Chương 9 - Chương 9
Khổ cực leo hết cái thang tre mỏng manh kia, Alap cuối cùng cũng đặt chân đến.. nhà vệ sinh nam.
Đương nhiên, có rất nhiều lối vào Downtown nhưng hầu hết chúng đều bị phụ thuộc hoàn toàn vào một bên trung gian chỉ cho đường đi nước bước từ A đến Z. Họ không thực sự biết bản thân đến Downtown bằng cách nào mà chỉ biết là khi họ tỉnh dậy từ một chuyến đi đặc biệt thì họ đã ở đấy luôn rồi.
Vì mang hình thức thương mại theo chuỗi như thế nên các bên trung gian đều lưu lại lịch sử giao dịch.
Với Alap, điều đó rất phiền phức nên cô quyết định vào bằng lối đi trực tiếp duy nhất này.
Alap chui lên rồi đậy viên gạch lại, mùi hương của nơi này bất chợt xộc vào mũi khiến cô phải cau mày.
Mùi Amoniac thoang thoảng pha với mùi gỉ sét của sắt tạo ra một hương vị rất khó ngửi.
Cô bịt mũi rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Có vẻ như nơi này đã bị bỏ hoang.
Nhiều bệ đứng bị vỡ, để lộ đường ống thoát nước ra ngoài. Có cái còn bị vỡ khiến mạch nước trào ra qua những kẽ hở li ti. Các buồng vệ sinh cái thì bị rơi tấm chắn, cái thì bị mất nắp bồn cầu, rút hết nước..
Tóm lại, không có dấu hiệu gì là nơi này hay được sử dụng tới.
Không rõ là Fartour đã phát triển nơi này trở nên bị bỏ hoang hay là tự chính bản thân nó sụp đổ rồi bị bỏ hoang nhưng xét theo tình hình kiểu này, có vẻ chuyến tàu này của Fartour đã trở thành truyền thuyết mất rồi..
Alap nghĩ rồi nở một nụ cười khẩy, cô bắt đầu di chuyển, tiến về phía lối ra.
Bước ra khỏi ngôi nhà đó, ánh sáng mặt trời bất chợt chiếu đến khiến Alap phải nhắm một bên mắt lại. Bên tai cô vang tới những tiếng bước chân vội vã, tiếng nói chuyện và chửi bới. Tất cả hòa lại với nhau tạo nên sự ồn ào đặc trưng của thế giới ngầm.
Alap hít một hơi thật sâu rồi mở mắt, đón chào cái thế giới trước mặt.
Trước mặt cô là hình ảnh một khu phố đông đúc, với đủ cửa hàng bán mọi loại từ quần áo, đồ ăn, kinh doanh nhà nghỉ đến vũ khí, ma túy..
Người đi lại cũng đa dạng, có những cô gái trông giống tiểu thư nhà giàu, ăn mặc thanh lịch mà cũng có những thanh niên hổ báo, tướng chợ búa.. Có người dạo bước như thể đã quen với mọi ngóc ngách khu này mà cũng có hình ảnh của những “đứa trẻ” lần đầu bước ra thế giới.
Cô ngó nghiêng nhìn Downtown một lúc rồi nở nụ cười gian. Cuối cùng, như để sốc lại tinh thần, Alap nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu bước đi, hòa mình vào nơi đông đúc này.
Thoại nhìn, Downtown tưởng nhỏ nhưng thật ra lại rất rộng lớn, chưa kể còn có những tòa nhà cao che hết tầm nhìn, cộng với mật độ “dân cư” dày đặc này, rất khó để xác định vị trí một ngôi nhà bất kì nếu không quen đường ở đây. Thêm vào đó, vì điều luật “cấm chia sẻ” nên cô cũng không thể hỏi đường bất cứ ai.
Nghĩ mà nản, Alap quyết định lên sân thượng của một tòa nhà cao chọc trời để quan sát tình hình chung.
Từ chỗ cô đang đứng có thể thấy mọi thứ trong vòng bán kính năm trăm mét đổ lại.
Alap quan sát dòng người bên dưới, nét mặt, cử chỉ, ánh mắt.. Tìm kiếm một người nào đó có thể đưa cô đến đích.
Như cô dự đoán, có một thanh niên trông khá lớ ngớ ngó nghiêng khắp nơi, chắc là đang đi tìm theo tên đường.
Trông thằng bé mò mẫm dưới đó cũng thương, khi thì đụng người khác, lúc thì đụng cột đèn.
Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ.
Alap nhìn theo thanh niên đó, chăm chú theo dõi hành trình của “thanh niên bé nhỏ”, gương mặt lộ nét thích thú.
Cuối cùng, thanh niên đó đứng trước một ngôi nhà hai tầng, xây theo kiểu châu Âu thế kỉ XVIII, trông khá mới, không có vẻ gì là đang kinh doanh mua bán mặt hàng nào.
Hắn đứng nhìn ngôi nhà một lúc lâu, gương mặt trông khá thẫn thờ, dáng vẻ ngước lên không có gì thay đổi.
Kết quả, không rõ hắn nghĩ gì mà lại quyết định quay người rời đi.
Alap nhìn theo thanh niên đó một lúc, đến khi cháu nó rời hẳn Downtown cô mới nhìn lại về phía ngôi nhà kia rồi nhảy qua từng nóc nhà để đến đó.
Cô gõ cửa.
Một lúc sau, có một cậu trai tầm hai mươi tuổi ra mở cửa, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mở miệng hỏi, “Nơi đây là?”
“Số nhà 00, khu 15 đường Mkoil.” Alap thản nhiên đáp.
Nghe xong câu trả lời, cậu ta không nói gì, chỉ mở rộng cửa, ngụ ý bảo cô vào nhà.
Cậu dẫn cô đi lên tầng, vào một căn phòng không có cửa sổ, không bật đèn sáng rồi đóng cửa, tự động đi ra.
Mất một lúc để quen với ánh sáng tím mờ đục tràn ngập khắp phòng, Alap mới nhận ra có một người đàn ông đô còn đang ngồi chính giữa căn phòng, trước mặt gã là một cái bàn làm việc nhỏ.
Ông ta ngồi ngả lưng xuống ghế. Bộ râu xồm xoàm và mái tóc bù xù che hết đường gương mặt, không thể nhìn thấy gì ngoài cái mũi to khác màu với bộ râu và tóc. Mới đầu, Alap nhìn tưởng đấy là một xác chết nhưng khi nhìn lại căn phòng chắc chắn không còn ai khác, cô mới tin đây là người sẽ phỏng vấn cô. Sự hoài nghi còn sót lại về sống chết cũng biến mất khi cô phát hiện lượng Corynebacterium* hiện đang kí sinh trong cơ thể đó không thể là của người chết.
(*Corynebacterium: Một loại vi khuẩn, gây bệnh bạch hầu cũng là tác nhân gây mùi hôi. Khi vật chủ chết, vi khuẩn cũng dần chết theo)
Khi đã quen với mùi phòng, Alap mới lại gần, quan sát gã. Cô phát hiện ra cặp tay to gấp ba lần người thường được chắp lại đặt lên đùi, dáng ngồi uy quyền đầy áp lực của gã khiến Alap đổi ngay cái nhìn về chủ quán, từ gã ăn mày thành một ông trùm.
Alap với lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với gã, cách hai mét.
“Tên.” Trong phòng vang lên giọng nói ồm ồm, khàn khàn như bị viêm họng, kèm theo là mùi gì đó rất khủng khiếp.
Alap lùi ghế ra xa một tí, dùng tay phẩy phẩy cho cái mùi đó phân tán đi. Xong cô trả lời, “Alap.”
Mùi của Corynebacterium chua chua kết hợp với nhiều các mùi khác trong phòng tạo thành một mùi buồn nôn, khó ngửi. Một giây sau khi gã mở miệng ra, Alap đã đánh mất khứu giác, đầu óc có chút choáng váng.
Gã ta im lặng, Alap hiểu ý liền nói, “Bí danh: Alap. Vậy thôi.”
“Công việc hiện tại?”
“Thất nghiệp.”
“Phí vào cổng?”
Nghe vậy, Alap không nói gì, rút từ trong túi áo một chiếc thẻ tín dụng rồi đưa cho gã.
Gã ta bật ra một tiếng cười nhạt, có vẻ hơi khinh thường con người vừa mới nói là mình thất nghiệp này.
Nhưng rồi gã cũng cầm lên, gọi cậu trai kia vào kêu kiểm tra.
Màn hình hiện lên con số: 15 000 000.
Sau khi thấy vẻ mặt có chút ngạc nhiên của gã, Alap thay đổi tư thế, cô ngồi dựa lưng vào ghế, tì má vào một bên tay chống thành ghế, vắt một bên chân, hơi ngẩng mặt lên, điệu bộ lộ rõ vẻ ngạo mạn, “Nếu ông cần, tôi bố thí luôn cho ông cái tài khoản này cũng được.” Cô nói, khóe miệng đã nhếch lên thành nụ cười ranh mãnh từ lúc nào.
Nghe vậy, gã ta tỏ ra hơi khó chịu, “Không cần. Nhưng chúng tôi chỉ nhận tiền mặt. Không có mời về.”
Cùng lúc gã kết thúc câu nói, tiếng chuông cửa chợt vang lên. Cậu trai ra khỏi phòng, đi xuống xem xét.
Mở cửa ra, người không thấy đâu, chỉ có nguyên một cái va li to đùng nằm dưới sàn.