Chương 6 - Chương 6
“Cốc cốc! Cho hỏi, có Quanxin ở đây không nhỉ?”
Nghe thấy tên mình, một phụ nữ trạc tuổi năm mươi nhìn về phía cửa bếp nhà ăn. Sau khi nhận ra đối phương, cô tươi cười chào, “Ái chà, chào Alap!”
Alap cũng cười đáp lại, “Chào chị Xin.” Cô nhìn dáng người đang chuẩn bị đồ cho khách của Quanxin, giọng vô thưởng vô phạt hỏi, “Chị đang bận à?”
Quanxin nghe vậy hiểu ý, dừng tay chốc lát rồi cười hiền nói, “Vào trong đi. Năm phút nữa chị xong.”
“Ok. Đã rõ!” Alap vui vẻ nói rồi tiến thẳng vào phòng nghỉ của nhân viên.
Đó là một căn phòng đơn giản, đồ trang trí chỉ có bốn bức tranh được treo ngẫu hứng quanh phòng.
Alap quan sát căn phòng một hồi, nhìn vị trí sắp xếp các bức tranh rồi trong đầu vẽ ra trục tọa độ Oxyz, giải bài toán rồi đoán được mã pin, mở được cửa vào mật thất của quán.
Mật thất là một căn phòng đơn giản và nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi. Ở đây có bàn làm việc, có giường, có nhà vệ sinh và những đồ ăn đóng hộp.
Nhìn sơ qua, một người có thể sống ở dưới này khoảng một tuần mà không cần lên trên.
Nhưng trái ngược với sự chu đáo đó, căn phòng còn thể hiện thêm một nét hoàn toàn khác biệt. Phòng sử dụng ánh sáng tím cường độ nhẹ, cùng với việc đây là không gian kín và hẹp, mọi thứ trong căn phòng này hiện lên rất mờ ảo, thiếu chân thực. Thậm chí ở những góc ít được chiếu sáng nhất, ta còn có thể bị đánh mất các giác quan. Về lý do thì.. Có lẽ là để che giấu vị trí, số lượng của những thiết bị theo dõi có trong căn phòng này chăng?
Đó hẳn là phong cách của Elany, bà ta chẳng tin bất cứ thứ gì cả. Dù hai người có thể coi như chị em ruột nhưng tính cách thì thật quá khác biệt.
Alap đóng cửa phòng rồi ngồi lên bàn làm việc. Có vẻ như cô không có ý định táy máy, sờ mó cái phòng này. Dù đã lờ mờ thấy được vài cái camera nhưng hình như cô không bận tâm tới chuyện bản thân có khả năng bị theo dõi.
Năm phút sau, Quanxin xuất hiện trong căn mật thất nhưng không khí xung quanh bà thay đổi hẳn. Thay vì dịu dàng và dễ gần như trước thì giờ trông bà thật cảnh giác và khó tiếp cận.
Sau khi đóng cửa, bà hỏi thẳng với tông giọng trầm hơn ban nãy, “Sao, có chuyện gì?” Dáng nói chuyện tựa lưng vào tường rồi khoát tay như muốn thể hiện uy quyền.
“Chà, chỉ là tôi muốn biết thêm về cái nhóm ba người hôm qua đến đây thôi. Cái bàn ngồi sau tôi ấy.” Alap bình thản trả lời, hoàn toàn không quan tâm tới sự thay đổi choáng ngợp kia.
“Ý gì? Nói rõ ra đi.”
“Thì.. Nhìn xem, cái quán của bà vốn không phải dành cho bọn loi choi. Nhưng bọn chúng bước vào như thể đã quen với thiết kế của quán vậy, không săm soi, không ngó nghiêng đánh giá mà tự nhiên như ruồi luôn. Và.. Bà hiểu điều đó có nghĩa là gì mà, chúng đã đến đây ít nhất một lần trước đó rồi đúng không?” Alap cười khẩy, quan sát dáng vẻ của Quanxin chốc lát rồi tiếp tục, “Chưa kể còn có một thanh niên trong đám đó có vẻ khá là sành sỏi về mấy chuyện ở” dưới đó “, chắc bà cũng ít nhiều biết cháu nó đúng không, Elany?”
Elany không đáp luôn, bà nhìn điệu bộ trêu ngươi của Alap mà không thay đổi nét mặt. Một lúc sau bà mới lên tiếng, “Hừ, nói tóm lại là muốn biết về gã ngồi ngay đằng sau cô chứ gì?”
“Xời! Quá chuẩn!” Alap vỗ tay, điệu bộ tán thưởng giả tạo không chút giấu diếm, “Đúng là vẫn sắc sảo như ngày nào nhỉ. Thế, có thông tin gì cho tôi không bà già?”
“Thông tin về cậu nhóc đó hay thông tin về thứ cậu ta biết?” Bà đáp, không có thay đổi về sắc thái trong cả giọng nói lẫn gương mặt.
“Thứ cậu ta biết.”
“Ba nghìn zen*.”
(*Zen: Đơn vị tiền giả tưởng, chỉ có trong thế giới này)
“Rẻ nhỉ. Liệu có quan trọng không thế?” Alap nói, cố tình để lộ sự mỉa mai.
“Muốn biết nó có quan trọng hay không tốn thêm năm trăm zen.” Vẫn không giao động, Elany lạnh lung đáp lại.
Alap bật ra một tiếng cười nhạt, “Hể.. Nghe chừng tốn kém gớm nhỉ.” Thôi thì lần này cô chịu thất thế một tí vậy, “Còn cuộc tuyển chọn của Apollo?”
“Cái đó không bán.”
“Vụ nổ xe tối qua?”
“Mười triệu.”
“Bà cắt cổ người ta đấy à?” Alap chán chường nhìn Elany, ánh mắt thể hiện sự bất mãn với bà.
Không bận tâm, Elany lạnh tanh đáp như thể là chuyện hiển nhiên, “Chúng ta đang nói đến Apollo đấy. Cô nghĩ có chuyện ngon ăn thế à?”
“Hể, thì ra nó liên quan đến Apollo à?” Không để lỡ cơ hội, Alap nhanh chóng khích đểu Elany, vẻ mặt lộ sự thích thú khi thấy bà ta bất cẩn.
Nhưng.. Có vẻ cô lại tiếp tục thất bại..
“Ừ, và bố thí cho cô thêm chút nếu cô cần, tôi biết nó có liên quan đến cả cô nữa đấy.” Vẫn giữ tông giọng đó, nhưng lần này, bà nhấn cao phần cuối như cười khinh con ranh đang có ý định đè đầu cưỡi cổ bà.
Nghe vậy, Alap không còn cách nào khác ngoài cười trừ, tiếp tục nhượng quyền kiểm soát cho bà, “Ái chà, sợ gớm nhỉ. Mà giờ ngoài tôi ra thì bà làm gì còn khách. Không phải bà nên bán rẻ cho tôi sao?”
Elany hắng giọng, “Hừ, có tiền tham gia vào cái trò tuyển dụng của Apollo mà thiếu tiền cho vụ này sao. Một mua hai về. Hết.”
Cô cười trừ, thiết nghĩ, cũng may là bà ta đã về hưu, nếu không chắc giờ cô còn chẳng có cơ hội đứng đây nữa.
“Nghe chừng tai mắt bà vẫn tinh như ngày nào nhỉ.” Cô nói, không có thay đổi về tông giọng, “Lần này nhường bà vậy. Năm triệu, cho vị trí của Leo Charat hiện giờ.”
Elany nghe vậy, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt. Im lặng khoảng vài phút thì bà bắt đầu nói, “Khách sạn Ocurt. Hắn đang trị thương ở đó, gãy mất một xương sườn và bị bỏng cấp độ ba, sẽ để lại sẹo nhưng cũng không quá nặng. Ngoài ra còn có một tên đàn em với một vài lính đánh thuê hắn tự bỏ tiền túi ra. Thêm nữa, do có quen biết với chủ khách sạn nên an ninh quanh đó cũng rất nghiêm ngặt.”
Như muốn giữ đúng bản tính khó ưa của mình, Alap vô thưởng vô phạt xỉa xói thêm, “Hể. Nhiều hơn mức cần thiết rồi này? Bà có làm sao không thế?”
“Đạo đức nghề nghiệp của tôi thôi. Bán đúng giá, không ăn quỵt cũng không ăn thừa.” Elany đáp, vẫn giữ đúng phong thái cả buổi hôm nay. Có vẻ bà đã quen với những khách hàng kiểu này.
“Hể, ghê vậy sao. Nghe chừng bà vẫn giữ được phong độ của mình nhỉ.” Alap cười, kết thúc câu cà khịa cuối cùng của mình.
Cô đứng dậy, đồng thời tắt đi nụ cười mỉa mai, “Tiền lát tôi gửi. Giờ tôi về luôn đây. À mà tí chuyển lời tới Quanxin hộ, nước lẩu dạo này hơi đớ, ướp sườn thì bỏ thêm ít nêm với cho thêm tí giấm vào là được đấy.”
“Được rồi. Tôi sẽ nói lại với nó sau.”
“Vậy chào nhé.” Cô nói rồi đóng cửa, rời mật thất.