Chương 106
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mị đã quay lại ây da da da da 🥲
_________________
Một canh giờ sau, Trường Ly ôm bụng ngồi rên hừ hừ ở bậc đá ven đường.
Yên Cửu cầm bịch kẹo tống tử nàng mới mua, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ta đã khuyên nàng ăn ít thôi mà.”
Kiếm linh bị đau bụng thì nên tìm đại phu hay thợ đúc kiếm ta?
Yên Cửu khẽ nhíu mày, thấy vấn đề này khá nan giải.
Trường Ly xoa bụng, cố phân bua: “Do lúc nãy ta ăn vội quá thôi, ngồi nghỉ một lát là ổn ngay.”
Yên Cửu nhìn tiệm trà cách đó không xa nói: “Để ta đi mua cho nàng ly nước ấm, nếu vẫn không ổn thì bọn mình đi tìm đại phu.”
Chàng dứt lời là cất bước đi tới tiệm trà ngay.
Trường Ly nhìn chàng cầm bịch kẹo tống tử đi xa dần, thầm trách móc cái bụng yếu xìu của mình.
Nhẽ ra nó nên đợi nàng ăn kẹo tống tử xong hẵng đau chứ, ăn thêm một miếng cũng thế thôi mà.
Trường Ly ngồi trên bậc đá ngắm đường phố tấp nập người qua kẻ lại.
Mấy tay buôn cất tiếng rao mời mọc khách đi ngang ghé vào mua hàng.
Đám trai gái xuân thì kết bạn đi chung, cười nói rôm rả với nhau.
Lũ con nít nắm tay cha mẹ tò mò chỉ trỏ những thứ mới mẻ xung quanh.
Trong bầu không khí hài hòa ấy, bỗng Trường Ly để ý tới một gã đàn ông đang cúi gằm mặt rảo bước đi vội.
Không phải là không có ai đi một mình ngoài đường, nhưng trên con phố san sát cửa tiệm này, hầu như i cũng nán lại trước tiệm này tiệm kia đôi chút, chỉ có mình gã nọ là thoăn thoắt lướt qua đám đông, không đoái hoài gì tới sự náo nhiệt xung quanh.
Làn gió nhẹ lùa qua, thổi tung một góc áo của gã ta khiên tà áo đen bên trong lộ ra ngoài.
Trường Ly bất chợt híp mắt lại, tự hỏi sao loại vải đen này trông quen thế không biết.
Ngay sau đó, nàng giật nảy mình.
Chất vải này rất giống loại vải đen đám Quỷ tộc hay mặc.
Trường Ly bỗng quên luôn cơn đau bụng, đứng dậy đuổi theo gã nọ.
Bên này, Yên Cửu ngoái đầu lại nhìn song chẳng thấy cô bé con ngồi trên bậc đá đâu hết. Chàng hoảng đến nỗi làm sánh nước trong ly ra.
Yên Cửu đặt đại ly nước lên chiếc bàn gỗ trong tiệm rồi hớt hải quay lại chỗ cũ.
Hôm nay Ân Thời với đồng môn rủ nhau đi chơi, lúc bước ra khỏi một cửa tiệm ở góc đường nọ, mắt hắn chợt sáng lên khi tình cờ trông thấy Yên Cửu, đang tính tới chào thì chàng đã lướt ngang qua hắn như một cơn gió với khuôn mặt đượm vẻ lo lắng.
Ân Thời ngớ ra, đưa tay vén mấy cọng tóc vướng trên mặt sang một bên.
“Yên đạo hữu đi đâu mà gấp thế không biết, chẳng lẽ huynh ấy làm mất thứ gì đó?”
Đồng môn thuận miệng đáp: “Mặt huynh ấy trông y chang mặt Lâm sư huynh bên Kiếm tông lúc đánh mất vợ.”
Ân Thời thắc mắc: “Lâm sư huynh lấy vợ hồi nào vậy?”
Đồng môn cười khúc khích trả lời: “Ý ta là cái lần Lâm sư huynh làm mất kiếm đó, chẳng phải đám Kiếm tu bọn họ luôn coi kiếm như vợ sao.”
Ân Thời nhớ tới phần hông trống trơn của Yên Cửu, đúng là khoing thấy thanh linh kiếm lúc nào cũng dính như hình với bóng với chàng đâu, chẳng lẽ chàng làm mất kiếm thật?
Ở một ngã tư cách đó trăm mét, Trường Ly đang lén lút bám theo gã đàn ông khả nghi kia vào một con hẻm nhỏ.
Sau khi vào hẻm, bốn bề bỗng chốc yên ắng lạ thường, khác hẳn phố xá huyên náo bên ngoài.
Trường Ly lập tức đi khẽ tiếng, không dám bám sát rạt như trước nữa.
Ngoài phố đông người qua lại và có nhiều vật che chắn nên đi gần chút cũng khó bị phát hiện, song trong hẻm nhỏ thì không thế, chẳng những không có ma nào lượn ngang mà hai bên đường cũng toàn vách tường trống trơn, chẳng có lấy một cái cây để núp.
Gã nọ đi đến góc hẻm, hình như có linh tính gì đó mà dừng bước ngoái đầu nhìn ra sau.
Trường Ly vội nấp vào bức tường đá bên cạnh, nín thở chờ đợi.
Nàng đếm đến mười mới dám ló đầu ra xem thử, nhưng lúc đó gã nọ đã bặt tăm.
Trường Ly ảo não giậm chân một cái.
Bấy giờ thình lình có một bàn tay túm lấy cổ tay Trường Ly, nàng hoảng quá, suýt hét lên thì bị người kia bịt miệng.
“Là ta.” Yên Cửu khẽ nói.
Trường Ly chớp chớp mắt, cặp mắt hạnh lộ rõ vẻ hoang mang bởi nàng không biết làm sao Yên Cửu đuổi theo mình đến tận đây được.
Yên Cửu như đọc được suy nghĩ của nàng, bèn giải đáp: “Khi đạt cấp Nguyên Anh, ta có thể cảm nhận được phương hướng của nàng.”
“Nàng đang thấy khó chịu mà sao không chịu ngồi nghỉ, tự dưng chạy vào con hẻm hẻo lánh này làm gì?”
Trường Ly mấp máy môi khiến cặp môi mềm cạ vào lòng bàn tay Yên Cửu, hơi thở nóng ẩm theo đó phà vào tay chàng khiến chàng xấu hổ thoáng co tay lại.
Yên Cửu vội rụt tay về, cố lờ tịt cảm giác nhồn nhột trong lòng bàn tay đi.
Trường Ly nhìn quanh bốn phía rồi rỉ tai Yên Cửu: “Ta mới trông thấy một kẻ khả nghi, ta nghi gã ta là Quỷ tộc.”
Yên Cửu thấy hơi nhột vì bị nàng hà hơi vào tai. Chàng ngả người ra sau tránh né, nghiêm mặt hỏi: “Quỷ tộc á? Sao bọn họ lại tới địa bàn Vạn Pháp Tông?”
Trường Ly lắc đầu, đáp với giọng đượm vẻ thất vọng: “Bởi thế ta mới bám theo xem sao, không ngờ lại vô ý mất dấu.”
Yên Cửu bình tĩnh nhìn tới cuối con hẻm nói: “Lỡ mất dấu rồi thì thôi, nếu gã ta là Quỷ tộc thật thì người nên lo lắng là Vạn Pháp Tông mới đúng.”
Rồi chàng chuyển chủ đề: “Bụng nàng còn khó chịu không?”
Nghe Yên Cửu nhắc, Trường Ly mới chột dạ ôm bụng, cười với chàng một cái.
Yên Cửu đi guốc trong bụng Trường Ly. Chàng bèn nắm tay kéo nàng ra ngoài phố, “Bọn mình tới y quán khám thử đi.”
Trường Ly thấy chuyện ăn no tới nỗi bị bội thực phải đi khám bệnh hơi mất mặt, nàng né khỏi tay chàng nói: “Ta nghỉ một lát là sẽ ổn thật mà.”
Yên Cửu lườm nàng một cái, “Nàng ngoan ngoãn đi khám đi, ta sẽ… nhờ một người bạn Yêu tộc của ta đang sống ở đây điều tra về gã Quỷ tộc khả nghi kia giùm nàng.”
Yên Cửu biết cô nhóc kiếm linh vẫn luôn nhớ nhung cái bà phu nhân Quỷ tộc kia, nhưng chàng cũng bó tay vì bên Quỷ tộc mãi chẳng có tin tức gì.
Bây giờ tự dưng lại có một gã Quỷ tộc từ đầu chui ra, có khi nhờ thế mà lại tìm thấy manh mối gì đó cũng nên.
Trường Ly không giãy tay ra nữa, nàng ngẩng lên nhìn Yên Cửu, háo hức hỏi chàng: “Thật sao?”
Yên Cửu thấy hơi ghen, chẳng biết cái bà phu nhân kia có gì báu bở mà lại khiến cô nhóc kiếm linh canh cánh không quên thế? Chẳng biết nếu chàng gặp bất trắc thì cô nhóc này có lo lắng cho chàng như thế không?
Trong đầu Yên Cửu nghĩ đủ thứ chuyện, nhưng ngoài mặt lại làm bộ tỉnh bơ như không, “Nhưngnàng phải đi khám bệnh trước.”
Trường Ly đồng ý đi theo chàng, “Làm thế liệu có phiền bạn huynh quá không? Chắc Yêu tộc cũng không tiện hành động ở địa bàn của Nhân tộc mà hả?”
Yên Cửu: “Không phiền gì đâu.”
Trường Ly xuýt xoa: “Huynh lắm bạn thật đó, ở Quỷ tộc có mà ở Nhân tộc cũng có luôn.”
Mắt Yên Cửu lóe sáng, ậm ờ đáp chiếu lệ một tiếng.
Một khắc sau, Trường Ly bị Yên Cửu ấn ngồi lên ghế y quán.
Vị đại phu râu bạc bắt mạch cho nàng hồi lâu rồi phán một câu xanh rờn vẻ mặt phức tạp: “Nếu cô tới muộn tí nữa là đồ ăn trong bụng tiêu hóa sạch sành sanh luôn rồi đấy.”
Trường Ly quay sang nhìn Yên Cửu nói: “Yên Tiểu Cửu, ta đã bảo là không cần đi khám rồi mà.”
Yên Cửu ấn cái đầu xù của nàng xuống, dịu giọng thưa với đại phu: “Phiền ngài kê giúp ta đơn thuốc tiêu hóa với. Nàng không nhịn thèm được, có khi sau này lại phải dùng tới cũng nên.”
Vị đại phu râu bạc kê đơn rồi sai dược đồng đi hốt thuốc.
Trường Ly bất mãn lẩm bẩm: “Ta có ham ăn dữ vậy đâu, chuyện hôm nay chỉ là sự cố thôi.”
Yên Cửu lườm nàng, “Thế lát nữa nàng có muốn ăn kẹo tống tử không?”
Trường Ly đáp ngay: “Muốn!”
Cuối cùng Trường Ly vẫn không được ăn kẹo tống tử mà mình thèm đã lâu, bởi Yên Cửu trắng trợn cất hết đồ ăn vặt vào túi chứa đồ của mình, bảo sẽ quản lý chế độ ăn của nàng thật nghiêm.
Trường Ly mất hứng đá mấy hòn cuội trên đường quay lại nhà khách, dọc đường cứ nhìn trộm cái túi chứa đồ của Yên Cửu mãi.
Yên Cửu buông câu lạnh tanh: “Đừng nhìn nữa, ta không cho nàng ăn đâu.”
Đến giờ cơm tối, Yên Cửu gọi hai suất cơm giao tới nhà khách.
Lúc chàng cầm hộp đồ ăn vào phòng thì thấy Trường Ly đã ngoan ngoãn ngồi sẵn bên bàn, nhìn chàng bằng cặp mắt sáng lấp lánh đầy háo hức.
Yên Cửu thấy hơi buồn cười, “Không dỗi nữa à?”
Trường Ly hùng hồn nói: “Trời đất bao la, không gì quan trọng hơn ăn cơm hết.”
Nàng nhìn chằm chằm hộp đồ ăn với ánh mắt đói khát: “Huynh gọi món gì thế? Bữa này bọn mình ăn mừng chuyện ta hoá hình nên dù không có sơn hào hải vị thì cũng có thịt cá đúng không?”
Trường Ly hít sâu một hơi nhưng chẳng ngửi thấy mùi thịt đâu, thế là nàng xuýt xoa khen: “Hộp đồ ăn này đậy kín thật, chẳng lọt tí mùi thịt nào ra luôn.”
Yên Cửu không đáp mà im lặng mở hộp đồ ăn, lấy hai chén cháo trắng, một đĩa rau diếp luộc, một đĩa măng tây hấp, một chén tào phớ và một tô canh trứng ra.
Trường Ly tức thì trợn tròn mắt. Lúc thấy Yên Cửu đặt đĩa giá xào cuối cùng lên bàn, nàng chồm tới nhìn hộp đồ ăn rồi hỏi với vẻ không dám tin, “Hết rồi sao? Có nhiêu đó thôi hả?”
Yên Cửu nghiêm túc gật đầu, “Nghe nói người mới ăn cơm cần ăn đồ thanh đạm trước, hơn nữa ban ngày nàng mới bị đau bụng vì ăn nhiều đồ ăn vặt quá nên giờ càng nên ăn những món dễ tiêu.”
Nhìn nguyên bàn đồ chay toàn màu xanh với trắng, mặt Trường Ly tái mét.
Nàng nói với giọng tội nghiệp: “Yên Tiểu Cửu, ăn một miếng thịt sẽ không sao đâu.”
Yên Cửu quả quyết nhét đôi đũa vào tay nàng, dùng sự im lặng từ chối nàng.
Vì ban ngày chàng mềm lòng nên mới để nàng ăn bậy ăn bạ lắm thứ thế.
Trường Ly héo queo, nàng thất vọng gắp một miếng giá bỏ vào miệng nhai một phát.
Ủa?
Món giá này ngon ghê luôn á!
Tần suất gắp đồ ăn của Trường Ly bỗng tăng đáng kể, bàn đồ ăn vơi nhanh đến độ mắt thường cũng nhận ra.
Yên Cửu nhoẻn môi cười, đây là tiệm đồ chay nổi tiếng nhất khu này, rất được cánh nữ tu yêu thích.
Ăn xong, Trường Ly nở một nụ cười thỏa mãn.
Yên Cửu dọn dẹp chén đũa rồi hỏi: “Đồ chay cũng ngon mà ha?”
Trường Ly không thèm cười nữa, nàng đằng hắng mấy tiếng rồi đanh mặt nói: “Tàm tạm.”
Thấy nàng nghĩ một đàng nói một nẻo, Yên Cửu càng thấy hí hửng.
Dù đồ chay ngon cỡ nào thì Trường Ly vẫn thèm thịt.
Nàng đặt hai tay lên mép bàn, rồi đưa tay chống cằm hỏi, “Yên Tiểu Cửu, bao giờ ta mới được ăn thịt?”
Yên Cửu ngẫm nghĩ rồi đáp, “Một tuần nữa?”
Trường Ly bỗng dưng mở mắt tròn xoe.
Bị nàng nhìn chằm chặp, Yên Cửu không đỡ nổi bèn hỏi lại, “Thế, thế năm ngày nha?”
Trong mắt Trường Ly ánh lên vẻ uất ức.
Yên Cửu không dám nhìn vào mắt nàng mà nói, “Ba ngày.”
Trường Ly tính voi đòi tiên, đang định trả treo thì nghe Yên Cửu quả quyết phán: “Ba ngày, không bớt được nữa.”
Đoạn, chàng quay phắt người đi.
Trường Ly nhếch môi cười ranh mãnh, sướng rơn đung đưa chân dưới gầm bàn.
Nàng biết ngay Yên Tiểu Cửu là một gã yêu dễ mềm lòng mà.