Chương 103
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hiahia các bạn yêu cho mình xin miếng còm để lấy động lực edit chương sau dài ngoằng nha ❤️
_________________
Trường Ly thức giấc vì bị ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ rọi trúng.
Cơn váng vất vì say khiến nàng bất giác rên rỉ một tiếng.
Trường Ly lảo đảo nhổm dậy, có cảm giác toàn kiếm vẫn ám mùi rượu nồng nặc.
“Choang!”
Nàng bất cẩn xô rớt một hũ rượu rỗng, thoáng loạng choạng.
Tiếng vỡ chát chúa làm Yên Cửu đang nằm sấp ra bàn ngủ giật mình choàng tỉnh. Chàng ngơ ngác ngẩng lên, đưa tay che ánh nắng rọi từ cửa sổ vào, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
Trường Ly lẩm bẩm: “Qua ngày mới rồi.”
Yên Cửu day trán, ngơ ngác nói: “Hình như rượu này ngấm chậm nhưng mà hơi mạnh thì phải.”
Vừa nói, chàng vừa cử động tay chân đã tê cứng.
Trường Ly vẫn còn bần thần.
Ai bảo rượu này hơi mạnh, phải là mạnh dữ dội mới đúng!
Nàng cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua.
Đầu tiên nàng mời rượu Yên Cửu, sau đó bị chàng cắm vào hũ rượu, rồi nàng đòi xem đuôi…
Sau đó thì sao?
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc nàng có nhìn thấy cái đuôi kia không?
Trường Ly cụng đầu vào cạnh bàn nghe cái bốp, trông có vẻ rất suy sụp.
Sao nàng lại vô dụng thế chứ!
Thấy nàng cụng đầu, Yên Cửu hoảng hốt hỏi ngay: “Nàng sao thế?”
Trường Ly thình lình ngỏng chuôi kiếm lên, nhìn Yên Cửu chòng chọc, hỏi khẽ: “Yên Tiểu Cửu, huynh có nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Yên Cửu mân mê vết đỏ trên má vì kề mặt xuống bàn ngủ, thộn mặt ra.
“Tối qua ngoài uống rượu thì còn có chuyện gì khác à?”
Trường Ly bỗng tức nghẹn.
Nàng không nhớ rõ.
Yên Cửu cũng không nhớ rõ.
Không ngờ nàng lại bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một như vậy!
Trường Ly bất lực nằm vật ra bàn, khảy khảy tua kiếm, “Không có gì.”
Yên Cửu gãi ót, đứng dậy dọn mấy hũ rượu trên bàn đi.
Trường Ly dõi mắt nhìn chàng, chẳng hiểu sao lại ngắm vùng xương cụt của chàng.
Cứ như là nàng có thể nhìn xuyên qua lớp quần áo, thấy được cái đuôi trắng bồng bềnh bên trong vậy.
Hình như Yên Cửu cũng cảm nhận được ánh mắt hau háu của nàng, tay chàng cứng đờ ra, quay người lại.
Ngay khi thấy chàng quay lại nhìn mình, Trường Ly vội dời mắt đi ngay.
Yên Cửu cố đè cảm giác bộn bề trong lòng mình xuống.
Chẳng lẽ chàng chưa tỉnh rượu nên mới có ảo giác vớ vẩn thế à?
Trường Ly thì đang thầm hối hận, chẳng lẽ lần đầu không thành công thì phải làm tiếp lần nữa à?
Nàng nhìn lưng hũ rượu còn dư, nhiêu đây không đủ, mà nếu lại tới “mượn rượu” của Đường sư huynh thì hơi kỳ.
Trường Ly đau đầu trở mình khiến tua kiếm vốn suôn mượt đã rối bù vì nàng cứ lăn lộn mãi.
Bất chợt, Trường Ly nhổm phắt dậy vì nàng vừa nảy ra một ý.
Một khắc sau, trên thuyền hoa ven hồ.
Quạt Thái Cực: “Cô bảo cô cần gì cơ?”
Dù Ô Ngọc: “Ai mách cô biết mấy cái đó vậy?”
Đàn Bách Luyện: “Đám vũ khí linh ngây thơ như bọn ta không biết nhiều vậy đâu.”
Thuyền Vân Trung: “Bé Trường Ly, cô có chắc là cô không nói nhầm không?”
Nghe cả đám vũ khí linh thắc mắc, Trường Ly đằng hắng rồi lặp lại: “Ta muốn kiếm hai cái đuôi giả, loại nào trông giống y như thật ấy.”
“Ta không có ý gì xấu đâu, ta thề là ta chỉ mua làm tua kiếm thôi.”
“Mọi người ở Vạn Pháp Tông lâu thế nên chắc chắn có cách đúng không?”
Đám vũ khí linh im thin thít.
Sau đó quạt Thái Cực ho khan hai tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Kể ra thì bé Trường Ly cũng mấy trăm tuổi rồi…”
Dù Ô Ngọc không đồng tình với hắn, “Kiếm linh mấy trăm tuổi vẫn còn nhỏ xíu, con bé đã hóa hình đâu.”
Đàn Bách Luyện thủng thẳng nói: “Nếu con bé hóa hình xong rồi đòi mua thứ đó thì còn dị hơn mà?”
Thuyền Vân Trung thật thà đáp: “Cũng đúng ha.”
Quạt Thái Cực gõ cán vào mép thuyền, “Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm, bọn mình cứ coi như dắt bé Trường Ly đi mở mang tầm mắt cũng được mà.”
Thuyền Vân Trung đồng ý: “Càng biết nhiều thì càng khó bị dụ.”
Đàn Bách Luyện: “Chỉ cần con bé không dùng thứ kia vào chuyện kỳ cục gì thì chẳng qua nó cũng chỉ là một món đồ trang trí hết sức bình thường thôi.”
Trường Ly gật lia lịa: “Đúng, đúng.”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, rốt cuộc quạt Thái Cực phát biểu: “Chuyện này coi như chốt, ta sẽ lén dắt bé Trường Ly đi một chuyến.”
Quạt Thái Cực bắt đầu dẫn Trường Ly đi. Sau khi rẽ trái rẽ phải một hồi, họ tới một tiệm không treo biển hiệu bên ngoài.
Hắn thì thầm: “Nghe nói tiệm này chuyên bán mấy món hợp thời có chất lượng siêu xịn, chỉ có những thứ cô không dám nghĩ đến chứ không có thứ gì họ không bán.”
“Cốc cốc.”
Quạt Thái Cực gõ hai phát lên cánh cửa sổ gỗ nho nhỏ đang đóng kín mít.
Sau đó cửa sổ kia mở hé một khe rộng chừng hai ngón tay, quạt Thái Cực bèn dẫn Trường Ly chui vèo vào trong.
Vừa vào tiệm, Trường Ly đã lóa hết mắt vì những món đồ rực rỡ sắc màu treo trên tường.
Nào là tai thỏ trắng đính kèm cà rốt, nào là tai mèo hồng phấn có gắn thêm chuông nhỏ, rồi thì đai lưng đen viền ren, đầm ngủ đỏ mỏng dính như cánh ve, và các loại đuôi dài ngắn đủ cỡ… Nói chung cần gì là có đó.
Trường Ly lẳng lặng dời mắt đi.
Thấy một kiếm một quạt bay vào, người bán hàng cũng không lấy làm lạ bởi rất hiếm người dám công khai tới tiệm họ mua đồ.
Có kẻ lén lút tới, cũng có kẻ nhờ vũ khí linh tới mua giùm.
Hễ ai tới đều là khách cả, khách hàng trông thế nào thì quan trọng gì?
Nàng nở một nụ cười chuẩn mực với Trường Ly và quạt Thái Cực rồi hỏi: “Hai vị cần mua gì ạ?”
Quạt Thái Cực ghé vào tai Trường Ly hỏi nhỏ: “Cô muốn mua đuôi kiểu gì?”
Trường Ly vội lượn qua đám đuôi thỏ trắng hình cầu, đuôi mèo màu hồng loang, đuôi sói mà xám bạc, v.v…
Nàng huơ huơ kiếm ra hiệu cho người bán ý bảo mình muốn mua cái đuôi cao cấp nhất.
Người bán nhanh trí lấy vài cái đuôi sau quầy ra cho nàng xem.
“Mấy cái này đều là loại cao cấp, ta bảo đảm không tiệm nào có loại tốt hơn đâu.”
Trường Ly nhìn mấy cái đuôi đủ màu bày trên bàn, càng thấy nghi ngờ hơn.
Thoạt trông mấy cái đuôi này không tệ chút nào, nhưng nếu ngắm kỹ sẽ thấy thiếu thiếu gì đó.
Trường Ly do dự một lát rồi chỉ hai cái đuôi trông có vẻ to và bồng bềnh nhất: “Hai cái này.”
Người bán tinh ý gói chúng vào bịch đen, “Hết 500 linh thạch ạ.”
Trường Ly bấm bụng thanh toán rồi cất chúng vào túi chứa đồ.
Sau khi một kiếm một quạt chia tay ở ngã ba đường, Trường Ly lén quay lại nhà khách.
Nàng vừa vào phòng đã nghe Yên Cửu âm trầm hỏi: “Bé Trường Ly, nàng mới chạy đi đâu đó?”
Trường Ly vô thức giấu túi chứa đồ ra sau lưng, “Ta, ta ra ngoài đi dạo…”
Bấy giờ, một luồng linh lực dịu nhẹ hoá thành làn gió cuốn chiếc túi chứa đồ cột trên chuôi kiếm đi.
Yên Cửu híp mắt lại, “Nàng ra ngoài đi dạo còn mang theo túi chứa đồ làm gì?”
Trường Ly nhìn cái túi chứa đồ trong tay Yên Cửu, đau khổ khai thật: “Thật ra đó là quà ta tặng huynh đấy.”
Yên Cửu ngớ ra, “Tặng ta á?”
Trường Ly hết trông trời lại ngắm đất.
“Hồi trước huynh đã mua kha khá tua kiếm cho ta nên ta cũng mua quà đáp lễ huynh.”
Yên Cửu cạn lời, “Nàng lấy linh thạch của ta đi mua quà tặng ta hả?”
Trường Ly cãi ngay: “Của huynh cũng là của ta mà. Yên Tiểu Cửu à, huynh đừng phân chia rạch ròi thế, quan trọng là tấm lòng!”
Yên Cửu khẽ gật đầu, “Thôi được rồi, để ta xem thử là thứ gì.”
Dù sao thì đây cũng là món quà đầu tiên cô nhóc kiếm linh tặng chàng.
Yên Cửu không kìm được mà nhoẻn môi cười, cặp mắt sáng lấp lánh đầy vẻ háo hức.
Trường Ly hồi hộp nhìn Yên Cửu chằm chằm, thấy chàng móc cái bịch đen kia ra khỏi túi chứa đồ.
Yên Cửu liếc cái bịch rồi thắc mắc, “Thứ gì mà quý đến nỗi phải gói kỹ dữ vậy?”
Trường Ly không nói gì, lặng lẽ nín thở.
Yên Cửu lanh lẹ mở túi ra, lúc trông thấy hai cái đuôi thì hóa đá ngay.
Khóe môi vừa nhoẻn lên đã rủ xuống, mím thành một đường thẳng.
“Bé Trường Ly, đây là gì hả?”
Trường Ly hùng hồn nói: “Đuôi chứ gì nữa, chẳng phải huynh thích đuôi xù sao? Ta tìm mãi mới mua được đấy.”
Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp.
“Thật ra ta không cần đâu…”
Trường Ly nói ngay: “Yên Tiểu Cửu, huynh đừng ngại, ta kín miệng lắm, chắc chắn ta không kể với ai đâu.”
“Có điều ta nghe nói cái đuôi xù này là hàng cao cấp nhất rồi mà sao cứ thấy nó không bằng cái đuôi hôm qua của huynh.”
“Yên Tiểu Cửu, huynh mua cái đuôi kia ở đâu thế?”
Yên Tiểu Cửu bắt đầu đảo mắt láo liên.
Trường Ly sáp tới: “Cái đuôi kia trông mềm mại lắm, lại còn bồng bềnh nữa, vừa nhìn đã biết là được chăm chút rất kỹ lưỡng.”
Rõ ràng Yên Cửu đang sợ ná thở, thế mà khi nghe Trường Ly khen đuôi mình, chàng vẫn không kìm được mà thấy rất tự hào.
Tất nhiên là đuôi của chàng cực kỳ mềm mại bồng bềnh rồi, nếu không phải vì tới Quy Nguyên Kiếm tông chăm sóc qua loa quá thì nó còn đẹp hơn thế nữa kìa!
Ngay sau đó, Yên Cửu vội lắc đầu, cố kéo suy nghĩ về chuyện đang nói.
Chàng cố lấp liếm: “Ta vô tình mua được từ một tay buôn.”
Trường Ly thấy chàng cụp mắt cúi đầu thì nhanh trí tung đòn ngay.
Nàng thủng thẳng nói: “Yên Tiểu Cửu, tối qua huynh đâu có nói vậy.”
Mặt Yên Cửu lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Tối qua á? Tối qua chàng đã nói gì?
Yên Cửu nuốt nước miếng, làm bộ bình tĩnh hỏi: “Ta đã nói gì thế?”
Trường Ly nhấn nhá từng chữ một: “Huynh bảo nó là đuôi tự nhiên, còn kéo ta nói là muốn bôi kem dưỡng lông, nếu không lông sẽ không đẹp nữa.”
Mắt Yên Cửu đảo loạn, kem dưỡng lông!
Quả đúng là có khả năng chàng từng nói hớ như thế thật.
Yên Cửu hoảng muốn chết, nhưng vẫn cãi tới cùng: “Tối qua ta uống say mà, lời người say làm sao mà tin được.”
Rồi chàng gượng cười mấy tiếng, “Ta là Kiếm tu thì lấy đâu ra đuôi chứ?”
Trường Ly thấy chàng như vậy thì càng dám chắc mình đã đoán đúng.
Nàng bay tới trước mặt Yên Cửu phán một câu xanh rờn, “Yên Tiểu Cửu, huynh đang chột dạ.”
Tim Yên Cửu bắt đầu đập nhanh, “Ta không hề chột dạ.”
Trường Ly lại nói tiếp: “Tối qua huynh không chỉ nói thế thôi đâu, hay huynh thử ngẫm kỹ lại xem?”
Tuy nàng không nhớ nhưng biết đâu Yên Tiểu Cửu lại nhớ ra gì đó thì sao.
Bàn tính trong lòng Trường Ly bắt đầu gõ lạch cạch.
Yên Cửu bắt đầu cố nhớ lại…
Một phút sau, chàng há hốc miệng.
Hai phút sau, tai chàng đỏ bừng, không dám nhìn Trường Ly.
Trường Ly thấy mặt chàng biến sắc liên tục thì khẽ dò hỏi: “Xem ra huynh đã nhớ ra rồi.”
Yên Cửu lấy tay che mắt lại, hít sâu một hơi.
Trong đầu Trường Ly hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Yên Cửu từ từ thở hắt ra rồi bỏ bàn tay vừa che mắt xuống.
Chàng nhìn Trường Ly với ánh mắt nghiêm túc xưa nay chưa từng có mà nói: “Bé Trường Ly à, theo quy định của Yêu tộc bọn ta thì nếu nàng đã làm thế với… ta thì phải chịu trách nhiệm.”
Yên Cửu buông một câu cực kỳ khó hiểu với giọng vừa nhỏ vừa nhanh.
Trường Ly đứng hình cứng ngắc.
Nàng mới nghe gì cơ?
Nàng đã làm gì chàng?
Chẳng phải đang nói về cái đuôi à?
Sao tự dưng lại bắt nàng chịu trách nhiệm?
Bị vế sau của câu nói đả kích dữ dội nên Trường Ly thậm chí còn chẳng để ý tới hai chữ Yêu tộc ở vế trước.
Nàng có cảm giác là mình đã bỏ lỡ tình tiết quan trọng nào đó khiến mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, y như con ngựa hoang lồng lên chạy về hướng không xác định.