Chương 338: Độc thật đấy!
Nhất thời bên dưới đây tiếng sói gào, tiếng huýt sáo nổ tung chân trời
“Hú hú hú… Đến đê, mau đến xem nào, hôm nay ta không cần mặt mũi nữa… Hú hú…”
“Trước khi nhảy, ta xin giới thiệu tên mình một chút, ta họ Tưởng..”
Tưởng Trường Bân lấy khí đan điền gào lên, đứng trên cột cờ vinh dự tự hào giới thiệu bản thân: “Các người biết không, ta là một đứa con riêng. Thế các người biết cha ta là ai không?”
Lúc này quần chúng phía dưới vô cùng phối hợp hỏi: “Cha ngươi là ai vậy tên mập?”
“Cha ta chính là…”
Vèo vèo.
Giữa trời đêm có hai cái bóng lướt qua nhanh như chớp, động tác khí thế đều nhanh đến cực điểm, không cho phép Tưởng Trường Bân có thời gian nói tiếp, một người trong đó đã vội vàng ra tay đánh Tưởng Trường Bân ngất xỉu, tên còn lại vung tay lấy ra một cái bao tải thật to chụp vào người Tưởng Trường Bân, nhấc lên rồi đi mất.
Nháy mắt đã biến mất nơi chân trời.
Dàn loa trên cột cờ như một lẽ tất nhiên mà rớt. cái ầm, may mà không đập vào ai.
Quần chúng nhất thời ồ lên.
Mắt thấy sắp đến cao trào mà người đi đâu mất rồi?
Đây là chuyện gì vậy, ban ngày ban mặt dám bắt cóc phụ nam nhà lành à?
Đúng là hung hăng quá đi mất.
“Tên mập!”
Vô số người hét lên: “Mau quay lại nhảy đi!”
“Ngươi có còn quay lại nữa không vậy?”
Một phòng làm việc bí mật.
Lúc này, gương mặt trắng trẻo mập mạp của Tưởng Văn Châu đã hoàn toàn biến thành màu xanh tím, dù là Xuyên kịch biến mặt cũng khó có được sắc thái như vậy.
Trên người Tưởng Trường Bân vẫn còn bọc nửa cái bao tải, chỉ có lồng ngực lộ ra bên ngoài bao tải, những bộ phận khác đều nằm trong bao,
“Ngươi nói xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Tổng cục trưởng Tưởng bất lực triệt để.
“Thì múa đó, vừa múa vừa cởi đồ, cởi cho trần như nhộng luôn”
“Múa cái con khi ấy”
Tổng cục trưởng Tưởng nổi trận lôi đình: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
“Ta là phân cục trưởng của cục Tinh Thuần ở thành Phượng Hoàng, ngươi không có quyền giam giữ ta. Bây giờ đã tan ca, ta muốn ở đâu làm gì là tự do của ta, ngươi không có bất cứ quyền gì xen vào. Ngươi có thể phái người bắt ta về nhưng ta đảm bảo trong ‘vòng một ngày ta sẽ quay trở lại, tiếp tục thân phận tự do của mình. Chỉ cần ngươi không phái người cho ta thì ta cứ múa thoát y đấy, xem ngươi làm gì được. nào?”
“Không cần mặt mũi à? Ta là một đứa con riêng thì cần gì mặt mũi”
Cái đầu trọc của tổng cục trưởng bốc khói phừng phừng, đây mới thật sự là thất khiếu bốc khói.
“Tiểu tử ngươi được lắm”
“Sao được bằng ngài”
Tưởng Văn Châu như con thú bị nhốt đi lòng vòng, một lúc lâu sau bèn căm điện thoại lên gọi: “Đội Long Huyết còn mấy người”
“Có hai người đang đóng ở trụ sở”
“Phái người qua cho ta, đến thành Phượng Hoàng có chút chuyện.’
“… Cục trưởng, chỉ còn hai người mà phái tất đi, tổng bộ sẽ thành vườn không nhà trống mất.”
“Vườn không nhà trống cũng phải phái.”
Tổng cục trưởng nổi giận: “Nếu không phái thì ông đây tự phái mình đi luôn.
“… Vâng”
“Tốc độ, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng!”
Cúp máy, tổng cục trưởng thở dài chán nản: “Chắc kiếp trước ta nợ ngươi..”
“Còn cần kiếp trước hả.”
Tưởng Trường Bân cố chấp nói: “Đời này ngươi đã thiếu ta nhiều lắm, sợ là không trả hết nổi”
Tưởng Văn Châu ngồi phịch tại chỗ, tỏ vẻ cạn lời
Haiz, đúng là từ nhỏ không ở bên cạnh, đứa con này không được giáo dục tốt, xem xem, giờ đã bị lão hiệu trưởng của cái đám Nhị Trung kia dạy thành dạng gì không biết. Thế này là một tên du côn, vô lại rồi còn đâu.
“Hai người kia đều có tu vi Hóa Vân sơ cấp, chắc cũng đủ cho ngươi dẫn vặt rồi nhỉ”
Tưởng Văn Châu hữu khí vô lực nói: “Sau khi trở về thì im lặng đi, đừng có việc gì cũng chạy sang bên chỗ ta… Ta sẽ dành thời gian, vẽ thăm mẹ ngươi”
“Ha ha ha…”
“Ngươi cứ thử ha ha nữa xem, có tin hai người này ta không phái đi nữa không?”
“Vâng ngài giỏi! Ngài có quyền!” Tưởng Trường Bân không nói gì nữa.
Người thức thời là trang tuấn kiệt.
Cục trưởng Tưởng tự nhận mình vẫn là một trang tuấn kiệt.
Không bao lâu sau, có người đến.
Một cao một thấp, cả hai đều gầy gò.
“Tổng cục trưởng”
“Ừ, chính là hắn, cục trưởng cục Tinh Thuẫn ở thành Phượng Hoàng – Tưởng Trường Bân.”
Hai người quay đầu, đều có biểu cảm quái lạ, cảm xúc hiện hết lên mặt.
Chúng ta cũng coi như là người kiến thức rộng rãi nhưng đời này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy cục trưởng cục Tỉnh Thuẫn bị gói trong bao tải đấy.
“Đây là Hàn Tùng, đây là Dương Vũ. Hai người đều là tiền bối của ngươi, ngươi phải biết tôn trọng, thỉnh giáo hiểu chưa?”
“Vâng vâng. Chào hai vị tiền bối, sau này làm phiền hai vị rồi.”
“Chào cục trưởng Tưởng”
“Bên thành Phượng Hoàng xảy ra chút chuyện đặc thù, cần hai vị giúp đỡ xử lý cho cục trưởng Tưởng Trường Bân. Sau khi đến bên đó, hết thảy đều nghe theo sự sắp xếp của cục trưởng Tưởng, có thể tùy cơ ứng biến”
“Vâng”
Tưởng Văn Châu thở dài nói: “Còn không đi, muốn ta mời cơm ngươi à?”
“Thôi đừng, cơm nhà ngươi ta không nuốt nổi đâu”
Tưởng Trường Bân vận sức chui ra khỏi bao tải, còn giơ tay sửa sang lại mái tóc chỉ còn một phần chín của mình, hơi đắc ý liếc Tưởng Văn Châu, hất hất tóc, khiêu khích hừ một tiếng.
“Cút!”
“Cút thì cút. Hai vị tiền bối, chúng ta đi thôi, bên kia có đại sự đang chờ chúng ta đó”
Vừa mới ra khỏi cửa phòng làm việc, một cái chén đã theo sát phía sau bay ra, bên trong truyền ra tiếng gầm giận dữ khí thôn sơn hà của tổng cục trưởng: “Cút đi làm đại sự của ngươi đi, sau này đừng bao giờ tới nữa”
“Hứ, làm như ta quý lầm không bằng ấy…”
Tưởng Trường Bân bĩu môi, trực tiếp phóng lên trời cùng hai đại cao thủ.
Giữa không trung chợt nhớ ra cái gì, lớn tiếng nói: “Ngươi nhớ chú ý internet đó… Chuyện tối nay chắc có người chụp lại rồi, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta còn biết á..”
“…Cútttttttt!!!!!!”
Tiếng tổng cục trưởng gào thét giận dữ.
Ánh mắt Hàn Tùng và Dương Vũ đều có vẻ kỳ lạ. Cục trưởng cục Tinh Thuẫn của thành Phượng Hoàng này được đấy. Dám to tiếng với cả tổng cục trưởng luôn…
Vèo!
Tưởng Trường Bân bay đi.
Cả đường đều cảm thấy khoan khoái.