Chương 10 - Chương 10
“À, của tôi đấy, mang lên đây đi.”
Tiếng của Alap từ trên vọng xuống khiến cậu giật mình, có chút hoài nghi nhưng rồi cũng nghe theo.
Cậu đưa cho Alap cái va li, cô đặt lên bàn rồi mở ra trước sự kinh ngạc của hai người.
Bên trong là mười triệu zen. Đồng thời, con số trên màn hình cũng giảm đi mười triệu.
“Có thể kiểm tra thật giả. Nếu ông muốn.” Cô cười khẩy, tiếp tục ngồi dáng vẻ ngạo nghễ.
Gã nhăn mặt, liếc mắt nhìn cậu trai. Cậu ta mang va li ra ngoài, một lát sau quay lại và thì thầm gì đó vào tai gã.
Như đã hoàn tất xong thủ tục, gã bảo cậu trai lấy ra năm cái phong bì, bày ra trước bàn làm việc rồi bảo cô chọn một cái.
Không chơi gian, Alap chọn bừa một cái mà không biết nội dung bên trong là gì rồi đưa cho gã.
Gã ta mở ra. Sau khi đọc xong, gương mặt gã đã giãn ra phần nào, giọng nói mang hướng được thỏa mãn, “Đề thi của cô sẽ có ở thành phố Yeork. Xuống Downtown ở đó rồi tìm một gã tóc mào gà màu đỏ đứng canh ở khu 7, đưa cho hắn cái phong bì này là sẽ rõ.”
Alap nhận lấy phong bì từ tay gã, gương mặt đã thôi biểu lộ cảm xúc, “Chỉ vậy thôi hả?”
“Thêm nữa, nay đã là ngày cuối theo bản tin được đăng rồi nên cô chỉ có tối đa một ngày để có thể di chuyển đến địa điểm tiếp theo này. Thế thôi, chúc cô may mắn.” Gã nói, đoạn cuối lộ sự mỉa mai.
Nhưng dường như Alap không thèm để ý đến điều đó, cô đứng dậy, chào hai người một câu rồi về luôn.
Alap rời khỏi Downtown, lái xe về nhà rồi thu dọn đồ đạc và tìm thuê một căn hộ ở thành phố Yeork.
Ngày thứ ba kể từ hôm nghỉ làm, cô lên xe riêng của mình rồi tới thành phố Yeork.
Tới nơi, cô thuê một căn hộ loại một phòng ngủ nằm trên tầng năm của tòa nhà Anleak. Sau cửa là một sảnh nhỏ để giày dép đi ngoài. Bên trái có tủ để giày dài bằng chiều rộng sảnh. Đối diện với cửa là phòng khách, chiếm hai phần năm diện tích căn hộ. Vì ở một mình và hiếm khi có người đến nên Alap dùng phòng khách như phòng riêng, chưa gì đã bày bừa lung tung. Cách cửa ba mét, quẹo trái là lối vào bếp khiêm phòng ăn, không có cửa ngăn cách, diện tích phòng là một phần năm theo chiều dọc. Bên phải phòng khách, đối diện lối vào bếp ăn là hành lang một mét rưỡi. Cuối hành lang là nhà tắm, bên trái là phòng ngủ, bên phải là một nhà kho nhỏ. Tất cả đều có cửa.
Phía trong cùng bên trái phòng khách là góc khuất, cô đặt ở đó một cái giá sách dựa tường phòng ăn và bàn làm việc sát tường căn hộ, cách giá sách nửa mét. Trên bàn là một cái máy tính xách tay, ngang mặt người ngồi là một cửa sổ lùa hướng ra đường lớn.
Chưa kịp dỡ thùng đồ ra, Alap đã vội lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Sau khi xác định được chi nhánh có diện tích nhỏ nhất của Fartour ở thành phố này, Alap lại tiến vào Downtown một lần nữa.
Cô tiếp tục chơi trò hôm qua, quan sát từ trên đỉnh của một tòa nhà cao. Nhưng lần này, do mục tiêu có nhận dạng khá nổi bật, Alap chỉ mất vài phút để xác định được vị trí cần đến.
Cô háo hức đến trước mặt thanh niên được chỉ điểm, định đưa cho hắn cái phong bì như được dặn nhưng hình như hắn hiểu nhầm gì đó.
Thấy cô “có vẻ” vui vẻ lại gần, hắn giơ tay ép cô vào góc rồi sờ mó lung tung. Nhưng chưa kịp làm gì, Alap đã nhẹ nhàng cho hắn đo ván.
Cùng lúc đó, tiếng chuông báo động phát ra tòa nhà cạnh đó vang lên. Vài chục thằng khác xông ra, bao vây cô.
Lông mày nhăn lại, mặt Alap trở nên méo mó, “Thật đấy à? Xin việc kiểu này thì nghỉ mẹ đi!”
Sau khi giơ chiếc phong thư đó ra, đám thanh niên bàn tán gì đó rồi tản ra, có người quay vào tòa nhà, có người ra khỏi ngõ. Tới cuối, chỉ còn tên “gác cổng” ban đầu nằm sõng soài dưới đất và một tên “thanh niên nghiêm túc”. Hắn im lặng nhìn cô một lúc rồi quay người về phía tòa nhà mà lúc nãy xổ ra một “đàn người”, đầu ngoái lại nói một chữ “Đi” với cô. Không nghĩ nhiều, mặc kệ gã dưới đất, Alap theo gã kia vào trong.
Bên trong rộng tới không ngờ, có năm phòng là có thể nhìn thấy ngay khi bước vào, mỗi phòng đều mất cửa. Đúng hơn là cửa bị phá, bị gãy, nằm la liệt trên sàn. Đồ nội thất nát vụn bị xếp thành từng đống, không có cái gì còn nguyên vẹn. Bụi bặm bám đầy mọi nơi, lảng vảng trong không khí nhiều tới nỗi cứ hít hơi năm hơi là có một hơi cảm nhận rõ mùi bụi. Hoàn toàn là một đống đổ nát! Có vẻ ở đây đã từng diễn ra một cuộc thanh trừng khốc liệt. Nhìn vào những vết tích, Alap đoán trận chiến đã diễn ra được một hai năm.
Nhưng bụi còn nhiều như thế, rõ ràng là nơi này thường xuyên không được qua lại. Vậy Apollo..
Tên đó dẫn cô đi đến căn phòng cạnh cầu thang, đồ đạc trong căn phòng đã bị lật tung chỉ trừ một kệ sách mục nát chứa lẻ tẻ vài quyển sách bị bám bụi. Hắn lại gần kệ rồi lôi ra một quyển bìa đỏ không có bụi, mở quyển sách ra, Alap thoáng ngạc nhiên khi thấy hơn hai trăm trang bị đục một lỗ hình vuông để gắn một cái nút bấm. Hắn bấm nút, kệ sách rung lắc nhẹ, những tiếng “uỳnh uỳnh” kéo tới. Một chiếc thang máy xuất hiện, thế chỗ cho kệ sách. Tình huống chả khác gì phim ảnh khiến Alap đột nhiên thấy hưng phấn. Cô vui vẻ bước vào thang máy cùng với hắn, đầu nghĩ đến cuộc phỏng vấn. Sau những vụ xui rủi mấy ngày qua, ít ra còn có cái này đền bù.
Cửa thang máy đóng lại, di chuyển xuống, rồi lại đi sang ngang.
“Nếu cô có ý không muốn đi nữa tôi sẽ đưa cô lên. Tin tôi đi, đây không phải nơi cô nên tới.” Hắn đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng.
“Nói tôi nghe lý do xem nào?” Alap đáp lại lời anh ta, dáng vẻ không quan tâm lắm.
“Vì Apollo là tập hợp của những kẻ ngạo mạn và ích kỉ. Họ có thể hi sinh bất cứ thứ gì miễn là đạt được mục đích. Và một khi đã gia nhập, cô sẽ không thể thoát ra.” Trái với cô, hắn có vẻ nghiêm túc với vấn đề này.
“Hể.. Biết thế sao anh vẫn vào?” Hình như cô bắt đầu có hứng thú.
Hắn liếc con mắt nhìn cô không cảm xúc, “Cứ cho là sai lầm của đời tôi.”
“Thế sao anh nghĩ tôi là kẻ” bị thịt “?”
“Vì cô tới đây qua thông tin trên mạng, tôi nói đúng chứ? Mấy trò mà Apollo tạo ra để mua vui, người giải được cứ nghĩ mình giỏi nên mới đâm đầu vào, loại đó thì sao có thể có thể làm” thú săn mồi “? Chưa kể.. Nếu có” năng lực “đó..” Hắn nói, đoạn cuối giảm âm lượng hẳn nên rất khó để nghe rõ hắn nói gì.
“Vậy sao..” Alap có chút cười. Nội dung câu nói cuối cùng đó..
Hai người im lặng tới khi thang máy dừng. Alap nhanh chân bước ra khỏi đó còn hắn vẫn đứng nghiêm chỗ cũ, không có ý bước ra.
“Tôi mong cô sẽ không hối hận về lựa chọn của mình.” Hắn nghiêm túc nói.
Alap nhìn thẳng vào mắt hắn, nhún vai đáp, “Ổn thôi. Cám ơn vì lời cảnh báo!”