Chương 134
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Trường Ly đau lòng nhìn cánh hoa rơi lả tả đầy đất, nói một câu đầy hàm ý: “Yên Tiểu Cửu, ban nãy huynh không nói cho ta biết đây là loại tua kiếm dùng một lần.”
Tai Yên Cửu đỏ lên, chàng cũng đâu ngờ cái tua kiếm mình cực khổ bện cả buổi trời vừa gặp gió đã hư chứ.
Yên Cửu hết nhìn đám hoa dưới đất lại nhìn mấy cọng tua phất phơ trong gió ở chuôi kiếm rồi nhanh trí đổ thừa: “Chắc mớ sợi bện tua kiếm để trong kho lâu quá bị mủn hết nên mới cột không chắc, thế mà đám người hầu chẳng chịu kiểm tra cẩn thận gì cả. Lần sau ta sẽ dùng sợi mới, chắc chắc không bị gió thổi hư nữa đâu.”
Trường Ly hóa thành hình người, nhặt một cánh hoa dưới đất lên, thở dài nói: “Tính ra thì ta còn chưa đeo nó được trọn một canh giờ nữa.”
Mắt Yên Cửu ánh lên vẻ chột dạ.
Trường Ly liếc nhìn biểu cảm của chàng, chợt nảy ra một ý: “Yên Tiểu Cửu, huynh tính bồi thường cho ta thế nào đây?”
Yên Cửu rầu rĩ gãi ót: “Để ta bện cho nàng cái khác.”
Thấy Trường Ly không hài lòng lắm, chàng vội sửa miệng: “Không, mười cái khác!”
Trường Ly chớp chớp mắt, “Cũng không cần nhiều thế đâu.”
Yên Cửu chưa kịp thở phào thì đã nghe nàng chậm rãi nói: “Một cái tua kiếm là đủ rồi, nhưng phải đẹp hơn cái tua lông chim này cơ.”
Bắt gặp ánh mắt quá đỗi háo hức của Trường Ly, Yên Cửu đồng ý mà thấy áp lực đè nặng đôi vai.
Trong lúc Yên Cửu lao tâm khổ tứ vì một cái tua kiếm thì tin đồn tộc Chim và tộc Hổ kết đồng minh đã âm thầm lan khắp Yêu giới.
Mà tộc Hổ ở khắp nơi càng gấp rút chuẩn bị tấn công như để chứng tỏ sự tự tin và dã tâm ngày càng bành trướng của chúng.
Cùng lúc đó, có vài tộc nhỏ cũng bắt đầu nuôi ý làm phản sau khi bị tộc Hổ xúi giục.
Lúc trình báo danh sách các tộc có biến theo dõi được, Tùng Tuần không khỏi lo lắng.
“Bẩm Yêu chúa, liệu chúng ta có nên phái người tới trấn an những tộc này không ạ?”
Yên Cửu xua tay nói: “Không cần, đúng lúc chúng ta có thể mượn dịp này để xem tộc nào nuôi ý đồ khác.”
Tin tình báo do đám gián điệp cài vào tộc Hổ liên tục truyền đến, và thỉnh thoảng tộc Chim cũng lén báo tin.
Chỉ cần đối chiếu tin tức hai bên là biết ngay động thái của tộc Hổ.
Yên Cửu vẽ một vòng tròn tại pháo đài giữa biên giới hai tộc rồi nói với Tùng Tuần: “Trận chiến này vô cùng quan trọng nên rất có khả năng là tộc trưởng tộc Hổ sẽ đích thân tham gia.”
Tùng Tuần vội nói: “Yêu chúa, quân tử không đặt mình vào thế hiểm, ngài không thể tới đó được.”
Yên Cửu nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Ai bảo ta muốn tự tới đó, lão ta chẳng qua chỉ là tộc trưởng tộc Hổ, còn ta là Yêu chúa, việc gì ta phải nể mặt lão ta mà tới đó làm gì?”
Tùng Tuần lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ý ngài là…”
Yên Cửu gõ ngón tay lên bàn: “Bảo Tam trưởng lão đi một chuyến. Ông ta cứ lải nhải suốt ngày, chi bằng ra ngoài làm ít chuyện hữu ích cho tộc Cáo thì hơn.”
Tùng Tuần ngẫm lại mới thấy quả thật Tam trưởng lão đúng là người nói nhiều nhất trong số các trưởng lão thật, chả trách Yêu chúa lại ghim ông ta thế.
Nhưng năng lực của Tam trưởng lão cũng đứng hàng nhất nhì trong số các trưởng lão, nếu phải đánh tay đôi với tộc trưởng tộc Hổ thì cũng không dưới cơ.
Chọn ông ta quả rất phù hợp.
Sắp xếp công việc xong, Yên Cửu khảy hoa lông rụng trên cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Tùng Tuần này, ngươi nghĩ thứ gì đẹp hơn loài hoa lông rụng này?”
Tùng Tuần thoáng ngớ người, sau đó sực nhớ tới cái tua kiếm Trường Ly cô nương mới khoe mình.
Hắn trộm liếc Yêu chúa một cái.
Không phải nói chứ, sao Yêu chúa giải quyết công việc thì đâu ra đấy, thành thạo hết biết luôn mà hễ gặp chuyện của Trường Ly cô nương là lại lần lữa do dự.
Tùng Tuần hắng giọng rồi nghiêm mặt hỏi: “Yêu chúa, ngài có nhớ thằng nhóc Tùng Lịch không ạ?”
Yên Cửu ngẩn ra, cố gắng ngẫm lại rồi đáp: “Là thằng sóc hồi xưa chơi khá thân với ngươi hả?”
Tùng Tuần gục gặc đầu, “Đúng hắn đấy, tháng sau hắn lấy vợ rồi ạ.”
Yên Cửu giật mình, “Ta nhớ hắn nhỏ hơn ngươi cả trăm tuổi cơ mà, sao đã lấy vợ rồi?”
Tùng Tuần xót xa kể: “Thì đó, hắn nhỏ hơn thần tận 103 tuổi cơ ạ, không ngờ lại lấy vợ sớm nhất đám anh em bọn thần.”
Yên Cửu nhìn Tùng Tuần với ánh mắt phán xét: “Vậy còn ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi chẳng ưng nổi cô gái nào trong tộc à?”
Tùng Tuần thấy đau lòng quá đỗi, hắn bị Yêu chúa bón hành túi bụi như thế thì lấy đâu thời gian đi tia gái chứ.
Hắn toan quay lại chủ đề cũ: “Yêu chúa đừng nói về thần nữa, ngài có biết Tùng Lịch đã làm gì để cua được con gái nhà người ta không?”
Lòng hiếu kỳ của Yên Cửu bị khơi dậy ngay: “Hắn đã làm gì thế?”
Tùng Tuần khẽ nói: “Thằng nhóc ấy mưu mô lắm, hắn gom hết số lông đuôi rụng của mình lại thành một quả lông rồi dùng nó đánh mặt dây chuyền cho cô gái kia, còn nói gì mà hễ đeo mặt dây chuyền ấy là như có hắn kề bên cô ta…”
Tùng Tuần vừa nói vừa rùng mình vì mắc ói.
Hắn kể tiếp: “Ngài biết đuôi quan trọng cỡ nào với tộc Sóc bọn ta mà, hắn dùng lông đuôi quý giá làm vật đính ước đem tặng thì bảo sao cô gái kia chẳng cảm động mà đổ đứ đự chứ.”
Tùng Tuần mách nước xong thì vội vàng đi lo chuyện công việc, bỏ lại Yên Cửu ngồi ngẩn ngơ trước mấy chậu hoa lông rụng bên cửa sổ.
Chàng cũng biết lông đuôi là thứ rất quý giá, vấn đề là lần trước chàng đã vo hết số lông rụng lại thành một quả cầu và tặng Trường Ly mất tiêu rồi!
Giờ kiếm đâu ra một mớ lông đuôi nữa đây?
Yên Cửu lặng lẽ thả đuôi ra, lấy lược nghiêm túc chải một lần từ gốc đến ngọn.
Sau đó mở to mắt nhìn kỹ chiếc lược, cầm cọng lông rụng duy nhất lên.
Chỉ có mỗi một cọng thì làm sao đủ bện tua?
Yên Cửu buồn bã thở dài một hơi.
Chàng không thể ngờ rằng kem dưỡng lông hiệu quả quá cũng gây phiền phức.
Yên Cửu cầm cây kéo nhỏ lên nhìn cái đuôi hết chỗ này tới chỗ khác mà không biết cắt đâu.
Nếu cắt phần ngọn thì trông như bị trọc, mà cắt chỗ khác thì trông lại mất cân đối.
Yên Cửu ôm đuôi nghiên cứu tầm một canh giờ, cảm thấy nên giao chuyện này cho người có chuyên môn thì hơn.
Nếu cắt hỏng thì lông đuôi không cách nào dài như cũ sau dăm ba bữa được.
Ngày hôm sau, Yên Cửu vời tộc y tới.
(*) Tộc y: Đại phu của một tộc.
“Ngươi có phương thuốc nào làm rụng lông đuôi không?”
Tộc y râu bạc bị sặc phải ho khù khụ mấy tiếng, tưởng tai mình có vấn đề nên nghe nhầm: “Ngài mới nói gì ạ?”
Yên Cửu kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Ta hỏi ngươi có phương thuốc nào gây rụng lông tự nhiên không?”
Tộc y xác nhận lại lần nữa: “Ý ngài là rụng lông hay mọc lông ạ?”
Yên Cửu phe phẩy đuôi, liếc xéo ông ta một cái: “Ngươi xem đuôi ta thế này mà còn cần mọc lông à?”
Tộc y ngắm cái đuôi to được chăm sóc kỹ lưỡng, bồng bềnh mượt mà thì không kìm được mà khen: “Đuôi đẹp quá!”
Mắt Yên Cửu không giấu nổi vẻ đắc ý.
Sau đó, chàng sực nhớ tới mục đích tìm tộc y của mình, bất giác rủ đuôi xuống một chút.
“Vậy ngươi có cách nào không?”
Tộc y lấy làm khó hiểu vuốt râu, tộc Cáo luôn cảm thấy tự hào khi có một chiếc đuôi xinh đẹp bồng bềnh, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người chê đuôi mình rậm lông.
Yêu chúa đúng là tự biết kiếm chuyện làm khó bản thân một cách mù quáng, “Sao ngài lại phải làm thế?”
Ánh mắt Yên Cửu trở nên mơ hồ, cái đuôi cũng theo đó là phe phẩy mấy cái.
Chàng ấp úng phân bua: “Lông đuôi rậm quá cũng không tốt, khiến ta nóng phát điên.”
Tộc y ngỡ ngàng ngó ra ngoài cửa sổ, trời đang rét căm căm mà nóng gì?
Chẳng lẽ Yêu chúa còn trẻ nên tràn trề nhiệt huyết rồi bị nóng trong người sao?
Tộc y ngập ngừng hỏi: “Hay để ta kê cho ngài một đơn thuốc hạ nhiệt nhé?”
Yên Cửu vội từ chối: “Thôi khỏi, ta thấy hạ nhiệt theo kiểu vật lý hiệu quả hơn nhiều.”
Chàng bấm bụng vung cái đuôi ra trước rồi dùng tay làm dấu: “Chỉ cần rụng một tí như này thôi là được.”
Tộc y lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, ông ta quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của đám thanh niên thời nay.
Lúc tộc y cầm bút kê đơn thuốc, Yên Cửu vuốt ve lông đuôi mình đầy trân trọng.
Vì bé Trường Ly, tao đành phải hy sinh mày thôi.
Kê đơn xong, Yên Cửu lo lắng hỏi một câu, “Chắc lông sẽ không rụng mỗi một chỗ đâu hả?”
Nhỡ trụi mất một chỗ thì chàng chẳng biết chui vào đâu mà khóc bây giờ?
Tộc y vỗ ngực đảm bảo: “Ngài cứ yên tâm, ta đảm bảo nó sẽ rụng rất cân đối, nhìn sơ chưa chắc đã nhận ra.”
Yên Cửu lại gặng hỏi thêm câu nữa: “Chỉ cần ngưng thuốc là sẽ trở lại như cũ đúng không?”
Tộc y đáp chắc nịch: “Đương nhiên, bao giờ ngài hết bị nóng đuôi, ngưng uống thuốc là lông sẽ mọc lại ngay.”
Yên Cửu yên tâm, chàng cất kỹ đơn thuốc, tính lát nữa sẽ lén nhóm lửa sắc thuốc.