Chương 14 - Chương 14
Alap không nề hà, tiếp tục tấn công. Lần này là giáp lá cà.
Cô lao thẳng về phía thanh niên, tung các ngón đòn của đánh nhau đường phố, sử dụng chiếc va li đã nát bét kia như một trợ thủ đắc lực, lúc làm mồi nhử, lúc làm vũ khí, khi làm bia chắn.
Nhưng tay kia cũng không phải dạng vừa, gã trao đổi đòn đánh với cô rất nhẹ nhàng. Cô đấm gã gạt đi, cô đá gã né, cô tung hỏa mù gã liền nhảy ra xa cách cô ba mét. Thỉnh thoảng gã ra đòn phản công nhưng đều bị cái va li không biết ở đâu bay tới làm gián đoạn quỹ đạo tấn công của mình.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, cả hai vẫn chưa có dấu hiệu xuống sức nhưng có vẻ Alap đã mất dần tập trung. Nắm lấy sơ hở, gã thanh niên liền xoay người 180 độ, đổi tư thế thành đòn vật, một tay cầm cổ tay cô, một tay đỡ dưới bụng.
Gã dồn sức quăng!
Nhưng công đoạn mới được có nửa, cô ả đang bay trên đầu gã đột nhiên khựng lại. Cô xoay người trên không, cái tay bị gã nắm xoay theo làm trật cổ tay gã khiến gã trong giây lát buông lơi tay và bị cô nhân cơ mà dùng hai tay nắm lấy cổ tay gã. Rồi đúng lúc chân cô gái treo trên đầu gã, cô dùng lực kẹp cổ gã lại rồi lại xoay người hướng đầu xuống làm cả hai vật ra đất.
Tạo thành một đòn khóa tam giác hoàn hảo!
Gã thanh niên giãy dụa, miệng định nói gì đó nhưng không thành. Một tay gã cố gắng thoát ra khỏi cô, một tay đấm mạnh vào đùi cô. Gương mặt gã trở nên méo mó, đôi mắt trợn tròn đỏ au, đường gân nổi đầy từ cổ lên mặt, hàm răng đay nghiến lập cập va vào nhau. Chẳng mấy chốc, mồ hôi chảy nhễ nhại người gã, dãi dớt vương vãi khắp miệng.
Kết quả, gã thất bại trong việc kháng cự. Miệng sủi bọt mép, mắt trợn ngược, cả người mềm ra, nhão như sợi bún. Gã bất tỉnh.
Nhưng với Alap, thế xem chừng vẫn chưa đủ, cô còn giữ nguyên tư thế đó vài phút nữa để chắc chắn rằng gã đã chết rồi mới thả người gã ra.
Cô hít một hơi dài, căng lồng ngực rồi thở ra một cách thô bạo, cô quay lại nhìn xác gã nở nụ cười mỉa mai, “Có thế mà cũng ra vẻ. Giờ thì chừa rồi đấy!” Cô cười nhạt một tiếng rồi lại gần chỗ bản thân để va li rồi tiến tới vị trí va li của gã.
Đang cúi xuống nhặt hai cái còn lại của gã, cô đột nhiên dịch sang trái một mét.
Một tiếng “uỳnh” vang lên.
Gã thanh niên đứng đó, dáng khom lưng, tay cắm xuống nền đất, cú đấm của gã tạo một hố sâu mười xen – ti – mét.
“An toàn!” Alap đưa mắt xuống hai chiếc va li bản thân đã kịp cứu trước khi gã phá hỏng chúng, miệng tạo dáng thở phù, tay lật qua lật lại hai chiếc va li, nom có vẻ lo lắng lắm.
Được một lúc rồi cô ngẩng đầu nhìn gã, khoé miệng một lần nữa lại nhếch thành điệu cười hiểm, “Ái chà. Đúng là cũng tàm tạm đấy nhỉ?”
Gã liếc mắt nhìn cô, cố gắng nặn ra một nụ cười khinh khỉnh, “Nhiêu đấy nhằm nhò gì. Cô còn phải cố gắng nhiều!” Xong gã đứng thẳng dậy, quay người về phía cô, ưỡn lưng vặn cổ, “tập thể dục nhịp điệu” một hồi rồi gã nhìn với ánh mắt đằng đằng sát khí, “Để tôi cho cô biết thế nào mới là giết người!”
Nhanh như chớp, gã đã tiến sát lại gần Alap. Một đấm, hai đấm, ba đấm.. Gã tấn công liên tục bằng nắm tay, vào mặt, vào sườn, vào đầu.. Vào tất cả mọi vị trí mà tầm tay gã với tới. Mỗi đòn đánh đều mang lại cảm giác trúng đích.
Lần này, gã không bị cái va li kia cản trở nên đường quyền đi rất mượt, cảm giác rất tốt.
Nhưng càng đánh gã càng thấy có gì đó không ổn. Lúc đầu chỉ là loáng thoáng nhưng gã đang dần xác định rõ được, quả đúng là những đòn của gã trúng người cô ả nhưng ngay khi vừa mới chạm bị chạm vào da, ả đã lợi dụng điểm tiếp xúc ấy làm điểm tựa để chuyển hướng tấn công của gã với độ chênh lệch rất nhỏ và tốc độ rất nhanh khiến cảm giác trúng đích vẫn còn đó, đồng thời ả chỉ phải chịu lượng sát thương như ném cục bông gòn vào người mà thôi. Quả là đáng gờm.
Gã thanh niên dừng cách tấn công ấy lại rồi nhảy lùi ra xa để cô không có cơ hội phản công. Gã suy tính cách thức trong đầu và quyết định dùng “cái đó”.
Gã biến mất.
Alap không chớp mắt, không nhìn ra chỗ khác, không mất tập trung nhưng gã vẫn biến mất như thể trước giờ gã chưa từng tồn tại vậy. Biến mất không một dấu vết.
“Ra là vậy.” Cô cười trừ, ánh mắt sáng lên, đượm mùi thích thú.
Rồi như để chứng minh rằng sự ngạo mạn không hề có giới hạn của mình, cô một tay xỏ túi quần một tay thả xuông, thong dong lại gần mấy chiếc va li.
Một luồng gió mạnh thổi tới, Alap đang chuẩn bị nhảy sang phải để né đòn tấn công của gã thì đột nhiên gã hiện hình rồi cả hai vội tách nhau xa ba mét, mắt cùng hướng về một phía.
Đằng đó, tiếng lá cây xào xạc đã tố cáo rằng có kẻ đang xem trộm. Gương mặt ẩn hiện không rõ ràng của hắn lộ vẻ nghĩ ngợi, cẩn trọng mà đáng sợ. Nhưng việc hắn vẫn chưa nhận ra bản thân đã bị phát hiện khiến hắn trông khá buồn cười.
Và không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà dường như cả Alap và gã thanh niên đều có chung một ý nghĩ. Hai người quay đầu nhìn nhau cười nguy hiểm rồi chẳng ai bảo ai câu gì, cả hai cùng nhau biến mất khỏi tầm mắt của “đứa xem trộm” kia.
“Đứa xem trộm” giật mình, cái chân hắn không tự chủ được mà di chuyển vài bước nhỏ rồi dần tiến hẳn ra khỏi “vùng xem trộm”. Cả người hắn giờ tắm trong ánh sáng. Và hắn có lẽ vẫn chưa nhận ra việc làm đần độn của mình nên gương mặt hắn đầy vẻ lo âu, liếc ngang liếc dọc khắp nơi tìm kiếm hai con người kia.
Tự dưng, hắn cảm thấy lạnh gáy, những đợt gió nhè nhẹ không rõ từ đâu thổi tới làm hắn run rẩy mà quyết định quay gót ra đi.
Nhưng chẳng bước được ba bước hắn bỗng cảm nhận được có bàn tay đặt lên vai phải mình, rồi vai trái. Hắn giật mình phát nữa, bủn rủn quay đầu nhìn rồi lại giật mình lần ba.
“Này ông chú..” Một giọng nam cao, mang theo chút tinh nghịch và châm chọc.
“Xem trộm gì chúng tôi?” Một giọng nữ nối lời giọng nam với điệu y hệt.
Tiếng cười ma quỷ của hai người cùng cặp mắt cong vút ở khoé mi khiến “đứa xem trộm” không khỏi sợ hãi. Hắn chỉ kịp kêu ré lên một tiếng rồi ngất lịm.