Chương 2 - Chương 2
Tên đó chỉ bắn một phát, có lẽ hắn tự tin rằng ở khoảng cách đó hắn không thể nào bắn trượt. Cũng đúng, dẫu sao thì cũng chỉ có hai mét. Tuy không thể thấy được gì nhưng với vị trí đã khóa và mục tiêu bất động thì việc bắn trúng là quá dễ với hắn. Nhưng..
Chỉ với việc nghiêng người sang phía bên phải vài phân, cô ả hoàn toàn tránh được đường đạn của khẩu ASP.
Né đạn xong, ả dừng lại thêm năm giây, chầm chậm nở nụ cười tự mãn trước ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, rồi lại bắt đầu tạo ra những tiếng bước chân, như nói rằng: “Tôi vẫn còn sống đây này?”
Tên “ASP” nghe thấy tiếng bước chân mới hoàn hồn lại, tặc lưỡi nghĩ chắc có sai sót nhỏ rồi hắn bắn thêm vài phát nữa nhưng đều không trúng. Sau đó là hàng loạt tiếng súng nổ theo.
Nhưng vẫn không một vết trầy xước, cô ả giờ đã buông tay xuống cho vào túi áo, nhún vai, bước gần tới tên “ASP”. Cô cảm nhận được rất rõ, chân tay hắn đang run lẩy bẩy, súng trên tay được giữ nguyên nhưng cũng run theo đôi tay. Sắc thái khuôn mặt thế nào thì không biết, nhưng cô khá chắc, hắn đang.. vô cùng sợ hãi.
Vẫn không chịu buông tha, ả nói như châm chọc, “Giờ nói tôi được chứ? Tên băng của các anh ấy.”
Hắn mở mồm ra định lên tiếng nhưng rồi lại chỉ lắp bắp, tạo ra những âm thanh không rõ nghĩa.
Những người ở sau thậm chí còn sợ ả hơn hắn nhiều. Họ không biết ả định làm gì hắn, hay định làm gì họ. Trên hết, lại là nó.. Cái gương mặt quỷ dị đầy ám ảnh đó tự dưng trở nên thoắt ẩn thoắt hiện bởi thứ ánh sáng mập mờ bên đường, cái gương mặt đó.. Người mang nó chắc chắn có thể làm ra những chuyện tâm thần nhất!
Nhiều phút trôi qua, cô ả đó vẫn nhìn chằm chằm tên “ASP”, ả thậm chí còn chưa một lần liếc nhìn những người đằng sau.
“Tên.” Và không hiểu có cái gì thôi thúc hắn, một người nãy giờ luôn im lặng, quan sát nhất cử nhất động của cô chợt lên tiếng. Âm điệu của hắn tuy không phải đe dọa nhưng đầy ép buộc.
Vẫn giữ dáng điệu bình tĩnh, cô ả quay mặt sang bên trái vài xen – ti – mét, nhìn thẳng về phía hắn. Cô lại bước đi, tiến gần tới người đó.
“Alap, chỉ là Alap thôi.” Cô vừa đi vừa nói, dáng vẻ thong dong, đôi giày đế mềm cũng không tạo ra tiếng.
Có vẻ như.. cô đang bị chất vấn?
Alap cười cười khi nhận ra tình huống hiện tại, cô vẫn giữ thái độ nhởn nhơ, không lo lắng cũng không cáu giận.
Tên đó tiếp tục hỏi, vẫn là âm điệu đó, “Cô là ai? Sao cô biết chúng tôi ở đây?”
“Thứ nhất, tôi bảo rồi, tôi là Alap. Chỉ là Alap thôi. Thứ hai, là tình cờ đấy! Tình cờ đi dạo trên con phố này, tình cờ thấy một chiếc xe đỗ ở chỗ cực khả nghi, tình cờ tò mò, cuối cùng là tình cờ gặp các anh!”
Cô ta nói, nhấn mạnh đoạn cuối, như thể trêu chọc hắn.
Tuy biết là ả trả lời hời hợt, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không rõ lời nói đó là thật hay đùa.
“Tôi trả lời anh rồi, giờ trả lời tôi đi.” Alap bước bước cuối để đứng đối diện với hắn. Hai người chỉ cách nhau có hai bước chân, một khoảng cách gần có thể coi là áp sát. Rõ ràng, cô ta đang thách thức hắn.
Alap nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc, dáng vẻ không chịu lép vế của hắn rồi nở một nụ cười tự mãn. Hắn cũng nhìn thẳng vào mắt cô như muốn nói rằng hắn không có ý định chùn bước.
Con đàn bà này.. Ngông cuồng ngạo nghễ như thế, trời cao đất dày không sợ.. Trên hết, cô ta sở hữu những kĩ năng có thể ngang tầm đại ca hắn. Nếu ở trong thế giới ngầm, ắt có nhiều tai tiếng. Vậy mà.. hắn lại chưa từng nghe đến?
Hắn nghĩ thầm, đoán già đoán non về xuất thân của cô. Nhưng hắn càng đoán càng thấy nhiều điểm bất hợp lý.
Thế rồi, hắn cũng trực tiếp hỏi, “Cô muốn biết để làm gì?”
Chà, câu nói vừa rồi của cô hình như để làm cảnh..
Tuy có chút không vừa ý nhưng cô vẫn trả lời, với tư cách là “người bị chất vấn”, “Thứ nhất, vì muốn gia nhập, đương nhiên. Thứ hai, đương nhiên là tiền.” Cô cợt nhả rồi nói thêm, “Nghe bảo là, mấy công việc kiểu này, các anh kiếm được nhiều lắm mà..” Alap vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn đểu xung quanh. Cô còn “ý tứ” lấy tay che miệng, điệu bộ một tiểu thư đỏng đảnh. Cuối cùng, mắt cô dừng lại trên hai người phía dưới tên cô đang trò chuyện cùng.
Đêm tối, rất khó để nhìn được gì nhưng trong một tíc tắc, mắt của Alap lóe sáng như mèo, hai người phía sau cũng từ đó mà nhận ra ánh nhìn của cô. Họ nhìn cô cảnh giác, tay siết chặt cái cặp.
Gia nhập? Tình cờ gặp nhau và giờ đòi gia nhập? Cô ta nghĩ hắn sẽ tin cái lý do lố bịch này?
Với cái kĩ năng đó, thật khó để tin rằng ả không phải người của thế giới ngầm..
“Vậy giờ cô đang làm gì?” Hắn hỏi, không có thay đổi về tông giọng.
Alap tập trung sự chú ý của mình lại, tay móc túi áo trong đưa ra cái danh thiếp: Văn phòng phẩm Voltas.
“Voltas. Lập trình viên được thuê theo hợp đồng.”
Hắn nhìn vào tấm thẻ cô đưa nhưng không thấy chữ nào, không quá bận tâm hắn cất danh thiếp vào túi rồi tiếp tục.
“Cô đi làm mà sử dụng tên giả sao?” Hắn hỏi, giọng khinh khỉnh như thể đã nhìn ra mánh khóe nhỏ của cô.
Voltas.. cũng không hẳn là vô can với thế giới ngầm, nhưng đó chưa bao giờ là cái tên đáng bận tâm. Với lại.. “Alap” nghe là biết tên giả rồi, mà không giống tên cô ta vừa bịa.
“Bingo.” Alap tươi cười đáp.
Ngắn ngọn, không chút thừa thãi. Ả đáp như một học sinh làm bài tập về nhà môn văn một cách chống đối. Điều này khiến hắn khó chịu nhưng nếu hắn hỏi thêm, e rằng ả sẽ cụt hứng mà kết thúc luôn cuộc chuyện này.
“Tôi là thành viên Apollo. Nhóm còn lại là Gangsta.” Hắn quyết định trả lời câu hỏi của ả, dẫu sao chuyện tên băng cũng không có gì để giấu. Trái lại biết đâu khi nghe đến “Apollo”, cô sẽ lộ ra tí biểu cảm nào đó..
Hắn nhìn xung quanh như để chắc chắn rằng tên đại ca băng kia đã bỏ chạy, đồng thời những người còn lại cũng không có khả năng bép xép.
“Vậy sao, chưa nghe bao giờ.”
“Đương nhiên rồi, những thông tin đó chỉ được lưu truyền trong thế giới ngầm thôi. Người như cô sao biết được.” Hắn cau mày khó hiểu, cố giữ giọng bình tĩnh để ngang cơ với ả.
“Không quan tâm. Thế còn tiền! Tiền thì sao? Tháng kiếm được nhiêu?” Alap đột nhiên cao giọng. Hình như, có chút cảm xúc gì đó ngoài đùa cợt của cô trong này. Cô.. đang vui chăng?
“Không có lương định kỳ, đây là thế giới ngầm mà. Tùy vào sự” tận tâm “với công việc của ta mà tiền sẽ tự vào túi cả.”
A.. Con ả này! Thật không hiểu cô ta là kẻ đần không ngại vạch áo cho người xem lưng hay là cẩn thận kĩ tính uốn lưỡi bảy lần trước khi nói nữa!
Alap hình như không để ý tới mớ suy nghĩ trong đầu hắn, tiếp tục câu chuyện, “Ồ.. Nghe có vẻ hay ho. Vậy làm sao để gia nhập? Bang của anh ấy.”
“Đến nộp đơn.” Hắn nhanh chóng trả lời ả, tông giọng vẫn thế. Đống hỗn độn trong đầu hắn đã ngưng lại. Hắn quyết định dừng suy nghĩ.
Alap tỏ ra khó hiểu, “Hả? Đơn gì? Kiếm ở đâu? Nộp khi nào?”
“Tôi không rõ. Apollo sống” tình cảm “lắm. Mỗi lần thấy chán là mấy ông boss lại đổi cách tuyển mộ ấy nên không có gì cố định cả.” Nói đến đây, hắn có chút cười.
Nụ cười bất giác chứa đầy ẩn ý đó không khiến Alap để tâm tới, cô còn tiếp tục nói, “Ồ.. làm ăn” bài bản “nhỉ. Vậy trụ sở ở đâu?”
“Tôi chỉ tiết lộ được thế thôi. Còn lại cô phải tự mình tìm hiểu chứ. Nếu không còn gì là thú vị nữa nhỉ?” Hắn nói, nhấn mạnh từ “thú vị” như khiêu khích ả.
“Ồ.. Kể cũng đúng. Thôi thì cho tôi hỏi nốt câu cuối này.” Cô đáp như một đứa trẻ ngây thơ không nhận ra ác ý của đối phương, “Cho xin cái tên với.” Alap cười tươi nói.
“Leo. Leo Charat.” Hắn đáp không chút chần chừ, không chút dối trá.
“Vậy tạm biệt Leo. Hẹn gặp lại.” Alap nhìn thẳng vào mắt Leo lần nữa rồi quay người lại, chìa phần lưng cho Leo, giữ tư thế đó vài giây rồi nói, “Cám ơn vì đống thông tin đó nhé!” Rồi mới bắt đầu rời đi.
Đến đoạn chỗ ô tô chắn ngang, cô dùng tường làm bàn đạp rồi nhảy qua ô tô. Chỉ với một bước đạp tường và nhảy, cô đã biết mất. Nhanh như gió và nhẹ như mây, bảo sao lúc đầu không ai nghe thấy cô đi vào.
Sau khi chắc chắn là cô ả đã mất dạng, Leo mới cùng đàn em rời hẻm.
Trên đường đi, hắn cố nhớ lại và phân tích hành vi, cử chỉ của ả để tìm kiếm thông tin về con người này, dù chỉ một chút. Chẳng có gì đặc biệt, ngoài cái sức mạnh khiến ả khinh thường thế giới, và lời nói thì “hồn nhiên” đến khó hiểu thì ả dường như không để lại ấn tượng gì.
Nhưng rồi, hắn chợt nhận ra, cái điệu bộ lúc trước khi hoàn toàn khuất bóng của ả.. Như thể đang mời gọi một cái gì đó..
“Giỏi thì bắn tôi xem?”
Ha ha.. Cô ta.. thử mình? Leo nghiến răng nhẹ, hắn cố gắng kiềm chế lại cơn tức giận.
Đúng vậy, không phải vì có sức mạnh mà ả trở nên coi thường người khác, mà vì ả luôn coi thường người khác nên mới có cái sức mạnh đó.
Hắn lên xe cùng đàn em, một tay rút điện thoại ra, gọi cho người mà hắn đặt trong danh bạ là “Garsly” và thầm nghĩ, “Để tôi dạy cho cô một bài học nhé, Alap.”
Đang kiểm tra lại mọi thứ trong xe để chuẩn bị nhấn ga, Leo nhìn thấy mảnh giấy ghi chú được dán ở gương chiếu hậu: “Leo à, rất tiếc phải nói nhưng, tạm biệt anh nhé.”
Sáng hôm sau..
“Mời quý vị theo dõi tin tức tiếp theo của buổi sáng ngày hôm nay: Đêm qua, vào lúc mười hai giờ hơn, bên phố Louis Formson, có một chiếc xe đã phát nổ không rõ nguyên nhân. Nạn nhân gồm ba thanh niên vẫn đang được điều tra danh tính..”
Alap đứng trước màn hình ti vi, một tay cầm điều khiển, tay còn lại giữ khăn, vò vò trên đầu lau khô tóc.
A a a. Tiếc dữ. Giá như anh không nhận ra, không đúng, giá như từ đầu anh không bắt chuyện với tôi, thì mọi chuyện đâu đến nước này, nhỉ Leo? Alap nhìn vào màn hình ti vi, gương mặt bày ra vẻ tiếc nuối giả tạo. Rồi cô nở một nụ cười nhẹ, nụ cười nhẹ nhàng và vô cùng xấu tính.
Lau tóc xong, Alap ném khăn xuống ghế, tắt ti vi rồi khoác áo ra ngoài.