Chương 129
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Trường Ly cảm thấy người mình nóng hết lên, cảm giác tê dại lan từ xương cụt ra toàn thân.
Cơ thể nóng bỏng trước mặt và bức tường lạnh băng sau lưng trái ngược hẳn với nhau, nàng vô thức bấu chặt lấy cổ Yên Cửu như tìm kiếm một điểm tựa vững chắc.
Đầu óc Trường Ly choáng váng, chút lý trí ít ỏi còn sót lại cũng chôn vùi khi nghe tiếng bước chân cách đó không xa từ từ đi xa.
Cái đuôi bên hông quấn chặt lấy eo Trường Ly khiến nàng muốn ngạt thở.
Nhịp thở của nàng bỗng dồn dập hẳn lên, bờ mi mảnh dài liên tục chớp động tỏ rõ tâm trạng phập phồng của chủ nó.
Mãi lâu sau, Yên Cửu mới lùi ra nửa tấc, ngắm cô bé con đang đỏ bừng mặt bên dưới, khàn giọng nói: “Gã kia đi rồi.”
Trường Ly bất giác bặm môi, cánh môi ướt át đỏ thắm trông đẹp đẽ lạ thường khiến mắt Yên Cửu lại bắt đầu tối đi.
Trường Ly không hay biết gì, đẩy vai chàng ra bảo: “Huynh mau sửa lại quần áo đi.”
Yên Cửu chỉnh cổ áo một cách qua loa, hơi nóng trên người không cách nào bị gió đêm thổi tan được.
Chàng hít sâu một hơi, trái khế nhấp nhô mấy lượt vì cố gắng kiềm chế rồi mới thong thả chỉnh trang lại quần áo, giấu cái đuôi to sau lưng đi, quay lại vẻ chỉnh tề như lúc đầu.
Trường Ly thấy Yên Cửu đã khôi phục dáng vẻ bình thường thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Yên Tiểu Cửu khiến người ta không cách nào kiếm chế nổi, có trời mới biết nàng muốn cắn cái tai lông mềm mại của chàng tới mức nào.
Hai người đứng yên tại chỗ một lát, mãi đến khi thở bình thường mới đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Ánh trăng lành lạnh rọi xuống mặt đất, chiếu sáng con đường nhỏ.
Trường Ly cụp mắt, ngắm hai bóng người kề sát nhau, bỗng nghĩ ngợi vẩn vơ.
Yên Cửu nghiêng đầu ngắm đỉnh đầu đen nhánh tóc của cô bé con, trên ấy còn có một cái xoáy nho nhỏ trông vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
Chàng mở miệng phá vỡ sự im lặng giữa hai người: “Ta tính đi gặp Trưởng ban quản lý chợ đen một lần, nếu ông ta không biết gì về chuyện cấp dưới thông đồng với tộc Hổ thì bọn mình sẽ dễ giải quyết chuyện này hơn nhiều.”
Suy nghĩ của Trường Ly bị kéo về hiện thực ngay lập tức.
Nếu Phó ban quản lý chợ đen cả gan gặp lén tộc Hổ phản loạn thì việc lão ta nuôi ý đồ gì đó làm cấp trên sinh nghi và đề phòng là hết sức bình thường.
Trường Ly ngẫm ngợi rồi hỏi: “Nếu ông ta biết rõ mọi chuyện thì sao?”
Mắt Yên Cửu ánh lên vẻ nguy hiểm: “Thế thì đành phải thay máu toàn bộ chợ đen một lần vậy.”
Có vẻ như Yên Cửu rất rành rẽ đường đi lối lại ở chợ đen, chàng dẫn Trường Ly đi vòng vèo một lúc, vào một tiệm cầm đồ, lấy một chiếc tẩu bằng ngọc đen ra rồi gõ vào quầy nói: “Ta muốn gặp ông chủ của các ngươi.”
Ông cụ râu bạc sau quầy trông thấy cái tẩu thì thoáng khựng lại, sau đó đáp ngay: “Xin quý khách chờ chút ạ.”
Đoạn, ông ta đứng dậy đi ra phía sau nhà, chẳng bao lâu sau đã khệnh khạng quay lại, dẫn Trường Ly và Yên Cửu lên lầu: “Mời quý khách đi theo ta.”
Ông cụ râu bạc dẫn họ đi vào một căn phòng yên ắng. Vừa bước vào phòng, Trường Ly đã trông thấy giữa phòng có đặt tấm bình phong hoa lê vàng.
Sau tấm bình phong sáng ánh nến thấp thoáng hiện bóng một người đang ngồi.
Ông cụ râu bạc dẫn khách tới, khuynh người chào người ngồi sau tấm bình phong rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Bóng người sau bình phong nhìn về phía hai người, trầm giọng hỏi: “Cái tẩu đâu?”
Yên Cửu xòe tay ra, cái tẩu trong tay chàng thình lình bay lên, lướt qua tấm bình phong rơi vào tay người kia.
Người kia ngắm chiếc tẩu ngọc đen trong tay mấy lượt rồi mới thủng thẳng nói: “Số yêu biết ta thích tẩu ở Yêu giới chưa đến hai bàn tay, ngươi là kẻ nào?”
Yên Cửu không đáp thẳng mà hỏi vặn lại: “Cháu nghe nói những vị khách mang theo tẩu tới đây đều có thể hỏi ngài một câu, chẳng biết bây giờ quy định này còn giá trị không?”
Bóng người sau bình phong bật tiếng cười khẽ: “Tất nhiên là còn, cậu muốn hỏi gì?”
Yên Cửu chậm rãi hỏi: “Cháu muốn hỏi chợ đen đã chọn đứng về phía tộc Hổ rồi sao?”
Chàng còn chưa dứt lời, một luồng áp lực lớn lao đã phóng từ trong ra.
Đầu tiên Yên Cửu kéo Trường Ly nấp sau lưng mình rồi hứng chịu luồng khí rét thấu xương từ trong bình phong bắn ra.
Giọng nói sau tấm bình phong trở nên âm trầm hẳn: “Này chàng trai trẻ, có vài lời không thể nói bậy bạ đâu nhé.”
Mặt Yên Cửu vẫn không đổi sắc, “Thế cháu xin lỗi ngài, tối nay cháu đã vô tình trông thấy vài cảnh tượng khiến người ta hiểu lầm ở lầu xanh, nếu chỉ là hiểu lầm thì cháu xin phép cáo từ.”
Nói xong, Yên Cửu kéo Trường Ly rảo bước đi ra ngoài.
Mãi đến khi đi hết nửa con phố, Trường Ly mới vuốt ngực, lí nhí hỏi: “Đó là Trưởng ban quản lý chợ đen à? Trông sợ thật đấy.”
Yên Cửu gật đầu: “Ông ta đã quản lý chợ đen rất nhiều năm, giờ chắc tu vi đã lên cấp Hóa Thần rồi. Lão trăn vàng yêu cấu kết với tộc Hổ tuy là Phó ban quản lý chợ đen nhưng lão ta chỉ nắm rõ một góc tảng băng thôi.”
Trường Ly không khỏi líu lưỡi: “Giờ ông ta biết chuyện thì chắc sẽ tra xét lầu xanh nhỉ?”
Yên Cửu cụp mắt xuống: “Bọn mình cứ im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo là được. Trong vòng hai ngày tới, chắc chắn chợ đen sẽ có biến.”
Yên Cửu trừ hao hơi dư dả, bởi chẳng cần đến hai ngày, mới rạng sáng hôm sau, lầu xanh đêm qua còn đông đúc ồn ã đã bị đội chấp pháp chợ đen niêm phong.
Đám người mặc đồ đen liên tục ra vào khiến người đi đường phải né xa chín chục dặm.
Trường Ly và Yên Cửu ngồi trong tiệm trà cách đó không xa, theo dõi sát sao tình hình ở đây.
Mấy tiểu yêu trang điểm quyến rũ và cả lũ sai vặt trong lầu xanh đều bị đám mặc đồ đen giải hết đi, nhưng hai người không hề trông thấy bóng dáng lão trăn vàng lén gặp Hổ yêu tối qua đâu.
Trường Ly vân vê cằm thắc mắc: “Chả lẽ bọn chúng chạy thoát rồi?”
Yên Cửu trầm ngâm một lát rồi đáp: “Bọn chúng không kịp trở tay nhanh thế đâu, chẳng những lầu xanh này bị điều tra mà chắc chắn là tất cả sản nghiệp của trăn vàng đều bị điều tra hết, nên việc tìm ra nơi chúng ẩn nấp chỉ là chuyện sớm muộn.”
Yên Cửu vừa nói vừa gửi tin cho Tùng Tuần bảo hắn để ý tới đám Yêu tộc ra vào chợ đen dạo gần đây, chưa biết chừng có thể phát hiện tung tích Hổ yêu.
Sau cơn phong ba này ở chợ đen, có rất nhiều tay chân của trăn vàng bị bắt đi thẩm vấn, đám tiểu yêu sợ sốt vó, đường phố vốn nhộn nhịp sầm uất bỗng trở nên quạnh quẽ hẳn đi.
Yên Cửu và Trường Ly nán lại chợ đen suốt một ngày, rồi không nấn ná thêm nữa mà lặng lẽ quay về phố Trường Thanh.
Tùng Tuần thấy hai người về cùng nhau thì trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lén nấp sang một bên.
Chẳng biết Yêu chúa có tìm hắn tính sổ vụ hắn tuồng tin cho Trường Ly cô nương không nữa.