Chương 1 - Chương 1
“A lô? Gì.. ừ, ok. Mười hai giờ đêm. Bearly’s Club.”
Gã đàn ông cúp máy. Tiếng chuông điện thoại để bàn cổ điển kêu lên lanh lảnh, kéo theo là tiếng bước chân chậm rãi ngày một nhỏ dần.
Cũng hôm đó, đúng mười hai giờ đêm, bên Bearly’s Club xuất hiện một chiếc ô tô màu đen. Xe đậu ngay cạnh hẻm, năm thanh niên lần lượt bước xuống, tiến sâu vào bên trong, nơi có một nhóm khác đang chờ họ.
Chiếc ô tô vẫn ở đó, đứng chắn ngang con hẻm, không cho một chút ánh sáng ven đường nào chiếu tới. Chính vì thế, bên trong tối đến mức giơ tay không thấy rõ năm ngón.
Nhưng những anh chàng này đều là dân chuyên, làm ăn trong môi trường này là cơm bữa với họ. Chỉ sau vài giây, mắt họ đã nhanh chóng điều tiết được với độ tối này. Chính vì thế, chẳng ai lộ ra một chút sợ hãi hay hoang mang. Nhưng những ánh nhìn đó vẫn di chuyển khắp nơi. Kín đáo, thầm lặng quan sát toàn bộ mọi thứ trong bán kính có thể thấy được, như đang cầu mong có người phạm lỗi để chiếm lấy lợi thế.
Không gian xung quanh rất mực tĩnh lặng, những tạp âm nhốn nháo bên trong Club nhẹ nhàng như những bản Ballad du dương. Không có tiếng động hay tiếng nói nào vang lên, chỉ có tiếng thở nhẹ phải rất chú ý mới có thể nhận ra.
Sau khi đã quan sát đủ, đảm bảo không gian ổn định để giao dịch, hai tiếng hắng giọng lần lượt vang lên.
Không có lời nói nào phát ra, nhưng chỉ thế cũng đủ để những người còn lại đứng thành hai nhóm, lấy hai người kia làm đầu lĩnh. Mọi thứ vẫn diễn ra trong im lặng, từ việc “điều chỉnh đội hình” tới việc chuyển vali. Sau đó, tiếng lách cách mở cặp vang lên.
Một chút ánh sáng từ phía sau được đưa lên để việc kiểm tra hàng hóa diễn ra thuận lợi hơn.
Rồi.. Mọi thứ đều tốt. Buổi giao dịch đến đây có thể coi là đã thành công.
Hàng hóa đã được kiểm tra đầy đủ, vali bên này đã đưa cho bên kia. Giờ chỉ cần coi như chưa từng gặp nhau, chưa từng có cuộc giao dịch này là đại thành công.
Nhưng, đúng lúc đó, đúng cái lúc mà ai cũng nghĩ rằng không biến cố nào có thể xảy ra được thì..
“E hèm hèm.” Phía đầu ngõ, bỗng xuất hiện một âm thanh lớn, khiến bất cứ ai cũng phải giật mình.
Họ giật mình phát hiện sự có mặt của một vị khách không mời. Nhưng họ cũng nhanh chóng, theo phản xạ, rút súng chĩa thẳng vào đối phương, nhìn về phía đầu ngõ với ánh nhìn đe dọa.
“Làm gì mà nóng thế mấy anh giai. Có gì thì từ từ nói. Sao lại lôi súng ra thế kia?”
Một giọng nữ?
Có vẻ cô ả đang lại gần đây, từ từ và chậm rãi, rồi dần lọt vào tầm nhìn của họ.
Họ lập lờ thấy được.. Một con nhím? Những lọn tóc ngắn tủa ra tứ phía, trông y hệt một con nhím. Cô ta còn như đang diễu cợt họ. Bước đi một cách khinh thường với tư thế giơ tay cao ngang đầu đó.. Rõ chán sống rồi.
Không ai lên tiếng đáp lại lời cô ả, họ chỉ tiếp tục quan sát. Nhưng rồi một vài người bắt đầu lạnh gáy, họ nghĩ họ là thú, ả là mồi. Nhưng càng quan sát, họ càng nhìn rõ nó. Cái mắt ả sáng quắc lên, còn cái miệng thì rạch ra một đường cong rất dài, ả đang cười. Cười như thể ả mới chính là kẻ đi săn, như rằng bọn họ chỉ là những con cừu non đang cảnh giác trong sợ hãi.
Tuy vậy nhưng vẫn không có ai buông súng. Một giây.. Hai giây.. Ba giây.. Một người cất tiếng, giọng vẫn rất cảnh giác: “Em gái, lang thang ở đây giờ này không tốt đâu em.”
“Bình tĩnh anh giai, cho em hỏi câu này xong em phắn luôn.” Ả vẫn ung dung tiến tới, giọng nói không hề có sự sợ hãi, ngữ điệu như đang đùa cợt.
Trong giây lát, bầu không khí đột ngột trở nên nặng nề, không ai nói gì tiếp, mọi thứ lại rơi vào im lặng, trong hẻm giờ chỉ vang lên tiếng đôi giày của ả. Tiếng bước chân vang lên theo chu kì, cứ hai giây một lần, chậm rãi, nhịp nhàng.
Không rõ là vô tình hay cố ý nhưng cô ả đã hoàn toàn khiến bọn họ ám ảnh bởi tiếng bước chân đấy. Dù ả đã thôi đi theo kiểu đó, nhưng họ vẫn nghe thấy nó. Không những thế, tuy chẳng thể thấy rõ, nhưng bằng một cách nào đó, gương mặt ả, cái nụ cười nhếch mép đầy toan tính đó vẫn đeo bám lấy tâm trí họ.
Có lẽ do không thể chịu được nữa, một tên khác lên tiếng với hi vọng thay đổi được hoàn cảnh, “Không hỏi gì cả. Đi nhanh bọn anh còn cho cái mạng.” Hắn gằn lên, nhưng có lẽ cũng chỉ như một con cún con nhe nanh trước kẻ bắt trộm với cô ả.
“Mấy anh thuộc băng nào?” Không thèm để tâm tới lời cảnh cáo, ả bắt đầu đặt câu hỏi.
“Sau ba giây không đi là bọn anh bắn đấy.” Ả đã hoàn toàn vào tầm ngắm của bọn họ, thậm chí chỉ cách tên gần nhất có hai mét.
Như thách thức, ả dừng lại, giữ nguyên tư thế hai tay ngang đầu, vẻ mặt giương giương tự đắc đứng yên không nhúc nhích.
“Một..” Hắn bắt đầu đếm, “Hai..”
“BA!” Hắn nổ súng.