Chương 29: Phục linh đan
Minh Hải trước khi để cho Lục Bảo xuống dưới sàn đấu thì có căn dặn cậu ấy một câu:
– Giỏi gì làm đó, không cần phô trương, không cần quan cầu thứ cao xa, chỉ cần chọn thứ tuyệt hảo.
Lục Bảo đương nhiên nghe ra liền hiểu, Vương của cậu muốn cậu luyện chế đan dược mà cậu luyện giỏi nhất, thuần thục nhất. Chính vì thế khi bước tới chọn linh thảo, hướng của cậu đi lại ngược lại hướng của những kẻ đang tranh giành. Linh thảo họ hướng tới đều là tuyệt phẩm cực đại, có lẽ trăm người một ý, linh thảo tuyệt phẩm sẽ luyện được đan dược tuyệt phẩm. Một đám ảo vọng, suy nghĩ nông cạn vô cùng.
Tiếng xì xào trên khán đài cũng vang lên khi mà Lục Bảo hướng về phía những linh thảo trung phẩm ở phía đó.
Kẻ ất nói:
– Này, mau nhìn xem, đại diện Ma tu đang chọn những loại linh thảo cấp trung kìa.
Kẻ Giáp tiếp lời:
– Chắc hẳn đó trong mắt chúng đã là tuyệt phẩm đi. Ha.. ha..
Một tràng cười kéo theo khinh thường Lục Bảo, cũng tiện thể đánh mắt sang nhìn Minh Hải đang điềm nhiên nhìn Lục Bảo cười tán thưởng.
– Đúng là tướng ngốc không thể có quân khôn.
– Một đám mãnh phu, chỉ giỏi háo chiến chứ phương diện luyện đan chắc chỉ là hạng tôm tép thôi.
Mặc kệ lời nói ra nói vào đó, Minh Hải nghe được cũng bỏ ngoài tai, hắn thực tế khinh thường những ánh nhìn ếch ngồi đáy giếng đó.
Hắn nhìn sang Phong Sơn cũng đang chăm chú theo dõi phía dưới. A, đúng là Ngài ấy trước nay không để ý xung quanh, vẫn một mình một hướng như thể bản thân cách biết. Minh Hải tủm tỉm cười, hắn lại hướng mắt nhìn Lục Bảo phía dưới.
Mọi người sau khi chọn được linh thảo cần thiết thì quay về luyện đan ngay lập tức, dù sao thời gian cũng có hạn, càng nhanh chóng càng có thể bình tâm luyện đan, tốn thời gian nới không cần thiết thì quá trình luyện đan sẽ vội vàng.
Kẻ này kẻ khác đều chăm chú nhìn vào lò luyện của bản thân, thi thoảng có kẻ liếc sang canh chừng đối thủ, cũng có kẻ dương dương tự đắc cho rằng bản thân vô song mà nghê ngang cùng diễu võ. Lục Bảo như cũ vẫn bình thản chuyên chú luyện đan.
Linh Thảo lấy về cậu đen nghiền nhỏ mịn ra trước rồi sau đó mới đen lên lò luyện. Những ánh nhìn khinh bỉ tán ra, thời đại nào rồi còn ở đó mà nghiền vụn linh thảo, đó đã là thủ pháp xư cũ đến nay cũng chỉ có những luyện đan sư thấp kém mới dùng, còn luyện đan sư cao cấp đều đã có thể từ linh thảo nguyên bản tách lõi tinh túy bằng thủ pháp luyện đan hết rồi. Một bản bay bay nhảy nhảy hoa mỹ của kẻ khác khiến cho những gì Lục Bảo làm càng thêm buồn cười không thôi.
Nhưng bỏ qua tất thảy, Lục Bảo nhớ Vương cậu nói rồi, giỏi gì làm đó, cậu cũng chẳng rảnh để ý thế nhân.
Hết thời gian quy định, mọi người đều xuất lò, những linh đan được luyện chế đều toát ra mùi hương kinh động. Những kẻ nguồi xem cũng tranh thủ hít hà vài hơi cho tinh thần sảng khoái.
Có kẻ luyện thành, có người luyện dở, có một số lại hỏng thành phẩm khiến đan dược không kết viên mà vỡ vụn hoặc cháy đen. Những kẻ ấy tự động bị loại rút khỏi sân đấu. Đương nhiên tông môn, đạo phái của những người đó đều lấy làm xấu hổ, có người còn không kiên nhẫn được mà đứng dậy bỏ về.
Đến phiên Lục Bảo đổ đan, mọi ánh mắt đều nhìn về, có kẻ còn ngang nhiên chế giễu khinh thường nói:
– Mau đổ xem xem, loại đan dược ngươi luyện ra ở cấp phẩm nào.
– Đúng, phải xem xem có thành đan hay không đó!
Lại một tràng cười nữa nổ ra.
Minh Hải ngồi trên lúc này cũng khẽ cau mày khó chịu, con mẹ nó, hắn thực muốn vả một vả cho mấy kẻ đáng chết kia lăn lộn một vòng. Thực chướng mắt, đánh mắt nhìn sang thẩy Phong Sơn cũng đã khẽ nhíu mày hắn ại đem lòng hoan hỷ, chắc hẳn Phong Sơn đang thay hắn khó chịu lắm rồi. Ngài lúc này từ trên cao mà lên tiếng:
– Các vị luyện đan sư nên chú trọng lời nói, để ý một chút tới thanh danh bổn phái, bớt hàm ngôn lại.
Òa, đúng là người ít nói một khi nói sẽ rất căng thẳng. Sau khi Phong Sơn nói xong có kẻ bất phục mà hậm hực trong lòng, có kẻ sợ hãi mà đứng yên thim thít.
Có kẻ lại âm thầm đàm tiếu phía sau lưng, bọn chúng biết, Minh Hải ở đây là do Phong Sơn đề cử.
Đợi khi đánh giá Linh đan mọi người mới một phen yên lặng.
Đại diện các tông phái có lão luyện dược sư cao cấp sẽ làm giám khảo, trong đó, Hoàng đạo quán có vị Tiên Y. Lúc nãy Minh Hải đã âm thầm nhìn sư phụ của hắn rồi, sư phụ vẫn như năm đó, vẫn dáng vẻ của lão tiên giả mà hắn quen. Nhìn sư phụ còn khỏe mạnh và tu vi tăng một bậc hắn cũng yên lòng.
Năm phái mạnh nhất đại diện cho năm đế quốc ở Thiên Nguyên đều có thể luyện đan ra loại đan dược Tiên Phẩm, người nghe đều dự đoán trong năm người họ ắt hẳn có một người giành chiến thắng rồi, cơ hội cho những kẻ khác gần như bằng không. Ngay bản thân những vị giám khảo cũng chỉ vây quanh đó đánh giá tỷ mỉ năm viên đan dược xem có hay không tìm ra được cách biệt để còn quyết định ai thắng.
Chỉ riêng Tiên Y là di dời chú ý tới Lục Bảo. Ông ấy nhìn thấy viên đan kết ra đen sì mà tò mò lui lại. Cẩn thận cầm viên đan lên ngắm ngiá nhưng chưa tìm ra điểm đặc biết, ông lên tiếng:
– Này, tiểu tử, viên đan này của cậu xác định là xong rồi?
Lục Bảo ngoác miệng cười tươi, cậu thực ra chỉ rụt rè cung kính với Vương của cậu, còn người khác cậu vẫn thoải mái như thế.
– Lão giả, ngài thử đoán xem.
Mấy người lúc này mói nhìn sang, có một lão luyện đan sư hắng giọng dạy bảo.
– Tiểu tử vô lễ, đối với bậc tiền bối lại còn là cao minh tiền bối mà ăn nói vậy sao. Ngươi xem, phẩm cấp đan dược của ngươi cũng chẳng ra sao còn chơi trò thần bí.
Lục Bảo gãi đầu, cậu chính là chưa có ai dạy lễ nghĩa, nhưng đối với lão giả trước mặt thực sự không có thấy sự kênh kiệu nào.
Tiên Y lên tiếng phá cái không khí chèn éo người đó.
– Được rồi, ta thấy cũng không sao đâu. Nhưng tiểu tử, ngươi xác thực viên đan này không có gì khác?
Lục Bảo lúc này cười hì hì, hắn dâng viên đan lên trước mặt Tiên Y.
– Lão tiền bối, người dùng chân khí gõ lên nó đi ạ.
Tiên Y nhướn mày, thú vị nha, cách luyện đan này.. nếu như lão nghĩ tới thì thực sự quá kinh động rồi.
Tiên Y vận chân khí lên đầu ngón tay rồi gõ một cái lên mặt đan. Viên đan cứ vậy nứt ra trước con mắt tò mò rồi chuyển sang kinh ngạc của người khác.
Vậy mà đằng sau cái vỏ đen sì đó lại là một ánh vàng vô cùng chói mắt, viên đan còn nóng hổi vừa tỏa khói vừa toát ra hương thơm nồng đậm. Những người có mặt tại đó đều vô cùng kinh ngạc. Ngay cả Phong Sơn cũng bay từ trên khán đài xuống dưới. Có lẽ nào đây là người mà Ngài cần tìm.
Những vị Tiên Tôn khác cũng cùng nhau bay xuống, Minh Hải cũng nhanh một bước đứng cạnh Phong Sơn. Phong Sơn nhìn Minh Hải:
– Đây là Phục linh đan, một loại đan dược căn bản?
Minh Hải nhướn mày nghiêng đầu ý nói chính nó đó!
Phong Sơn nhíu mày:
– Đan dược căn bản, linh thảo trung cấp lại có thể luyện thành đan dược Thiên tiên phẩm, đây thật có phi thường rồi.
Lục Bảo gãi gãi đầu nhìn Phong Sơn, cậu dù sao cũng theo Vương một thời gian cho nên từ lâu đã nhận ra vị Tiên Tôn này đối với Vương của hắn có một vịt rí vô cùng quan trọng. Hăn s xem lời Phong Sơn tiên tôn nói khi nãy là một lời khen dành cho hắn. Lại nhìn thấy ánh mắt tự hào cùng tán thưởng của Vương mà bất giác kinh hỷ vô cùng.
Viên đan thiên tiên phảm xuất hiện thì đương nhiên mấy viên thượng phẩm hay tiên phẩm gì đó phía trước đều trở thành vô nghĩa. Có thể luyện tới cấp bậc này e rằng mấy vị đại lão trong luyện đan sư kia cũng chẳng có mấy người. Ai dám đánh giá thấp viên đan đó chứ. Chính vì vậy, cho tới cuối cùng, Lục Bảo thắng. NHững kẻ huyênh hoang trước đó lấy làm xấu hổ mà lui.
Đêm đó, sau khi lễ trao giải cùng ăn mừng kết thúc, Minh Hải cùng Lục Bảo được mời đến mật phòng của Bảo các. Khi tới nơi, năm vị Tiên Tôn cùng các vị luyện đan sư cấp cao đã ngồi ở đó cả. Minh Hải đến sau cũng được an vị ngồi xuống rồi mới nói chuyện.
Phong Sơn được cho là người thân thuộc với Minh Hải nhất được cử ra nói. Đúng như những gì Minh hải suy đoán, mục đích của buổi hội thảo tiên đan này cũng chỉ là tìm ra người tài trong nhân gian, chỉ tiếc cũng toàn kẻ vô dụng. Chỉ duy có Lục Bảo là khác biệt mà thôi. Họ muốn tìm người chữa trị cho Phong Vân Vương, Minh Hải cũng đoán vậy từ trước cho nên không có kinh ngạc mà chỉ có thất vọng. Hắn thoáng u buồn nhìn Phong Sơn, dù cái nhìn chỉ có vài tích tắc ngắn ngủi nhưng đúng lúc lại rơi vào trong suy nghĩ Phong Sơn. Ngài còn không biết tại sao ánh mắt Minh Hải lại như thế.
– Ý của Ma Vương như thế nào? Có vì chúng ta mà thử một phen, dù sao cũng đang là đồng minh giao hữu.
Thái Sơn tiên tôn thấy sau kh Phong Sơn tiên tôn nói chuyện mà Ma Vương còn chưa trả lời không nhịn được nóng vội mà lên tiếng.
Minh Hải cũng chẳng thèm nhìn Thái Sơn lấy một cái liền quay qua hỏi Phong Sơn:
– Tiên Tôn, Ngài nghĩ ta nên thử hay không?
– Nhờ người vậy!
Sau khi yên lặng vài giây, cũng là còn đang nghi hoặc không hiểu ánh mắt của Minh Hải nhìn mình là ý gì. Phong Sơn vẫn chỉ đành lấy đại cục làm trọng mà lên tiếng. Ngài nhìn hắn, hắn thất vọng ư? Hay hắn đau lòng? Nhưng vì sao chứ? Ngài cũng chưa biết bản thân đã sai chuyện gì..
– Được, vậy chúng ta thử xem..
Minh Hải sau khi nghe câu trả lời của Phong Sơn thì ánh mắt liền cụp xuống, hắn đồng ý, nếu Phong Sơn muốn thì hắn liền thử xem sao.