Chương 77: Ngồi không cũng dính
Vì lần trước khi tiếp xúc với Tần Viễn cậu ta đã quá chủ quan nên rút Kinh nghiệm trước khi tiếp cận Mục tiêu công lược tiếp theo này Bạch Phong Tịch đã tìm người điều tra kĩ thông tin của anh ta.
Trên file tài liệu chính xác là hình của Tần Nghị.
Tần Nghị
31 tuổi
Tổng giám đốc tập đoàn Tần thị
Kết hôn với tiểu thư Lưu thị, hiện tại đã ly hôn (do nhà nữ ngoại tình), có 1 đứa con trai 7 tuổi (chưa rõ diện mạo) hiện tại đang được Tần Nghị nuôi nấng.
Ngoài công việc ra chưa từng có tin đồn xấu với nữ nhân khác.
Chỉ tìm được thông tin cơ bản còn thông tin về lịch trình đều được giữ rất kín kẽ. Cậu ta không hài lòng cho lắm vì đã tốn khá nhiều tiền nhưng lượng tin tức không được như cậu ta mong đợi.
Bạch Phong Tịch tuy hơi tiếc nhưng suy tính hồi lâu vẫn cắn răng đổi điểm của mình với hệ thống để lấy thông tin về lịch trình của Tần Nghị.
Hệ thống cho cậu biết được 2 ngày nữa anh ta sẽ tham gia vào ngày tiệc sinh nhật của hiệu trưởng trường Đại Học Q. May mắn hơn cậu ta vô tình biết được sinh viên trong trường sẽ tham gia biểu diễn văn nghệ ở đó nên đã lân la tạo thiện cảm với đàn anh phụ trách rồi thể hiện khả năng đàn hát của mình. Rất nhanh chóng lấy được 1 chân góp mặt vào buổi văn nghệ, với kinh nghiệm biểu diễn có được từ đời trước cộng thêm sự hỗ trợ từ hệ thống Bạch Phong Tịch đảm bảo bản thân có thể thu hút ánh nhìn của toàn trường.
Sau khi tập luyện xong Bạch Phong Tịch nhìn lướt qua độ hảo cảm của mục tiêu công lược. Hảo cảm của Lâm Hạc Hiên đã dừng lại ở con số 53/100 cũng lâu lắm rồi không thấy nhúch nhích.<code> Dạ Phàm Chỉ sau 1 tấm hình, Lượng theo dõi weibo hiện tại đã lên đến 5 ngàn fan. Hiệu quả này đã vượt quá sự mong đợi của cậu. Nhưng thanh lưu lượng vẫn chưa đạt tới mức có thể nhận được phần quà tiếp theo. Lúc nãy dạo 1 vòng quanh thương thành hệ thống Dạ Phàm phát hiện 1 vật rất có giá trị với cậu, đó là viên thuốc trị bách bệnh. Cậu đã hỏi qua hệ thống vật này ngay cả đối với người thực vật lâu năm cũng có thể chữa trị. Nhưng đối với cậu hiện tại thì nó quá đắt, phải cần tới 5.000 tích phân hoặc 5 vạn tệ mới có thể đổi tới 1 viên cấp bậc hạ phẩm. 8.000 tích phân hoặc 8 vạn tệ cho 1 viên Trung phẩm. “Cấp bậc thượng phẩm rất hiếm khi xuất hiện, hầu hết mọi người cũng không đủ tích phân để mua nó” “Có sự khác biệt nhiều giữa hạ phẩm và trung phẩm không?” Hiện tại Dạ Phàm không có cả tiền lẫn tích phân. “Nếu không phải bệnh nan y thì trên 90 % cấp bậc hạ phẩm cũng đã đủ để chữa trị nhưng tác dụng của chúng thường khá là lâu và có khả năng sẽ để lại vài di chứng nhỏ” hệ thống phân tích lợi hại cho Dạ Phàm nghe. Dạ Phàm vì dạo này còn phải tập trung đóng phim cộng thêm có bài kiểm tra nên không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Buổi chiều ở trường vừa làm kiểm tra xong Dạ Phàm liền tìm 1 quán cà phê có không gian yên tĩnh ngồi. Tuy đồ uống ở đây không phải ngon nhất nhưng trang trí rất hợp ý cậu. Không gian rộng rãi thoáng đãng, có cả chỗ ngồi ở bên trong lẫn ở ngoài sân vườn. Bên ngoài thì có trồng một hàng hoa anh đào xinh đẹp nở rộ, từ hàng ghế bên trong có thể ngắm ra ngoài bằng cửa sổ. Quán cũng có phòng riêng nhưng giá hơi chát nên Dạ Phàm không suy nghĩ đã bỏ qua lựa chọn này. Chính là cậu không nghĩ, tùy tiện đi uống cà phê cũng có thể đụng phải người quen. Dạ Phàm đang tập trung đọc sách sau lưng cậu tiếng nói chuyện hơi lớn, cậu không nghe rõ nội dung nhưng có vẻ như là đang bất đồng ý kiến. Cậu không quan tâm lắm vẫn chú tâm đọc sách, chỉ là cậu không kiếm chuyện ngược lại chuyện lại tìm đến cậu. Tiếng người nữ càng ngày càng lớn, cuối cùng cậu nghe cô ta hét lớn “Đồ đi.ê.n” kế tiếp là 1 tiếng ào nghe như tiếng nước. Dạ Phàm có linh cảm không tốt nhưng đã muộn, người đàn ông đối diện cô gái ngồi ngay sau lưng Dạ Phàm hứng gần hết ly nước. Nhưng có lẽ do động tác quá mạnh, những tia nước bắn tung tóe rất nhiều. Dạ Phàm vừa mua con áo thun trắng ổn áp hôm nay là lần mặc đầu tiên. Cậu kéo mép áo sau lưng lại kiểm tra, quả nhiên “dính đạn”, nếu là nước bình thường còn đỡ, còn đây là rượu. Rượu vang màu đỏ thuần. Bị dính 1 ít đã thấy hơi nhớp nháp khó chịu, nói chi người phía sau bị tạt hẳn 1 ly lớn. Dạ Phàm tò mò nhìn lên người bị tạt rượu. Người đàn ông cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn mình theo phản xạ cũng đưa mắt nhìn theo. Dạ Phàm bất ngờ không phải vì gặp Lâm Hạc Hiên mà là vì thấy bộ dạng chật vật của y. Áo sơ mi thấm ướt một mảng lớn dính bết vào cơ thể, trên mặt cũng lấm tấm vết rượu chưa kịp khô. Gặp người quen, người ta cũng thấy mình, nếu Dạ Phàm giả vờ không thấy gì thì có phải quá lạnh lùng rồi hay không? Cậu nâng khoé môi, cười gượng “Tôi có khăn tay, anh cần chứ?” ~~Rốt cuộc là Dạ Phàm bị kéo vào nhà vệ sinh~~ Lâm Hạc Hiên lúc nãy đã liếc thấy cái áo khoác Dạ Phàm để 1 bên không dùng nên đã mượn của cậu. Nói là mượn nhưng Dạ Phàm còn không có cơ hội để từ chối. Lâm Hạc Hiên tại chỗ cởi áo sơ mi xuống, Dạ Phàm còn rất có tâm quay mặt đi nên không nhìn thấy được cơ bụng rắn chắc kia. Người kia thấy thế liền cười “Dáng người tôi xấu đến mức cậu không dám nhìn luôn à?” Dạ Phàm không nhìn, vẫn giữ nguyên tư thế đáp trả “Cơ thể vàng ngọc của Lâm tổng tôi nào dám nhìn” Lâm Hạc Hiên khoác áo lên người, kéo khoá áo lên mới phát hiện cái áo không vừa với cơ thể mình, than thành tiếng “Nhỏ như vậy?” Nghe vậy cậu liền quay lại nhìn, cái áo tuy vừa với Dạ Phàm nhưng khi ở trên người Lâm Hạc Hiên lại chỉ vừa đủ che eo y. Đứng yên thì không sao nhưng chỉ cần di chuyển 1 chút liền bị lộ thắt lưng. Dạ Phàm không nhịn được mà phì cười “phụt…” Lập tức nhận được ánh mắt “trìu mến” của Người đối diện. Cậu liền mím môi lại, nín cười. Vì không muốn quá nhiều người chú ý đến bộ dáng chật vật của mình nên Lâm Hạc Hiên mới ra hạ sách mượn áo của Dạ Phàm để mặc trong lúc đợi trợ lý đem một bộ đồ mới tới. Không ngờ bản thân vô tình làm trò cười cho người ta. Dạ Phàm cũng không ở lại quá lâu, lúc đi sắp tới cửa ra bất ngờ lại đụng phải 1 người quen khác. “Phong Tịch?” “Dạ Phàm? Cậu như thế nào lại ở đây?” Bạch Phong Tịch còn bất ngờ hơn Dạ Phàm vì cậu ta nhìn bản đồ vị trí Lâm Hạc Hiên mà tìm đến đây. Không nghĩ người đầu tiên gặp lại không phải người nọ. “Tớ tìm chỗ thanh tĩnh đọc sách thôi, còn cậu?” “Tớ cũng đi uống nước thôi” Bạch Phong Tịch không định nói ra ý định của mình, chỉ qua loa trả lời. “Nếu vậy để tớ mời cậu 1 ly xem như tạ lỗi lần trước” nếu nói về những lời khách sáo Dạ Phàm tự nhận bản thân rất giàu kinh nghiệm. Bạch Phong Tịch trong lòng không nhịn được khinh thường ‘ tôi có đại sự cần làm, không rảnh tiếp ly nước rẻ tiền của cậu’ Nhưng vẻ bề ngoài vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi “Chắc phải để lần khác rồi, hiện tại tớ có hẹn với người khác rồi, không tiện tiếp cậu. Xin lỗi nhé ” Dạ Phàm cũng không ngại ngùng gì khi bị từ chối, nói tạm biệt rồi rời đi Bạch Phong Tịch tìm hoài không thấy người mình cần, có chút sốt ruột “Hệ thống, trên bản đồ không phải là dừng ở vị trí này sao? Tại sao lại không có người?” “Đúng là ở đây đấy kí chủ, cậu xem còn bỏ sót nơi nào chưa kiểm tra không?” Đi thêm vài vòng bên ngoài Bạch Phong Tịch rốt cuộc tìm vào đến nhà vệ sinh Vừa vào cửa đã va vào Lâm Hạc Hiên bước ra. Bạch Phong Tịch đã nhanh tay lẹ mắt phát hiện ra mục tiêu Nhưng giả vờ là chưa thấy mặt y “Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?” Lâm Hạc Hiên nghe được giọng nói khá quen, y khá có ấn tượng với những người có giọng nói hay nên thường ghi nhớ. Y khoanh 2 tay lại, tông giọng ngả ngớn “Xem ai đây này, cố tình đến tìm tôi à” Bạch Phong Tịch biểu cảm rất rõ rệt ban đầu là bất ngờ vì gặp người quen sau lại nhăn nhó khó chịu khi nghe lời y nói “Anh bớt tự yêu bản thân đi được không? Không phải ai cũng sẽ yêu thích hay nịnh nọt anh đâu” Lâm Hạc Hiên chưa gặp ai lại dám bày tỏ sự chán ghét ra mặt như vậy đối với y, cảm thấy có chút mới mẻ Cùng lúc đó hệ thống truyền đến thông báo cho Bạch Phong Tịch “Độ hảo cảm +2, Hảo cảm hiện tại: 55/100” </code>