Chương 55 : Diệt cỏ tận gốc
Cừu Thiên Nhẫn vội vàng tránh lui, Trần Huyền tiện tay một kiếm, giống như hài đồng đùa nghịch, nhưng một kiếm này lại làm cho lông tơ Cừu Thiên Nhẫn dựng thẳng lên.
Kiếm khí tràn ra, Cừu Thiên Nhẫn trước ngực quần áo vỡ vụn, da thịt nứt toác ra, có thể thấy được xương cốt trắng hếu.
Quan trọng nhất không phải ngoại thương, kiếm khí theo kinh mạch của hắn tràn ra, hắn lấy chân khí trấn áp, kiếm khí tiêu tán vài phần, nhưng còn lại vẫn đang tàn phá bừa bãi.
Cổ họng hắn ngọt ngào, phun ra một ngụm máu tươi.
Trần Huyền cảm giác trước ngực giống như bị ngựa hoang đụng qua, vẫn là liên tiếp ba đầu.
Hắn cố nén đau nhức, lại vung một kiếm, dưới tình thế cấp bách, Cừu Thiên Nhẫn lấy thiết chưởng ngăn cản.
Thiết kiếm cứng hơn xương cốt người bình thường, bảo kiếm cứng hơn da thịt của cao thủ khổ luyện, Long Uyên Kiếm cứng hơn thiết chưởng của Cừu Thiên Nhẫn.
Năm ngón tay của hắn đồng loạt bị chặt đứt, vết cắt trên bàn tay vô cùng chỉnh tề, trong máu thịt bao bọc lấy xương trắng, còn có mạch máu xanh tím.
“Thù đoạn chưởng hôm nay, Cừu mỗ nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần.”
Cừu Thiên Nhẫn sắc mặt trắng bệch, tay trái hắn đè lại huyệt vị cánh tay phải, lúc này mới không để cho máu tiếp tục phun trào.
Hắn lại hóa thành một đạo tàn ảnh vàng cam, đi thẳng tới đỉnh núi.
Bang chúng trên đỉnh sơn phong không dám tới gần Trần Huyền, vì thế bọn họ lấy mũi tên tập kích q·uấy n·hiễu từ xa.
Trần Huyền một tay cầm kiếm, chặt đứt mũi tên đánh úp lại, tiếp theo phiêu nhiên rời đi.
Trần Huyền vận khởi một ngụm chân khí, lấy khinh công du tẩu gần nửa canh giờ, thẳng đến nhìn thấy trên sơn đạo một chỗ phá miếu, lúc này mới ngừng lại.
Trần Huyền ôm ngực, lảo đảo đi vào trong miếu.
Hắn vốn là trúng Cừu Thiên Nhẫn toàn lực một chưởng, lại vận công du tẩu nửa canh giờ, lúc này thương thế kỳ thật không tính nhẹ.
Hắn vội vàng lấy hồ lô xuống, uống một ngụm dược tửu, lúc này mới thu Long Uyên Kiếm vào trong hồ lô dưỡng kiếm.
Ngồi xếp bằng dưới đất, ngũ tâm hướng thiên.
Trần Huyền vốn có thể cùng Cừu Thiên Nhẫn cẩn thận chu toàn, kiếm thuật của hắn tinh diệu mà sắc bén, Cừu Thiên Nhẫn dù sao cũng không dùng binh khí, luôn là thiết chưởng cứng cỏi, làm sao là địch thủ của Long Uyên Kiếm.
Chỉ là kiếm khách cần phải có khí khách thẳng tiến không lùi, Trần Huyền cảm giác nếu hắn dùng cách quanh co đó thắng Cừu Thiên Nhẫn thì sau này kiếm thuật của bản thân e rằng sẽ đình trệ, khó mà tới cực cảnh.
Cho nên trong mắt hắn khi ấy cũng chỉ còn lại lưỡi kiếm ở trong tay.
Chân khí ấm áp du tẩu kinh mạch, chỉ là mỗi khi đến gần Đàn Trung huyệt trước ngực sẽ có vài phần ứ đọng. atrần Huyền trên ngực cũng đã nhiều hơn một tấc sâu chưởng ấn màu đen.
Cửu Dương chân khí nhanh chóng vận chuyển, một tia tử khí từ đan điền mà ra, du tẩu huyệt khiếu quanh thân.
Tử khí du tẩu, đạo nội lực kia lại giống như ác bá chặn đường, không cho tử khí đi qua.
Cửu Dương chân khí phảng phất nổi giận, từ trong Trần Huyền đan điền điên cuồng tuôn ra, tựa như l·ũ q·uét mất khống chế, trùng trùng điệp điệp quét qua các huyệt khiếu lớn.
Trần Huyền chỉ cảm thấy kinh mạch chợt căng phồng, Cửu Dương chân khí qua ải trảm tướng, chưởng lực kia cũng dần dần tiêu tán.
Nhưng chân khí giống như hồng thủy phá vỡ đê sông vẫn chưa dừng lại, thẳng hướng hai mạch Trần Huyền Nhâm Đốc mà đi.
Cửu Dương chân khí xao động, vốn chỉ là chân khí ấm áp trở nên nóng rực.
Chân khí một lần tiếp một lần v·a c·hạm vào vách ngăn phía trước, bảy bảy bốn mươi chín lần sau, vách ngăn vỡ ra một lỗ hổng nhỏ.
Cửu Dương chân khí mãnh liệt hướng bên trong chen đi, rất nhanh liền triệt để chiếm cứ Nhâm mạch, đúng là muốn hướng tới đại quan cuối cùng.
Chỉ là nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.
Chân khí đã suy kiệt, chung quy không thể công phá Đốc mạch đại quan.
Trần Huyền mở mắt, sâu trong đôi mắt mơ hồ cất giấu một tia tử khí.
Trần Huyền thở ra một hơi, đạo trọc khí kia giống như mũi tên, hướng phía trước bắn tới, đem một tấm mạng nhện chấn tán.
Bắt đầu từ giờ phút này, tu vi nội lực của Trần Huyền đã không hề thua kém Ngũ Tuyệt.
Trần Huyền đứng dậy, cười cười, hướng về Thiết Chưởng Phong phương hướng mà đi.
Diệt cỏ tận gốc.
……
Trên đỉnh sơn phong chính giữa, Hoàn Nhan Khang nhìn Cừu Thiên Nhẫn bị chặt đứt tay, sợ hãi không thôi.
“Cừu bang chủ, hắn sẽ không g·iết tới nữa chứ?”
Cừu Thiên Nhẫn lạnh lùng nhìn hắn một cái.
“Hắn trúng ta toàn lực một chưởng, không c·hết đều là việc khó, làm sao sẽ quay trở lại?”
Hắn vội vàng nâng cánh tay phải, đi vào trong, ấn một cơ quan, chui vào một mật thất.
Hoàn Nhan Khang nhìn xuống chân núi, không thấy áo trắng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Huyền cầm kiếm, lại đi lên con đường cũ.
Khi trông thấy hắn đi tới, cả đám liền tuyệt vọng.
Kiếm pháp của Trần Huyền bị ảnh hưởng rất lớn bởi chiến đấu trên sa trường.
Cho nên hắn cũng không sợ kẻ địch quần công.
Đối mặt với những bang chúng này thật sự chỉ cần vung kiếm mà thôi.
Trên đỉnh ngọn sơn phong giữa, Hoàn Nhan Khang đang ngồi trên ghế lật xem Vũ Mục di thư.
Hoàn Nhan Hồng Liệt suy đoán đúng, Vũ Mục di thư quả thật từng giấu ở hoàng cung Lâm An.
Nhưng bộ kỳ thư đương thời này đã sớm bị Thượng Quan Kiếm Nam lấy về, vẫn giấu ở trong sơn phong thứ hai của Thiết Chưởng Sơn.
Ngày đó, Quách Hoàng hai người trốn ở trên vách núi bên cạnh thông đạo vào núi, chờ Hoàn Nhan Khang đi ra, vừa vặn nghe thấy hắn cùng Cừu Thiên Nhẫn nói đến việc này.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung chính là biết được tin tức này, mới bí quá hoá liều, lẻn vào trong núi, không ngờ gặp phải Cừu Thiên Nhẫn trở về núi.
Hoàng Dung bị Cừu Thiên Nhẫn đánh trúng một chưởng, thân bị trọng thương, hai người vội vàng thoát đi.
Cừu Thiên Nhẫn bàn tay b·ị t·hương, cũng phát hiện ra thân phận của Hoàng Dung. Hắn kiêng kỵ Đông Tà, hơn nữa Hoàn Nhan Khang còn ở trên núi, bởi vậy đuổi theo một hồi liền trở về núi, chỉ phái chút truy binh đuổi bắt.
……
Hoàn Nhan Khang đã học qua không ít thao lược binh pháp, hắn tinh tế thưởng thức bộ kỳ thư đương thời này, chỉ cảm thấy Nhạc Phi dụng binh quả nhiên như thần, hắn đắm chìm trong đó, rất là vui sướng.
Dưới chân núi đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào, Hoàn Nhan Khang trong lòng cả kinh, vội vàng đem Vũ Mục di thư nhét vào trong ngực, theo một con đường nhỏ hướng dưới chân núi mà đi.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo, Hoàn Nhan Khang thậm chí còn không đi nhắc nhở Cừu Thiên Nhẫn.
Cho nên, khi Trần Huyền lên tới đỉnh của sơn phong thứ hai thì trong đó đã không có một bóng người.
Trần Huyền nhìn quanh bốn phía, gian phòng rất lớn, ước chừng mười trượng, hắn nhìn những bàn ghế bày biện kia, lắc đầu.
“Ừm?”
Trên mặt đất đọng lại chút máu, cứ cách vài bước liền có một giọt.
Trần Huyền trong lòng khẽ động, theo v·ết m·áu đi về phía trước, thẳng đến một vách tường.
“Ầm!”
Hắn rút kiếm, một kiếm đâm vào vách đá.
Thân kiếm Long Uyên Kiếm hoàn toàn chui vào trong, chỉ còn lại chuôi kiếm ở bên ngoài.
Quả nhiên là trống không.
Trần Huyền lại rút Long Uyên Kiếm ra, vung lên.
Hắn dùng kiếm mở ra một thông đạo.
Cừu Thiên Nhẫn đang ngồi bên trong, Trần Huyền đứng ở phía ngoài.
Trần Huyền nở nụ cười.
Cừu Thiên Nhẫn thì không cười nổi.