Chương 4 - Chương 4
Đám đó bất chợt lại xì xào, nhưng lần này lại rất khẽ, gần với mức thì thào. Người nào tai thính thì cũng chỉ nghe câu được câu mất.
“Ê này, hình như Apollo bắt đầu tuyển người rồi đấy!” Một thanh niên lên tiếng.
“Thật á?” Một giọng khác hào hứng vang lên, nhưng dường như gã vẫn ý thức được đối tượng đang nói đến nên vẫn rất khẽ. Hào hứng xong, gã lại hoài nghi hỏi, “Ủa nhưng mà sao tưởng bên đó một năm tuyển một lần vào mùa thu mà? Giờ mới có tháng sáu. Tin vịt à?”
“Tao chịu, nay thấy” bên dưới “bàn tán xôn xao lắm, lên mạng thì cũng thấy đăng rồi.” Gã đầu tiên tiếp lời.
“Đăng rồi cơ á? Thế này thì không” vịt “được rồi. Thằng nào ú ớ chuyện này với Apollo thì có mà gan nó to bằng trời ấy chứ.” Gã thứ hai lại tỏ ra hào hứng, “Thế tính sao? Quất không?” Gã đưa mắt nhìn mọi người trong bàn.
Cả bàn im lặng, liếc liếc mắt nhìn nhau một hồi mới có người lên tiếng, “Tao nghĩ là không nên.” Giọng nói nhỏ tới mức cả người trong bàn cũng khó nghe. Nhưng bằng cách nào đó, mọi người đều biết gã nói gì.
Gã nói như đã có suy tính trước chứ không phải hành động nhất thời, gã chỉ ngước mắt liếc nhìn hai người kia chưa đến một giây rồi lại cụp xuống nhìn vào nồi lẩu.
Cả bàn thấy gã lên tiếng liền im lặng, cùng nhau tạo ra một sự thúc giục vô hình như muốn gã nói tiếp.
Đợi đúng lúc sự căng thẳng trong bàn lên đến đỉnh điểm, gã mới buông đũa, hai tay chập lại chống cằm, ánh mắt sắc sảo liếc mọi người trong bàn hết một lượt rồi nói, “Thử nghĩ kĩ xem, không phải cái bang Apollo ấy quá mờ ám à. Dù đi đâu cũng được nghe” Apollo này “,” Apollo nọ “nhưng đến lúc hỏi thì chả ai trả lời được gì, có tí tiếng tăm với mấy cái hộp đêm là có chủ sở hữu chứ còn gì nữa đâu. Mà bảo là chủ sở hữu nhưng tao chả hiểu nó làm cách nào lại thuộc lãnh thổ của băng khác được luôn ấy.” Nói đến đây, gã cười khan một tiếng, bắt đầu gắp thức ăn cho vào mồm.
Thấy gã như thế, cả bàn cũng phối hợp theo, người bỏ thêm đồ ăn vào nồi lẩu, người thì ăn.
Nhưng khi gã uống xong ngụm nước và có vẻ như định nói tiếp, hai gã còn lại lại buông đũa xuống, nghiêm chỉnh ngồi nghe.
“Chưa kể, lãnh thổ, thành viên, hoạt động của cái bang ấy cứ khó hiểu kiểu gì ấy. Chả ai biết” đất nhà “của Apollo thực sự ở đâu cả. Chả ai biết số lượng thành viên của Apollo là bao nhiêu cả. Cũng chả ai biết hoạt động chính của bang là gì cả. Như lũ ma ở nghĩa địa cả ngày ngồi chơi ấy. Sống mà chẳng có thông tin gì..” Hắn ngừng lại một lúc, rồi trưng ra bộ mặt mỉa mai, “Này, nói thật chứ, cái bang Apollo ấy, liệu có thật không vậy?”
Gã nói đến đó rồi lại im lặng, để không khí bàn rơi vào căng thẳng tột độ, không ai nói ai câu gì.
Mọi người mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình tới khi gã hô lên, “Chín rồi kìa. Ăn đi để còn cho cái khác vào nào.” Hai người mới hoàn hồn, vội vã cầm đũa lên, ăn trong im lặng.
Bỗng gã thứ hai lên tiếng, “Xã hội đen thì kín mồm kín miệng là đúng rồi. Chắc là mấy ông trùm lập giao kèo gì đấy với nhau ấy mà. Bang nào chả thế, có gì đâu mà căng.” Gã cười cười.
Gã thứ ba đáp, “Vậy gia nhập băng khác. Nơi nào cũng như nhau, sao nhất thiết phải là Apollo?”
Nghe vậy, gã thứ hai cứng họng. Gã cũng chả biết nhiều về Apollo hơn gã kia là bao. Nhưng nhìn kìa, đi đâu cũng nghe được những tin đồn siêu ngầu về Apollo, nào là thành viên Apollo đi đâu cũng được nể sợ, nào là Apollo vừa thanh toán xong bang này, nào là Apollo vừa chiếm được quyền kiểm soát ở thành phố này.. Vân vân và mây mây.. Hàng tá những lời đồn thổi như thế về Apollo ở thế giới ngầm.. Dù chẳng ai có thể đảm bảo những thông tin ấy chính xác một trăm phần trăm cả. Nhưng dù thế, mị lực của Apollo vẫn thực sự to lớn.. Ít nhất là đối với hắn.
Nhìn thấy hai đứa còn đang do dự, gã thứ ba tung đòn quyết định, “Thông tin về Apollo thực sự rất ít. Thành viên bên đấy thoắt ẩn thoắt hiện như ma nên cũng chẳng ai thực sự rõ họ trông như thế nào. Chưa kể, Apollo chỉ tuyển một đợt vào tháng chín, rồi đến tháng mười chợ đen” nhập hàng “về. Chúng mày không nghĩ nó là trùng hợp đấy chứ?” Gã cười khẩy, “Chắc đợt này dưới đó có sự kiện gì nên mới đẩy nhanh quá trình tí thôi. Nói chung là Apollo không phải là thứ tốt lành gì đâu.”
Không khí tự dưng trở nên nặng nề. Cả đám hiểu, điều gã thứ ba vừa nói là đúng, Apollo chắc chắn không bình thường và chắc chắn không phải là thứ mà bọn họ có thể chạm tay tới.
Gã thứ hai sau một hồi suy nghĩ, vẻ mặt đã hiện lên sự buồn bã, có lẽ hắn ã từ bỏ ý định.
Gã đầu tiên nãy giờ không nói câu nào bất chợt lên tiếng, “Thôi, ăn đi. Nói nhiều làm gì. Trên mạng cũng chỉ đăng tin tuyển thành viên thôi chứ không có thông tin về địa điểm hay mấy thứ khác đâu. Mày sẽ không tìm được cái chỗ tuyển người đấy đâu. Với lại, phí” vào cổng “của Apollo là tiền triệu đấy. Có không mà đòi?”
Gã thứ hai không trả lời, nhìn vào nồi lẩu lấy ra miếng thịt to nhất rồi ăn.
Cả bàn không còn ai nói, một sự im lặng kéo dài.
“A..” Tatsuka thở dài, ngửa người ra phía sau, xoa xoa cái bụng trương phình của mình, “Cuối cùng cũng không xì xèo nữa. Được yên tĩnh rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, lưng dựa vào thành ghế, “No quá..” Được một lúc thì hạ đầu xuống lườm Alap hỏi, “Nãy giờ có nghe lén gì không đó?”
Alap đang ngồi nhâm nhi nốt miếng cuối nghe thế tủm tỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Tat nói, “Bọn họ nói nhỏ lắm. Với lại, nãy giờ toàn nói chuyện với cậu. Nghe làm sao được!”
Rồi cô khẽ liếc mắt ra sau bàn. Đằng sau cô, gã thứ ba đang ngồi ăn một cách bình thản, gương mặt không biểu hiện bất kì xúc cảm nào. Nhưng có lẽ, hắn còn đang giữ một bí mật nào đó.
Alap nhìn lại vào bàn ăn, rút tờ giấy lau miệng rồi đứng dậy trả tiền.
Lát sau, cô quay lại nói với Tat, “Bữa cuối nhé, bạn yêu!”
Tatsuka nhìn cô, nở nụ cười trìu mến hiếm có của mình, “Nhớ tự chăm sóc cho mình đấy!”
Hai người chia tay ở ngay cửa quán, do nhà ở hướng ngược nhau nên đường đi cũng ngược nhau luôn.
Giờ còn sớm, vẫn đủ cho tăng hai nhưng Tatsuka biết, có ở gần Alap thêm chút nữa cô cũng sẽ chẳng thể biết thêm được gì về con người ấy.
Alap.. quá xa tầm với của cô.
Tatsuka đi được một đoạn rồi dừng lại, quay đầu nhìn Alap. Dáng người cô ấy vẫn thế, không có ưu phiền mà vẫn luôn bí hiểm. Cô thở dài rồi quay người lại, bước đi tiếp.