Chương 109
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Hai hôm sau, ở vùng đất hoang ngoài Quỷ vực có ba kẻ mặc đồ đen chầm chậm tiến về phía trước. Ngôn Tình Cổ Đại
“Ta bảo này hai đạo quân, hai vị đã vào Quỷ vực rồi mà sao vẫn không chịu buông tha ta thế?”
Yên Cửu liếc xéo Quỷ tu một cái, “Ngươi còn muốn Ngọc Nương của ngươi sống yên ổn ở Nhân giới không hả?”
Quỷ tu đành phải ngậm miệng, nhưng vẫn thấy uất ức cùng cực.
Bởi lẽ hắn có đánh cũng không đánh lại, muốn chạy lại chạy không thoát. Tân Thập Tam hắn hèn nhát như thế từ bao giờ chứ?
Thấy hắn cứ lầm bầm mãi, Trường Ly bèn hỏi: “Ngươi biết gì về Triêu phu nhân?”
Quỷ tu vốn không muốn trả lời, nhưng bị Yên Cửu lườm cho một cái sắc lẹm đành ấm ức nói: “Ta không biết nhiều lắm, dù sao đó cũng là người Quỷ chúa nâng niu yêu mến, không bao giờ tiếp xúc với hạng lính quèn như ta hết.”
“Nhưng ta nghe nói Triêu phu nhân đau ốm liên miên, bởi vậy nên tên trộm kia mới thừa cơ ra tay lúc Triêu phu nhân đi chữa bệnh.”
Trường Ly cụp mắt xuống hỏi, “Thế phu nhân đã khỏi bệnh chưa?”
Quỷ tu lắc đầu, “Làm sao ta hóng hớt được mấy chuyện cơ mật tầm ấy chứ.”
Trường Ly lại hỏi tiếp: “Phu nhân mất tích ở đâu thế?”
Quỷ tu thật thà đáp: “Ở hành cung phía Tây. Nơi ấy vốn canh gác nghiêm ngặt lắm, chẳng biết tên trộm kia làm sao lại đột nhập được.”
Trường Ly và Yên Cửu đưa mắt nhìn nhau, “Thế bọn mình tới hành cung phía Tây trước đi.”
Trường Ly và Yên Cửu từng lẻn vào hành cung phía Đông một lần, giờ vào Quỷ vực từ phía Đông đồng nghĩa với việc đi trọn một vòng Quỷ vực.
Để đi nhanh hơn, bọn họ đã thuê một cỗ xe quỷ theo lời khuyên của Quỷ tu.
Quỷ tu ngồi trước lái xe, dọc đường không quên ngoái đầu lại hỏi: “Bao giờ tới hành cung phía Tây hai vị thả ta đi có được không?”
Yên Cửu dựa vào vách xe, co chân lại đáp: “Đến lúc đó rồi tính.”
Trường Ly ngồi xếp bằng bên phía còn lại của xe, trải bản đồ Quỷ vực ra.
Nói thật là tấm bản đồ này trông đơn giản như con nít vẽ ngoáy vậy, đường nét méo mó, chỉ đánh dấu đại khái đâu là hoàng cung, hành cung và sông núi, ngay cả đường xá cũng không vẽ cụ thể.
Trường Ly cau mày tìm kiếm vị trí hiện tại của họ trên bản đồ.
Thấy mặt cô nhóc nhăn quéo như bánh bao, Yên Cửu bèn trỏ tay vào một góc bản đồ nói: “Giờ bọn mình đang ở đây, với tốc độ của xe quỷ thì chắc phải mất một ngày mới đến nơi.”
Trường Ly vẫn nhíu chặt mày, một ngày thì lâu quá.
Nếu được thì nàng ước mình có thể tới cổng hành cung ngay lập tức.
Yên Cửu thấy thế bèn gọi vọng ra ngoài: “Tân…”
Quỷ tu tiếp lời chàng với khuôn mặt không chút cảm xúc: “Thưa đạo quân, tên ta là Tân Thập Tam.”
Yên Cửu bèn hỏi: “Tân Thập Tam, ngươi chạy nhanh lên chút được không?”
Quỷ tu không vâng theo, “Bẩm đạo quân, tốc độ của xe quỷ chỉ có thế thôi ạ, không nhanh hơn được đâu.”
Yên Cửu đảo mắt rồi đề nghị, “Nếu ngươi có thể chạy tới đó sớm một canh giờ, ta sẽ sai người tặng cho nhà Ngọc Nương một ả hầu gái lo chuyện giặt giũ.”
Quỷ tu do dự nói: “Lúc trước ta tính đưa tiền cho Ngọc Nương mua người hầu nhưng nàng không chịu nhận.”
Yên Cửu ngước mắt lên mắng, “Đó là do người dốt, đương nhiên ta sẽ có cách khiến cô ta nhận.”
Quỷ tu lung lay, “Ngài hứa là một canh giờ đổi một hầu gái rồi nhé.”
Yên Cửu thủng thẳng đáp: “Nếu tới sớm hai canh giờ thì ta sẽ tặng thêm một ả đầu bếp nữa.”
Quỷ tu tức khắc hăng như gà chọc tiết mà đáp, “Thế chốt luôn!”
Mấy giây sau, chẳng biết Quỷ tu làm gì mà chiếc xe quỷ chợt tăng tốc.
Trường Ly ngả người ra sau và nghiêng hẳn sang một bên theo quán tính, vội chống tay xuống để trụ vững.
Ngay sau đó, người ngợm Yên Cửu cứng đờ. Chàng cúi xuống nhìn, thấy cô nhóc kia đang vịn tay lên đùi mình, “Nàng…”
Bấy giờ Trường Ly mới giật thót mình, có vẻ đã cảm nhận được sự ấm áp dưới bàn tay bèn rụt phắt lại.
Nàng đằng hắng mấy tiếng rồi liếc ra ngoài xe nói khẽ: “Yên Tiểu Cửu, huynh lắm chiêu nhiều trò thật đấy.”
Yên Cửu nhoẻn môi cười, đến độ cái đuôi đang giấu đi cũng muốn thò ra ngoe nguẩy mấy cái.
Nửa ngày sau, bọn họ tới hành cung phía Tây.
Trường Ly nhìn cung điện nguy nga cách đó không xa, trông nó giống y như chang hành cung ở phía Đông.
Yên Cửu ngó lên trời rồi ngoái lại nhìn Tân Thập Tam đang vịn xe quỷ thở hồng hộc hỏi, “Sao ngươi chỉ lái xe mà trông ngươi mệt như phải chạy theo xe thế hả?”
Bấy giờ Tân Thập Tam đã mệt lử, xua tay đáp: “Đạo quân à, ngài tưởng xe quỷ tự dưng tăng tốc được chắc? Tất cả là nhờ ta rót quỷ khí vào đấy.”
Yên Cửu bất đắc dĩ nói: “Thế ta cho ngươi nghỉ mệt thêm một khắc nữa, sau đó chúng ta phải lẻn vào hành cung. Ngươi hãy liệu thân đừng có làm hỏng chuyện, tốt nhất là đừng giở trò gì đấy.”
Tân Thập Tam lí nhí năn nỉ: “Nếu ngài thấy không yên tâm thì thả ta đi. Có Ngọc Nương ở đó, ta không dám đi mật báo đâu.”
Yên Cửu từ chối thẳng thừng, “Không được, dọc đường tới đây ta phát hiện ngươi vẫn còn hữu dụng lắm, nếu không chẳng biết giờ bọn ta đang lê lết ở đâu nữa.”
Trường Ly gật đầu đồng tình với chàng, đâu dễ gì kiếm được một gã dẫn đường người bản địa chứ.
Tân Thập Tam trông rất đau khổ, nếu đám Quỷ tu khác phát hiện hắn giúp Nhân tộc thì đời hắn chắc tận luôn.
Nhớ tới cặp má lúm đồng tiền xinh như hoa của Ngọc Nương, Tân Thập Tam siết tay tự cổ vũ mình: Vì Ngọc Nương, giờ hắn phải nhẫn nhục chịu đựng cỡ nào cũng cam lòng.
Một khắc sau, Trường Ly và Yên Cửu quyết định hành động.
Quỷ tu vừa đi trước dẫn đường vừa giải thích, “Vì Triêu phu nhân mất tích nên giờ toàn bộ Quỷ vực đều bị tra xét nghiêm ngặt, hành cung phía Tây vốn có năm người một tổ gác, cứ cách một canh giờ lại thay ca một lần nhưng giờ đã đổi thành nửa canh giờ một lần cả ngày lẫn đêm, ra vào đều phải trình thẻ.”
Trường Ly ngước mắt nhìn bức tường cao ngất, “Nếu trèo tường vào chắc không dễ bị phát hiện đâu nhỉ?”
Quỷ tu ngớ ra rồi lẩm bẩm: “Nếu trèo tường vào… thì không cần trình thẻ, nơi canh gác lỏng lẻo nhất chắc là ở góc tường Tây Nam.”
Trường Ly cất bước định đi thẳng về trước thì bị Yên Cửu túm lấy tay áo, “Hướng Tây Nam ở bên kia.”
Trường Ly im lặng lộn lại, đi về hướng trái ngược.
Lần trèo tường này, Yên Cửu đã ôm eo Trường Ly rồi bế nàng vào trong một cách thành thạo.
Nhìn hai người họ ăn ý như vậy, Quỷ tu tự dưng thấy mình hơi dư thừa.
Sau khi vào hành cung, họ tới cung điện mà Triêu phu nhân mất tích dưới sự chỉ dẫn của Quỷ tu.
Cung điện này nằm chính giữa hành cung, tuy giờ vắng chủ nhưng đám Quỷ tu đi tuần xung quanh vẫn làm tròn phận sự, không dám lơ là chút nào.
Thừa dịp Quỷ tu thay ca, ba người lẹ làng lẻn vào trong điện.
Cách bài trí trong điện không khác chỗ phu nhân sống chung với Trường Ly lúc trước là bao, cũng có tấm rèm trân châu rủ xuống cổng vòm, trên chiếc bàn bằng gỗ lê cũng đặt một cuốn truyện đã mở, và còn có cả một bộ ấm tách nữa.
Trường Ly rất xúc động, đây đúng là nơi phu nhân từng ở, bởi góc nào cũng có dấu vết của phu nhân cả.
Thậm chí nàng còn tìm thấy một cái tua màu hồng nhạt đang bện dở, hẳn đây là tua kiếm phu nhân bện cho nàng.
Yên Cửu thấy cô nhóc ngắm cái tua đến mất hồn thì ho khẽ một tiếng nhắc nhở: “Bọn mình không thể nán lại đây lâu, phải mau chóng tìm kiếm manh mối.”
Trường Ly choàng tỉnh, đúng thế, nàng phải nhanh chóng tìm ra tung tích phu nhân.
Nàng cất kỹ cái tua rồi đi tìm quanh cung điện.
Nhưng tìm một lượt, ngoài việc biết phu nhân thực sự sống ở đây một thời gian thì Trường Ly không tìm được manh mối nào hữu ích cả, nàng bất giác nhíu mày.
Yên Cửu cũng thấy chuyện này hơi khó nhằn, nếu không tìm được gì ở đây thì chẳng lẽ bọn họ phải lật tung Quỷ vực lên mà tìm ư?
Ở Quỷ vực, Quỷ chúa đủ sức một tay che trời mà đến giờ còn chưa tìm thấy tung tích bà phu nhân kia chứng tỏ kẻ mang nàng đi rất có bản lĩnh.
Tân Thập Tam lí nhí nói: “Nếu dễ thế thì bọn ta đã tìm thấy Triêu phu nhân từ lâu rồi, mắc gì phải phong toả Quỷ vực chứ.”
Yên Cửu lườm hắn một cái, đến giờ mà thằng ranh này vẫn còn lắm mồm được.
Đúng lúc này, Trường Ly sực nhớ ra gì đó nên mắt sáng rực lên.
“Yên Tiểu Cửu, huynh còn nhớ lá bùa truy vết bọn mình từng nhìn thấy hồi biến thành củ cải trong Vô Tướng Các không?”
Yên Cửu nghe vậy thì thoáng giật mình, “Lá bùa kia rất phức tạp, vừa nhìn đã biết là không phải thứ tầm thường, chưa chắc sẽ mua được.”
Trường Ly lắc đầu, “Không, ý ta là ta muốn vẽ thử một lá.”
Mắt Yên Cửu ánh lên vẻ kinh ngạc.
Lúc đạo quân kia lấy lá bùa ra, bọn họ là hai củ cải nấp dưới gầm bàn, chỉ nhìn thoáng qua mà Trường Ly lại nhớ rõ ư?
Trường Ly nở một nụ cười tự tin, “Công sức ta luyện vẽ bùa trong Vô Tướng Các đâu phải công toi chứ.”
Vì đã nghĩ ra cách nên Trường Ly bắt đầu lượn quanh cung điện một vòng, cẩn thận lượm vài sợi tóc mảnh dài trên gối và bàn trang điểm lên cất đi.
Nếu tóc của phu nhân có thể khởi động bùa truy vết thì chí ít bọn họ cũng có phương hướng tìm kiếm.
Lượm tóc xong, ba người lặng lẽ chuồn khỏi hành cung.
Trường Ly hỏi Tân Thập Tam, “Ta cần một chỗ yên tĩnh để vẽ bùa, gần đây có chỗ nào thích hợp không?”
Tân Thập Tam đáp: “Cách đây mười mấy dặm theo hướng Nam có một thị trấn nhỏ, chúng ta có thể tới đó tìm quán trọ nghỉ ngơi.”
Thế là bọn họ lại leo lên xe quỷ chạy như bay về hướng Nam.
Thị trấn này vốn bé nên quán trọ duy nhất trông vô cùng đơn sơ, thoạt trông có vẻ ế ẩm.
Thấy khách tới, tiểu nhị của quán trọ cũng chẳng vồn vã, chỉ thu tiền thuê, đưa hai chiếc chìa khóa phòng rồi phớt lờ họ luôn.
Đám Trường Ly cầm chìa khóa tự đi lên lầu tìm hai căn phòng nằm cạnh nhau.
Vừa mở cửa ra, mùi mốc và bụi mù mịt đã ập vào mặt họ.
Trường Ly giơ tay huơ mấy cái để xua tan bụi rồi bước vào phòng.
Yên Cửu đưa một chiếc chìa khóa cho Tân Thập Tam, “Ngươi sang phòng bên cạnh đi.”
Nói xong, chàng theo Trường Ly vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Tân Thập Tam thấy cửa phòng đóng sập trước mặt bèn ngoan ngoãn đi vào phòng kế bên.
Nói thật là hắn tò mò không biết liệu hai tu sĩ Nhân tộc này có tìm thấy Triêu phu nhân không, dù sao cách họ dùng cũng khác xa cách Quỷ tu dùng.
Trong phòng, Yên Cửu lấy giấy vẽ bùa và mực son trong túi chứa đồ ra rồi niệm chú sạch sẽ làm sạch chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Trường Ly đứng trước bàn hít sâu một hơi, chấm bút vào mực son, cố gắng nhớ lại hình dạng lá bùa chỉ ngó sơ một lần kia.
Yên Cửu không mang theo nhiều giấy vẽ bùa lắm nên nàng không thể lãng phí bất cứ tờ nào được nên cần phải nhớ thật kỹ.
Mãi một lúc sau, Trường Ly mới chầm chậm mở mắt ra, vẽ nét đầu tiên lên tờ giấy vàng.