Chương 18 - Môn nghệ thuật
“Bãi đất trống cách đây ba cây.” Alap đáp, với chất giọng như cũ.
“Vậy ở chỗ cô lấy xe chỉ có một chiếc thôi à?”
“Ừ đấy thì sao?”
“Thế thì kì lạ thật. Chúng tôi có một chiếc chìa khóa xe ô tô, cùng loại với cái xe này. Cô biết đấy, là cái va li xanh chứa nó cùng một tấm bản đồ
dẫn đến chỗ để xe cách đây khoảng ba cây số. Nhưng những người bạn của
tôi đã đi theo tấm bản đồ đó và bảo rằng không thấy cái xe nào khi họ
đến đích. Dù họ đã tìm mọi nơi. Cô có chắc đây là xe mình chứ?” Cậu nói, đoạn cuối gằn mạnh. truyện tiên hiệp hay
“Tôi có được nó trước nên nó là của tôi, không phải sao? Đây là một cuộc đua cơ mà, thứ tự là rất quan trọng đấy.”
Ngạc nhiên trước sự trơ trẽn của cô, cậu trai im bặt. Đối phó với loại người như này rất khó chịu. Chỉ trừ khi cậu ta có một lý lẽ vượt được sự trơ
trẽn của cô hoặc khiến cô ta tức giận, cậu mới có thể chiếm lợi thế.
Nhưng ngôn từ của cậu vẫn chưa đủ khả năng để làm điều đó. Mà kể cả có
đủ khả năng đi nữa thì Nhưng ở những chỗ như Apollo thế này thì hợp tình hợp lý chẳng có ý nghĩa gì. Trước mặt những người theo mình, cậu cũng
không thể đọ sự trơ trẽn với cô được. Chính vì thế sẽ chẳng có cách nào
để làm cô ta thoái lui vì nhục nhã hay xấu hổ cả. Vốn cậu định dựa vào
tính chột dạ để bắt bài nhưng giờ chắc phải lên kế hoạch lại từ đầu rồi.
Cậu đưa mắt quan sát Alap rồi bắt gặp hình ảnh một thanh niên ngồi ở ghế
hành khách, người ướm tí máu và đang thở rất nặng nhọc. Như nhớ ra điều
gì đó, cậu lại tiếp tục, “Mới nãy, tôi có nghe đằng kia có vụ đánh nhau. Xem ra bạn cô cũng bị dính vào. Bên chúng tôi cũng có vài người, chưa
kể còn có một cái va li chứa đồ sơ cứu nữa. Chẳng hay..” Cậu tỏ ý ngập
ngừng như đang nhường lại phần tiếp theo cho cô.
“Đổi xe? Đổi người? Hay cướp xe? Giết người? Muốn gì nói rõ ra đi! Lòng và lòng vòng là tôi phi xe tông thẳng mấy người đấy!”
Không những trơ trẽn, cô ta còn rất khôn ngoan. Điệu nói không rõ tâm trạng
của cô ta với lời lẽ bốc đồng dễ khiến người khác mất cân bằng cảm xúc
ấy là trong những mánh điều khiển người khác mà người đàn ông đó nói
đến. Tuy rằng hình thể và mục đích khác với những gì cậu được dạy, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra đó và những gì cô ta đang làm là một. Con người
này không chỉ đơn giản như những gì cô ta thể hiện, rất có thể bên trong con bò húc chỉ biết lao thẳng đó, là một con cáo già luôn toan tính
từng đường đi nước bước.
“Được. Vậy tôi xin nói thẳng. Tôi muốn
cô để xe lại đây. Đổi lại, tôi có thể giúp bạn cô chữa trị với đưa cho
hai người một ít đồ ăn và một tấm bản đồ đánh dấu những vị trí của công
ty thương mại Quyriel và sẽ đảm bảo không ai làm phiền hai người vì vụ
đánh nhau kia. Thế có được không?”
Để mà nói, so với những gì cậu bị lấy và bị thương tổn thì những điều kiện trên là quá hơn tình hơn lý rồi. Bởi cũng chưa chắc là chỉ có một chỗ giấu xe và chỉ có cách đó để
đi tới đích. Nếu cầm cự được ba ngày, họ hoàn toàn có thể rời khỏi đây.
Cậu nhóc hẳn đã phải cắn răng nuốt cục tức vào lắm mới có thể nói ra những
điều đấy đây. Cô nghĩ thầm. Nhưng cũng như cậu ta tự cảm nhận được đấy
thôi, tình với lý, là cái thá gì ở đây cơ chứ!
Cô cười khẩy rồi
đáp, “Không nhé. Cảm ơn vì lòng tốt của anh nhưng vui lòng anh bảo bạn
bè anh nhường đường cho chúng tôi đi với.” Mà, ít ra cậu ta cũng có tài, mặt mũi cũng “cu te”, thôi thì lịch sự tí cho cậu nhóc đỡ gai người
vậy.
Đấy cô nghĩ là thế nhưng thực tế thì có vẻ câu nói đấy của
cô đã làm dấy lên sự phẫn nộ của đám đông. Họ nghĩ cô kiêu căng, mất nết nên bắt đầu ồn ào, nói đủ thứ tâng bốc cậu trai lên trời rồi lại dìm cô xuống rãnh Mariana. Ở đâu ra cái đứa như vậy chứ! Phải cho nó biết
điều! Cứ đâm cho nhát là biết mặt! Khoan, phải để cậu ấy quyết định thế
nào đã chứ! Cậu ấy sẽ không phụ lòng chúng ta! Hãy tin tưởng cậu ấy! Vân vân và mây mây.
Thế đấy, ý tốt của cô bị cả đám hiểu theo nghĩa
chẳng mấy tốt đẹp gì, buồn ghê. Mà chắc cả lũ chắc đang muốn nhảy xổ vào cấu xé cô lắm đây! Mỗi tội phải ngồi đó chờ lãnh đạo ra cái lệnh đã rồi mới được làm theo. Khổ thân.
Đứng giữa sự hỗn loạn đó, gương mặt cậu trai vẫn không biến sắc. Cậu im lặng nghĩ kế sách. Từ trước tới
giờ, cậu đã đứng trước đám đông kha khá lần, cũng biết được vài thủ
thuật đọc vị người khác. Cô gái trước mặt cậu cũng không phải ngoại lệ.
Dựa vào kinh nghiệm của mình, cậu có thể cảm nhận được, cô ta là một con người trái ngược với cậu.
Nếu như cậu có thiên ý hành động để
giúp mọi người đạt được kết quả viên mãn thì cô ta có chủ trương mặc kệ
người khác, miễn là ả xong việc và thấy vui vẻ là được.
Người như vậy có nói tiếp cũng vô ích. Mà cái câu tông xe hết những người chắn
đường đó có lẽ chẳng phải đe dọa suông thôi đâu. Nhưng giờ mà bảo họ
tránh đường cho xe đi thì cậu cũng chẳng biết xử lý làm sao cái xung đột về sau nữa. Mà nếu xung đột đó không được giải quyết, e là sẽ rất khó
để mọi người có thể qua màn.
Và điều gì tới cũng sẽ tới, tiếng
bàn tán đã lắng xuống hoàn toàn. Điều này đồng nghĩa với việc cậu đã hết thời gian để suy nghĩ và bắt buộc phải tiếp tục thương thuyết.
Hết cách. Cậu nghĩ thầm. Rồi cậu giơ tay như ra lệnh, “Nếu cô nhất quyết không giao xe cho chúng tôi. Xin phép dùng vũ lực!”
Thấy động tác của cậu, những người đứng hai bên xe liền rút vũ khí ra, mặt
hằm hè và cười cợt như khoái chí lắm. Nhưng trong số họ cũng chỉ được ba người có dao hoặc súng, còn lại là những vật sắc nhọn hoặc cồng kềnh mà có lẽ họ kiếm được ở xung quanh đây.
“Ngay từ đầu đã thế này thì có phải nhanh hơn rồi không.” Alap nhìn cậu trai cười nói, “Giữa đồng
hoang rừng vắng, mong mấy người bảo đảm an toàn.” Rồi bước ra khỏi xe.
Vào trận chưa đầy hai giây, Alap đã khiến sự đắc ý của những người ở đây
mất hẳn. Tốn nửa giây để gom hết vũ khí về một chỗ và một giây để khiến
những người cầm vũ khí nằm xuống đất. Cô hoàn toàn khiến đám đông hoảng
loạn.
Từ chắc thắng chuyển thành không có cơ hội thắng, tất cả
chạy tán loạn lên. Đám đông vây kín một chỗ nãy giờ giờ chỉ còn lưa thưa mấy cái xác dưới đất và tên thủ lĩnh vẫn đứng vững sau “màn trình diễn” vừa rồi.
“Mới thế mà đã chạy hết rồi.” Alap ngó quanh lẩm bẩm, “Chán thế đấy.”
Rồi quay sang cậu trai cười, “Thôi nhé! Chúc cậu nhóc qua buổi phỏng vấn
bình an. Chứ nghe chừng anh bạn của tôi sắp chết đến nơi rồi nên cũng
chẳng hơi đâu đi tìm mấy người để giết chóc đâu.”
Cô lại gần con
bọ nhỏ, mở cửa ghế lái rồi ngồi vào. Đang định nổ máy đi thì có tay đặt
lên bậu cửa sổ, mặc cho những mảnh kính vỡ sắc nhọn đâm vào, cậu nói,
“Cô cầm cái này đi. Dẫu sao chúng tôi cũng không cần đến nữa.” Cậu nói
rồi đưa cho cô chìa khóa xe.
Alap nhìn cậu hoài nghi, gương mặt chạy dòng chữ: Cậu bị ấm đầu à?
“Coi như quà cảm ơn vì đã không giết tôi.”
“Hể..” Rồi cô lại quay về với vẻ mặt ranh mãnh thường thấy, “Đúng là hợp tình hợp lý nhỉ.” Cô đưa tay ra lấy chìa khóa.
“Với lại, cho tôi hỏi một câu được không?”
“Hỏi đi.” Cô vừa khởi động xe bằng chìa vừa đáp.
“Sao cô không giết họ?” Cậu hất đầu về phía những người đang nằm trên đường.
Cô khựng lại đôi chút khi nghe câu hỏi nhưng rồi cũng nhìn cậu, cười ranh
ma và trả lời, “Cái đó còn phải hỏi à? Là chưa kịp giết chúng đã gục chứ sao. Giết người cũng là một môn nghệ thuật đấy. Không phải ai cũng xứng đáng để hưởng chúng đâu.”
Rồi như nghĩ thêm được điều gì, cô nói tiếp, “Nhất là khi đó là từ tôi nữa!” Một sự kiêu ngạo lộ liễu không giấu vào đâu được.
Cậu trai nghe xong có hơi trố mắt nhìn, được thêm câu cuối cậu liền phì
cười rồi nói bằng chất giọng tự nhiên không hề giống một vị lãnh đạo của mình, “Cô đáng sợ thật đấy.”
“Anh cũng thế còn gì. Chẳng sợ gì
tôi thì cũng như tôi cả thôi. Thậm chí còn hơn ấy chứ.” Alap nhìn cậu
ta, ánh mắt đầy ẩn ý thoáng chốc lại thôi, “Vậy thôi tạm biệt nhé! Tôi
lượn đây.”
Nhìn chiếc xe con bọ vun vút phóng đi, cậu trai tự
nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Chẳng biết có phải là vì cậu vừa tiễn
được một tên quái vật đi không hay là vì chỉ trong thoáng chốc, cậu cảm
giác được cô gái đó đã nhìn thấu bản chất của cậu. Cô ả đáng sợ thì đáng sợ thật nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất thích thú với con
người đó.
Nhưng thôi kệ, đó không phải là chuyện cần quan tâm bây giờ. Với vết thương này, kế hoạch của cậu cũng đã hoàn thành.
Cậu trai nhìn vào tay mình rồi nở một nụ cười mãn nguyện.