Chương 115
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Suốt quãng đường kế tiếp, Yên Cửu chẳng thèm nói chuyện với Trường Ly.
Có lúc Trường Ly nhìn sang, Yên Cửu đang tính mở miệng thì lập tức ngậm lại ngay rồi ngoảnh phắt sang một bên cho nàng nhìn gáy mình.
Trường Ly thầm than: Da mặt Yên Tiểu Cửu mỏng thật đấy.
Trong quá trình Yên Cửu đơn phương dỗi hờn, cuối cùng hai người cũng tới thành An Lư bình an.
Yên Cửu đã gửi bùa báo giờ tới cho Dư sư huynh trước nên vừa đến cổng thành, bọn họ đã thấy Dư sư huynh ôm Kiếm huynh ngồi nghiêm chỉnh trong quán trà ven đường đợi mình.
Trường Ly vẫy tay chào họ từ đằng xa, “Dư sư huynh, Kiếm huynh, hai người có khỏe không?”
Kiếm huynh dè dặt ừ khẽ một tiếng đáp lại.
Dư sư huynh ngạc nhiên nhìn nàng hỏi, “Muội hóa hình rồi à?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
3. Người Tình Trong Gương
4. Thợ Sửa Giày
=====================================
Rồi hắn nhìn sang Yên Cửu hỏi: “Yên sư đệ, đệ thăng cấp Nguyên Anh rồi hả?”
Yên Cửu gật đầu, khiêm tốn bảo: “Ta gặp được chút cơ duyên ở Vạn Pháp Tông.”
Dư sư huynh chúc mừng chàng, mặt lộ vẻ tán thưởng: “Nếu sư tôn biết chắc mừng lắm, đỉnh Vô Danh của chúng ta có người kế tục rồi.”
Nụ cười trên môi Yên Cửu vụt tắt, “Có Dư sư huynh thì đỉnh Vô Danh chúng ta đâu thua kém gì các đỉnh khác chứ.”
Nếu để Thái Diễn chân nhân biết tin chàng thăng cấp thì chắc chắn ông ta sẽ đốc thúc chàng cày cật lực hơn để giành vinh quang về cho đỉnh Vô Danh.
Nghĩ vậy, Yên Cửu cảm thấy mình tạm thời không nên về tông môn, cứ ra ngoài rèn luyện thêm một thời gian nữa thì hơn.
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Trường Ly ngó ngựa xe qua lại trên đường, đứng dịch vào trong quán trà.
“Dư sư huynh, nhiệm vụ tuyển đệ tử mới mà huynh nói cụ thể là sao?”
Nhắc đến chuyện công việc, Dư sư huynh đằng hắng rồi khẽ nói: “Là thế này, mấy năm gần đây Quy Nguyên Kiếm tông bọn mình luôn giành giật nguồn đệ tử với Vạn Pháp Tông. Vốn dĩ tông môn ta không cần tuyển đệ tử gấp như vậy, nhưng chẳng biết Chưởng môn hóng được tin bên Vạn Pháp Tông đã bắt đầu hành động ở đâu mà lại thúc giục đệ tử các đỉnh nhanh chóng đi khắp nơi tuyển đệ tử, không được phép thua Vạn Pháp Tông.”
Khóe môi Trường Ly giật giật, hóa ra nhiệm vụ này không đơn giản là tuyển đệ tử mà còn là cuộc ganh đua của Kiếm tông và Pháp tông.
Nhưng đúng là chất lượng đệ tử tương lai sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển của tông môn.
Bấy giờ Yên Cửu bỗng có cảm giác như mình là đệ tử Kiếm tông chính hiệu, chàng hỏi: “Người của Vạn Pháp Tông cũng tới thành An Lư rồi à?”
Dư sư huynh lắc đầu, “Ta không biết nữa, tại ta tới đây chưa lâu, vẫn luôn ở ngoài cổng thành chờ bọn đệ, nhưng ta chưa thấy ai mặc đồng phục Pháp tông đi ngang qua hết.”
Yên Cửu ngẫm nghĩ rồi nói, “Lúc tuyển đệ tử, để quảng cáo cho tông môn nên bọn mình mới phải mặc đồng phục, có thể là bọn họ chỉ mặc pháp bào bình thường đi vào thành thôi.”
Dư sư huynh lại nói: “Thật ra ta quan sát kỹ lắm, nhưng cũng không phát hiện tu sĩ nào ăn mặc vô cùng sang chảnh đi vào thành cả.”
Trường Ly nghĩ bụng: Xem ra chuyện Vạn Pháp Tông giàu là chuyện ai ai ở giới tu tiên cũng biết.
Yên Cửu: “Không sao, bọn mình cứ vào thành trước đã, dù gì bọn họ cũng sẽ phải lộ diện thôi.”
Cả đám Trường Ly đi vào quán trọ trong thành. Lúc cả bọn sắp sửa theo tiểu nhị lên lầu bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng từ ngoài cửa vào.
“Bọn mình ở đây đi, đây là quán trọ tốt nhất thành An Lư, dù đi đâu cũng không thể bạc đãi bản thân được.”
Trường Ly thoáng giật mình, vội nháy mắt với Yên Cửu: “Là Ân đạo hữu.”
Ân Thời ăn vận đúng kiểu công tử nhà giàu với vàng ngọc rủng rỉnh khắp người đi vào quán trọ, nếu bên hông hắn không có cái roi chín đốt thì chưa chắc người ta đã nhận ra hắn là Pháp tu.
Theo sau hắn là Đường sư huynh đang cầm quạt Thái Cực trên tay.
Trường Ly nghĩ: Sao trùng hợp dữ vậy không biết, tự dưng tất cả mọi người nàng quen đều tới đây hết.
Ân Thời vừa vào cửa đã vô thức liếc nhìn ba người đang đứng ở đầu cầu thang.
Sau đó mắt hắn sáng rực lên, vội kêu: “Yên đạo hữu, không ngờ lại gặp huynh ở đây! Bọn mình có duyên với nhau thật đấy!”
Đường sư huynh cũng trông thấy Yên Cửu, hắn vội đằng hắng mấy tiếng, túm lấy Ân Thời thì thầm: “Ân sư đệ, đệ chớ quên lần này bọn mình phải tuyển được thật nhiều đệ tử tài năng cho tông môn trước Quy Nguyên Kiếm tông đấy.”
Ân Thời khựng bước ngay.
Mặt hắn hiện vẻ đấu tranh tâm lý, sau đó hắng giọng, ngước lên nói với Yên Cửu: “Yên đạo hữu, nếu bây giờ bọn mình đứng ở hai phía đối lập thì thân ai nấy lo đi ha.”
Yên Cửu khẽ gật đầu, “Thế bọn ta đi trước nhé Ân đạo hữu và Đường sư huynh.”
Dứt lời, bọn họ lên lầu trước.
Sau khi thấy bóng dáng Yên Cửu mất hút khỏi cầu thang, Ân Thời mới ôm mặt quay sang hỏi Đường sư huynh với giọng bi phẫn: “Đường sư huynh à, phải làm sao bây giờ? Không ngờ bọn mình lại đối đầu với Yên đạo hữu, nếu thua huynh ấy ở đây thì lúc về sẽ bị mấy sư huynh khác cười chê mất.”
Đường Xuyên bình tĩnh hơn hắn một chút, “Tuy Yên đạo hữu rất mạnh nhưng chuyện tuyển đệ tử có giống đánh nhau đâu, bọn mình sẽ dùng trí thông minh để chiến thắng.”
Ân Thời lẩm bẩm: “Nhưng ta cảm thấy là ta đâu có thông minh bằng Yên đạo hữu.”
Đường Xuyên lấy cán quạt gõ hắn một cái, “Ân sư đệ, đệ đừng có tôn người khác lên rồi tự dìm hàng mình thế chứ.”
Ân Thời tỏ vẻ đau khổ, hắn đâu có muốn thế, nhưng những gì trải qua trong Vô Tướng Các đã khiến hắn nhìn rõ cục diện.
Cùng lúc đó, trong căn phòng trên lầu.
Yên Cửu nghiêm túc hỏi: “Chẳng biết vận may của Ân đạo hữu có tác dụng trong chuyện tuyển đệ tử không nhỉ?”
Trường Ly cũng nhíu mày, “Xem ra nhiệm vụ lần này khó ăn rồi đây.”
Dư sư huynh đứng cạnh chẳng hiểu mô tê gì, “Là sao?”
Trường Ly chầm chậm thở dài một hơi, thủng thẳng giải thích cho hắn: “Lúc tới Vạn Pháp Tông, bọn ta từng có dịp tiếp xúc với Ân đạo hữu. Huynh không biết đâu, hồi ở trong Vô Tướng Các, ta với Yên Tiểu Cửu tìm cả buổi chẳng thấy ma nào, mà bên chỗ Ân đạo hữu lại có cả đống, nếu tuyển đệ tử cũng thế thì…”
“Ôi phỉ phui cái mồm…” Trường Ly vội nói, “Bây giờ không nên nói gở mới đúng.”
Mặt Dư sư huynh cũng vô thức đanh lại, “Thế thì vị Ân đạo hữu này đúng là kình địch của bọn mình rồi.”
Ba người châu đầu vào nhau lầm rầm bàn bạc hồi lâu.
Sau khi Dư sư huynh về phòng, Yên Cửu mới lấy hai bộ đồng phục của Kiếm tông ra, sau đó đặt một bộ trước mặt Trường Ly rồi bảo nàng, “Ta sẽ sửa lại cho vừa người nàng, mai nàng cũng mặc đồng phục đi, chuyện khác không dám bàn nhưng ít ra nếu làm vậy thì bọn mình đã áp đảo Vạn Pháp Tông về số người rồi.”
Tối đến, căn phòng trong quán trọ chong đèn cả đêm.
Khi tia nắng đầu tiên rọi vào cửa sổ, Yên Cửu cắt mối chỉ còn thừa trên bộ đồng phục đi rồi đưa bộ đồ đã sửa xong cho Trường Ly.
“Nàng mặc thử xem đã vừa chưa.”
Trường Ly nhận lấy, đi ra sau bình phòng mặc thử.
Nửa khắc sau, nàng vừa chỉnh lại cổ áo vừa bước ra khỏi bình phong.
“Yên Tiểu Cửu, huynh khéo tay quá đi mất!”
Yên Cửu ngắm cô nhóc mặc bộ đồng phục vừa in thì nhoẻn môi cười.
Chàng canh chuẩn thế chứ lị.
Lúc bọn họ ra khỏi phòng gặp với Dư sư huynh, mắt hắn cũng sáng lên, “Trường Ly mặc thế kia trông cứ như là tiểu sư muội Kiếm tông bọn mình ấy.”
Trường Ly cười cong cả vành mắt, “Nhờ tay nghề của Yên Cửu hết đó ạ.”
Dư sư huynh ngạc nhiên nhìn Yên Cửu.
Yên Tiểu Cửu nhà mình chăm sóc kiếm linh của chàng chu đáo quá thể.
Hắn vừa nghĩ tới chuyện sửa đồ cho kiếm linh nhà mình thì bất chợt rùng mình một cái, sao cứ thấy sai sai vậy ta?
Lúc ba người đi tới đầu cầu thang thì tình cơ đụng mặt hai oan gia ngõ hẹp là Ân Thời và Đường Xuyên.
Đường sư huynh nhanh chân chiếm cầu thang rồi hỏi, “Yên đạo hữu không phiền để bọn ta xuống lầu trước chứ?”
Yên Cửu chợt đẩy Trường Ly ra trước, “Ta không ngờ Vạn Pháp Tông lại mất phong độ đến mức giành đường với nữ tu đấy.”
Trường Ly phối hợp chiếm phía bên kia cầu thang.
Trong bầu không khí sặc mùi thuốc súng ấy, Ân Thời vô thức nuốt nước miếng.
Nhưng nhớ tới lời dặn tha thiết tối qua của Đường sư huynh, hắn vẫn cố ưỡn ngực ra.
“Bọn ta có thể để sư muội này đi trước, nhưng bọn ta đâu cần nhường đường cho cả Yên đạo hữu và vị sư huynh này đúng không?”
Trường Ly chớp chớp mắt, không ngờ mới một thời gian không gặp mà Ân đạo hữu đã kiên cường lên nhiều thế.
Yên Cửu thoáng híp mắt lại, rồi tự dưng phì cười.
“Nếu các đạo hữu Vạn Pháp Tông muốn đi cầu thang thì bọn mình đổi đường khác vậy.”
Vừa dứt lời, Yên Cửu lập tức kéo Trường Ly tới bên cửa sổ của quán trọ.
Sau đó, chàng bế Trường Ly nhảy luôn xuống dưới.
Dư sư huynh ngớ người một thoáng, sau đó cười nắc nẻ rồi cũng nhảy theo.
“Bọn ta đi trước nhé hai vị đạo hữu Vạn Pháp Tông.”
Bỏ lại Ân Thời và Đường sư huynh đứng chết trân ở đầu cầu thang trố mắt nhìn nhau.
“Yên đạo hữu chẳng chịu hành xử theo lối thường gì hết!” Ân Thời oán trách, sau đó bình bịch chạy xuống lầu.
Đường Xuyên vội đuổi theo hắn. Vừa ra khỏi quán trọ, hai người đã chạy như bay về hướng Yên Cửu mới chuồn mất.