải chỉ có một hồ đó. Hơn thế, năm đó là do Tiên Tôn một chưởng phá mạch nên Linh Thủy mới chảy về mọi nơi trên Hoàng Đạo. Nếu không nhờ Tiên Tôn thì tới nay Linh Thủy vẫn ở trong lòng đất chứ nào có thể đọng thành hồ cho các vị lấy làm tài nguyên?
– Ông nói nhé, chính là Linh Thủy ở trong lòng Hoàng Đạo, vốn nó thuộc về Hoàng Đạo. Nếu không phải là Tiên Tôn thì cũng sẽ có người khác nắm được cơ duyên mở mạch thôi!
– Ông..
– Đủ rồi!
Đạo Tôn nghe một đám người trước mặt râu tóc trắng tinh rồi còn ở đó tranh luận như mấy người trẻ tuổi liền không kiên nhẫn mà dừng lại. Sau đó hướng Tiên Tôn nói:
– Con định nuôi dưỡng Song Phượng này sao?
Phong Sơn lễ phép nói:
– Thưa sư phụ, bọn chúng đã nhận con làm chủ, khế ước cũng đã ký kết. Một kiếp này xem như đã định rồi!
Lại một trận xì xào, Phượng Hoàng kiêu ngạo vậy mà nhận chủ vội vàng như thế, còn chưa lớn đã ký khế ước rồi?
Đạo Tôn lại khẽ nổi lên một chút tiếc nuối, vươn tay ra thử vẫy Phượng Hoàng tới. Cái vẫy tay còn mang theo linh khí. Vốn Phượng Hoàng là cổ thú kiêu ngạo, nó sẽ chỉ cúi đầu trước đại cường giả. Những tưởng thể hiện ra chút thực lực thì có thể thu hút Song Phượng tới gần, nào ngờ chúng chỉ đứng yên nhìn rồi cúi đầu rỉa lông cánh!
Dù thất vọng cùng có chút xấu hổ vì bị bơ đẹp, nhưng cũng chỉ có thể cười cười.
– Hai con linh thú này còn nhỏ như vậy còn chưa phân biệt được thế sự rồi!
Ý là nói bọn chúng không biết điều, chưa biết nên theo ai mới là tốt. Chúng không biết, lẽ nào chủ nhân nó cũng không biết!
Nghe ra ý tứ, trưởng lão họ Tề kia lại lên tiếng:
– Tiên Tôn, Đạo Tôn cũng là thiếu một vật cưỡi, ngài có một đôi, chẳng phải nên hiếu lễ một con cho Đạo Tôn hay sao?
Lời nói ra, những lẻ a dua thì nhao nhao nói, Tiên Tôn trầm mặc, Những người hiểu lý lẽ đều đứng yên, chuyện này cũng không thể tùy tiện nói. Đó là Đạo Tôn đấy!
– Đạo Tôn lão giả còn cần đệ tử tặng một vật cưỡi hay sao?
Người vừa nói ra khiến mọi người yên lặng, cả điện không tiếng động mà đồng loạt quay ra cửa. Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, một thân bào đen đang ngồi trên lưng Tiểu Hắc đi bên cạnh còn có Phượng Hoàng tiến thẳng vào điện. Là Minh Hải, hắn sau khi biết vì Đạo Tôn nào đó đến thì đã lập tức dùng vạn lý đạp phong đem Tiểu Hắc lôi đến đây. Bởi lẽ bản thân đang trọng thương, nếu chẳng may có bất trắc thì không thể bảo vệ được Phong Sơn của hắn. Miễn cưỡng hóa hình cũng đã khiến hắn cắn răng điều hòa Ma khí dao động rồi.
Nhìn hai con cổ thú to lớn toát ra khí thế dọa người, dù là Đạo Tôn cũng thu lại một phần khí áp.
– Vị này là Ma Vương!
Minh Hải vẫn trên lưng Tiểu Hắc, khẽ gật đầu đáp lời:
– Chắc vị này là Đạo Tôn của Hoàng Đạo, nghe danh đã lâu. Hôm nay ta không mời mà tự ý tới bái phỏng Tiên Tôn sẽ không phải là phá vỡ chuyện tốt gì của Hoàng Đạo chứ?
Đạo Tôn nghe ra lời nói không mang theo thiện ý mà có chút không vừa lòng, nhưng dù gì cũng đắc đạo tu luyện thì cũng không phải người đơn giản dễ sinh hỏa khí.
– Nếu là bái phỏng thì cũng là chuyện tốt. Chẳng qua người tu tiên có phép tắc người tu tiên. Ngươi tới đây thì cũng nên thu liễm một chút!
Ma Vương nghe xong thì cũng giả chắp tay:
– Ta sẽ rút kinh nghiệm, xin tạ lỗi vì lần này trước vậy!
Miệng nói vậy nhưng hắn hẫn như cũ nghênh ngang ngồi trên lưng Tiểu Cẩu không xuống.
Mà Song Phượng thấy mẹ nó thì cũng cúi đầu chào hỏi nhưng từ khi mỗi bên nhận một chủ bọn chúng cũng không dám tự ý lao vào lòng mẹ của chúng nữa.
Minh Hải chỉ tay vào Song Phượng nói:
– Bọn nhỏ thật hiểu lễ nghi, nhận chủ rồi liền ngay cả mẹ cũng không thể tùy tiện ôm ấp. Ai nói chúng không biết thế sự?
Lời này chính là vả mặt Đạo Tôn một cái. Ai cũng nghe ra ý tứ đó, nhưng không phải người bị vả mặt là người mà bọn họ có thể cười nên chỉ biết cúi gằm đầu xuống.
Sau đó Minh Hải mới nhìn Phong Sơn, tình cờ Ngài ấy cũng đang nhìn Minh Hải mỉm cười nhẹ, nụ cười như có như không nhưng ánh mắt không thể nói dối rằng Ngài đang cảm ơn hắn.
Phượng Hoàng nghe chủ nhân nói xong thì lúc này cũng lên trước cúi đầu với Phong Sơn.
– Tiên Tôn vạn an, đám nhỏ của ta nhận người làm chủ thì mãi mãi chỉ có người làm chủ. Phượng Hoàng chúng ta dù lỡ xa chân nhưng cũng là loài cao quý, hiểu thiên địa lễ nghĩa sẽ không phản bội chủ nhân theo nhận ai khác cả! Xin người dung chứa chúng!
Lời này nói ra là gì? Chính là nói ngoài Phong Sơn đừng ai mong thuần phục được con của nó. Mẹ thân sinh của chúng còn xác định quy phục Phong Sơn làm chủ thì ai có thể xen ngang cướp con nó đi.
Đạo Tôn khẽ hắng giọng rồi nói:
– Phong Sơn, con có thể có được hai con Phượng Hoàng này cũng là tạo hóa của con, chúc con sớm ngày phi thăng Thiên giới. Tới lúc đó sư đồ ta lại trùng phùng.
Dù gặp thú hiếm sinh lòng sân si, nhưng bản thân Đạo Tôn trước nay cũng là coi trọng người đệ tử này. Một tay ông ta nuôi dạy Phong Sơn thì cũng coi ngài ấy như con mà dưỡng dục. Tự ngẫm lại cũng thấy hổ thẹn đôi phần. Đạo Tôn lấy từ trong trữ vật ra một viên Tiên Đan hồi mệnh rồi đưa nó cho Phong Sơn.
– Đây là quà ta tặng con, là hồi mệnh đan, sau này nếu có chuyện thì giúp con giữ một mạng. Thứ này do đích thân Thái Thượng Y Tông luyện, trần gian e rằng không ai có!
Những kẻ phía dưới nuốt nước bọt thèm thuồng. Một viên đan kéo mệnh một lần khác này có hai tính mạng để dùng đâu. Có kẻ mắt nhìn chằm chằm viên Linh Đan chỉ ước nó là vật trong túi mình mà thôi.
Phong Sơn kính cẩn nhận viên Linh Đan rồi nhíu mày nghĩ gì đó, sau đó trực tiếp quay qua nhìn Minh Hải. Đây lại chẳng phải chính là viên đan Minh Hải cho ngài ấy uống trên đảo Tự trị hay sao. Vật quý hiếm như vậy mà Minh Hải lại cho Ngài ấy dùng không do dự. Ngẫm kỹ lại, những thứ Phong Sơn nhận được từ Minh Hải thực sự lại toàn là bảo vật cực kỳ trân quý rồi.
Lúc này Đạo Tôn lại nói:
– Hôm nay ta hạ phàm là muốn biết thực hư tình hình, cũng là muốn cho các con biết là dị tượng kia kinh động cả người Thiên giới rồi, sau này sẽ còn nhiều rắc rồi hơn nữa. Chuyến này ta lên sẽ cùng Tiên hữu nói chuyện một phen. Nhưng sẽ không thể đảm bảo sẽ không có người muốn áp chế. Con phải cẩn thận.
Nói thêm vài lời dặn dò rồi Đạo Tôn cũng đã trở về Thiên giới. Trước khi đi còn quay qua nhìn Minh Hải đầy ý vị. Minh Hải cũng gật đầu cúi chào tiễn biệt Đạo Tôn. Còn đám người ở lại vì lời nhắc nhở của Đạo Tôn mà sợ hãi một phen. Bọn họ đã cùng nhau đưa ra ý kiến: Mời Tiên Tôn đi du ngoạn cùng tu hành.
Nói hoa mỹ thì vậy, còn thô thiển ra chính là đuổi Tiên Tôn ra ngoài để tránh tai họa tới. Chuyến đi ấy không những phải đi mà còn phải gõ trống khua chiêng mà đi. Để ai ai cũng biết Tiên Tôn đem theo Song Phượng ra ngoài rồi.
Những người hiểu chuyện bênh vực Phong Sơn nhất quyết không để ngài rời núi, nhưng bản thân Phong Sơn lại tình nguyện đi! Xem ra đại họa sắp đến rồi, dù có đến cũng không nên để người khác cùng ngài gánh chịu. Ngài đã quyết định rời đi ngay trong ngày hôm đó.
Minh Hải sau khi nghe xong đám người mang danh tiên nhân kia nói mà khinh bỉ liếc nhìn. Đợi khi Phong Sơn quyết định thì hắn trừng mắt quét hết đám người kia một lượt. Sau đó đến trước mặt Phong Sơn nhỏ giọng nói:
– Ta cùng ngài đi!