Chương 2: Lời cầu nguyện của thiếu nữ
Đây là một trong những nơi ở của Hứa Từ.
Buổi sáng dậy sớm, Hứa Từ bước vào căn bếp có phong cách bán mở pha tách cà phê máy, nhàn nhã bỏ bánh mì vào máy nướng, nấu đĩa mì Ý, ốp thêm quả trứng, rưới nước sốt cà chua thịt bằm lên mì, cuối cùng trang trí bằng một bông súp lơ hấp.
Đặt bữa sáng trông khá tinh tế lên bàn, trứng ốp tròn trĩnh, vì khi ốp trứng cậu đã tỉ mỉ dùng khuôn để ốp.
Ăn sáng xong, rửa bát đũa rồi dọn bàn, Hứa Từ chậm rãi vào phòng sách, tiện tay rút điện thoại, mở xem những bức ảnh hiện trường gây án mà cậu đã chụp ở biệt thự vào thứ bảy tuần trước.
Hứa Từ đang nhìn dòng chữ máu trên bức tường bồn tắm.
Giết chết bạn, ăn thịt bạn.
Phần ăn không được cũng bao lấy tôi chết đi.
Trong cơ thể tôi có bạn, ngoài cơ thể tôi cũng có bạn.
Bạn cùng tôi, tôi cùng bạn, chúng ta cùng nhau chết nha…
Đặt điện thoại xuống, Hứa Từ đẩy cửa kính giá sách, lục tìm một lúc giữa đống sách và ghi chép, cuối cùng lấy ra một bức tranh.
Đây là bức tranh được phác họa cẩu thả qua loa, đường nét hỗn loạn không đồng đều như bức tô vẽ của người không chuyên, miễn cưỡng vẫn nhìn ra được bức tranh vẽ về cái gì.
Một người không rõ nam nữ nằm dưới đất, bụng người đó rất lớn, phồng to, da bụng bị rạch ra, giống như đang mang thai rồi bị người ta dùng dao mổ sống.
Bên trong bụng, giữa máu thịt đỏ hỏn là một đứa trẻ đang đứng, mặt mũi nó rất mơ hồ, nó không cười, ánh mắt nó không biết nên nói là lạnh lẽo hay trống rỗng.
Đen và đỏ là màu sắc chủ yếu của bức tranh này, cùng với những đường nét hỗn loạn khiến bức tranh trông rất nặng nề.
Hứa Từ rất quen thuộc với bức tranh này.
Bức tranh này là do cậu tự tay vẽ từng nét dưới sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý, khi cậu ở trong phòng tư vấn tâm lý. Sau đó, bác sĩ tâm lý thử phán đoán trạng thái tâm lý của cậu từ nội dung của bức tranh.
Cô ta hỏi Hứa Từ: “Đứa trẻ mà cậu vẽ đại diện cho bản thân cậu à?”
Hứa Từ vô cảm nhìn cô: “Chắc thế. Cái này phải do cô nói cho tôi chứ. Tôi chỉ vẽ lại cảnh tượng vừa xuất hiện trong đầu tôi thôi. Tôi không thể phân tích được tâm lý của mình.”
“Vậy theo cậu thì cái xác của người trưởng thành bên cạnh đứa trẻ là nam hay nữ?” Bác sĩ tâm lý tiếp tục hỏi. “Cậu có cho rằng đây là mẹ của đứa bé không?”
Cuối buổi khám, Hứa Từ nhìn bác sĩ tâm lý, nói thẳng trước ống kính quay phim dùng để ghi hình: “Trong cơ thể tôi có bạn, ngoài cơ thể tôi cũng có bạn. Bạn cùng tôi, tôi cùng bạn, chúng ta cùng nhau chết nha!”
Câu nói xuất hiện ở hiện trường vụ án biệt thự núi Bạch Vân, lại giống y những lời cậu từng nói trước mặt bác sĩ tâm lý nhiều năm trước.
Hứa Từ khẽ nhăn mày.
Sau đó cậu mở ngăn kéo tìm cái bật lửa, đốt bức tranh đi.
Đốt xong tranh, Hứa Từ nhìn đồng hồ rồi lấy chiếc kính viễn vọng trên bàn sách, bước ra phòng khách kéo tấm rèm cửa sổ. Kéo rèm ra một góc nhỏ, Hứa Từ dùng kính viễn vọng nhìn xuống hai con phố: Ở đó chính là văn phòng cảnh sát hình sự cục công an. Đợi khoảng 20 phút, Hứa Từ nhìn thấy một chiếc xe việt dã biển số 57 phi như bay khỏi khu vực, tích tắc đã biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.
Là xe của Kỳ Tang.
Xe việt dã chẳng còn thấy bóng, Hứa Từ khẽ híp hai mắt, chầm chậm đặt kính viễn vọng xuống.
Khi giơ tay đóng cửa sổ, ngón tay phải đột nhiên cảm nhận được dòng điện, cậu không kịp rút tay về làm cả cánh tay bị dòng điện giật tê tê, vài giây sau mới hết.
Khi ở nhà, Hứa Từ có thói quen đeo găng tay cách điện bên tay trái nhưng tay phải thì không có thiết bị bảo vệ nào. Cửa sổ, cửa chính, các ngăn tủ trong nhà cậu đều được thiết kế dòng điện rất yếu, nếu như tay phải đụng vào thì sẽ xảy ra phản ứng điện. Những cơn đau hết lần này đến lần khác nhắc sẽ cậu nhớ, cậu phải luôn luôn dùng tay trái.
Hứa Từ làm vậy là muốn ép bản thân biến thành người thuận tay trái.
Sự huấn luyện cố tình vô ý nhiều năm như vậy, dạy cho cậu ít khi mắc sai lầm. Nhưng ban nãy vừa mới thả hồn chút thôi, lại vô thức giơ tay phải ra trước.
Cậu nhăn mày nhìn tay phải của mình, Hứa Từ nắm chặt rồi buông, đang làm động tác này vài lần thì chuông điện thoại bỗng reo.
Xoay người đi tới cạnh bàn trà, Hứa Từ nhìn hai chữ “Mạnh Vũ” trên màn hình. Tháo găng tay cách điện ra, cậu dùng tay trái nghe điện thoại.
Mạnh Vũ, trợ lý của Hứa Từ.
Lần này cậu ta theo Hứa Từ tới siêu thị Bắc Thủy kiểm ra kết toán, vốn cũng định đi team building với họ nhưng sực nhớ còn chưa viết báo cáo nên đành ở lại phòng làm việc của siêu thị Bắc Thủy tăng ca. Cậu ta đâu ngờ team building lại xảy ra án mạng.
“Sếp Tạ, hôm nay anh có tới siêu thị Bắc Thủy không? Hay anh muốn nghỉ ngơi?”
Hứa Từ: “Tới siêu thị Bắc Thủy. Làm nốt công việc kết toán, còn phải điều tra nội bộ.”
“Điều tra nội bộ…?” Mạnh Vũ nhạy trí đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Xem ra Hứa Từ không cho rằng đây là một vụ tự sát, mà là một vụ án giết người. Hung thủ giết người xong, không bỏ đi mà giả vờ chẳng có gì xảy ra ở lại hiện trường, đây là các tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh chứ ít khi xảy ra ngoài đời thực.
Nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ lỡ như, lỡ như hung thủ là một trong số các nhân viên của họ thì sao?
Những mảnh xác và nội tạng trong bồn tắm là của ai tới giờ vẫn chưa rõ. Mọi người chỉ có thể xác nhận không phải nhân viên siêu thị Bắc Thủy. Toàn bộ nhân viên tham gia team building không ai biến mất, 11 người đi thì 11 người về.
Còn cô gái nghi ngờ chết đuối nằm trong bồn tắm kia thì nhân viên siêu thị Bắc Thủy đều rất quen. Cô bé là Lưu Na, con gái của tổng giám đốc tập đoàn Thanh Phong, Lưu Lực Hành.
Lưu Na năm nay 17 tuổi, khai giảng tới sẽ lên lớp 12, dù đã nghỉ hè nhưng cô bé vẫn phải đi học. Lưu Lực Hành bận tới chân không chạm đất nên nhờ chủ siêu thị Khương Tuyết chăm con gái hộ.
Lưu Na thường làm bài tập ở phòng làm việc siêu thị Bắc Thủy, rất thân với các nhân viên, hôm qua cô bé nghỉ học nên tới chơi, biết họ tổ chức tiệc ở biệt thự thì nói muốn tham gia, thế là mọi người đưa cô bé theo. Không ngờ cô bé lại chết ở biệt thự.
Tổng giám đốc Lưu Lực Hành, chức vị L9, thuộc hàng ngũ cán bộ cấp cao của tập đoàn.
Hiện vẫn chưa rõ động cơ của hung thủ, không thể loại trừ khả năng là do đối thủ cạnh tranh hoặc bên hợp tác muốn báo thù. Một khi liên quan tới tin tức xấu của tập đoàn thì Thanh Phong sẽ rơi vào thế bị động, giá cổ phiếu và nguồn đầu tư đều sẽ bị ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng.
Nên Mạnh Vũ suy đoán, Hứa Từ muốn điều tra nội bộ trước, ít nhất có thể tra rõ những nhân viên tình nghi, như thế bên phòng quan hệ công chúng mới có kế sách thông báo trước khi cảnh sát tiết lộ vụ án.
Mạnh Vũ: “Tôi sẽ bảo mọi người ở lại siêu thị Bắc Thủy, anh yên tâm.”
“Ừ.” Hứa Từ nói tiếp: “Mua ít cà phê và đồ ăn dự bị. Tôi đoán chúng ta còn phải đối phó với vòng thẩm vấn tiếp theo của cảnh sát.”
Mạnh Vũ chưa hiểu: “Thứ bảy chúng ta báo cảnh sát đã khai hết rồi mà?”
Hứa Từ: “Đấy là ở phân cục. Núi Bạch Vân nằm ở ngoại ô, đất rộng thưa người, lực lượng cảnh sát ở phân cục này là yếu nhất trong số các phân cục thành phố Cẩm Ninh. Vụ án có tính chất nghiêm trọng như vậy sẽ được chuyển cho công an thành phố tiếp nhận. Để điều tra quan hệ xã hội của Lưu Na, cảnh sát thành phố sẽ tới thêm lần nữa. Cúp đây, 20 phút sau gặp ở siêu thị Bắc Thủy.”
Hứa Từ nhanh chóng tới siêu thị Bắc Thủy.
Một cô gái hoạt bát đầy sức sống chết ngay trước mắt mọi người, đồng nghiệp có khi chính là hung thủ, phòng làm việc không còn sự náo nhiệt thường ngày, thay vào đó là không khí chết chóc nặng nề.
“Chào sếp Tạ.”
“Chào buổi sáng sếp.”
…
Hứa Từ gật đầu coi như là chào lại, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc của trưởng siêu thị. Chỗ này đã được cậu trưng dụng làm phòng làm việc tạm thời, trưởng siêu thị Khương Tuyết thì làm việc với mọi người ở bên ngoài.
Hứa Từ vừa ngồi xuống, Mạnh Vũ đã bê chồng tài liệu vào, tiện tay đóng cửa khóa trái.
Mạnh Vũ 25 tuổi, tốt nghiệp xong thạc sĩ thì vào làm việc ở tập đoàn Thanh Phong với vai trò thực tập sinh quản lý, năm đầu tiên chạy việc ở các chi nhánh tập đoàn, sau khi thông qua tuyển chọn, cậu ta được ở lại phòng giám sát nội bộ làm trợ lý cho Hứa Từ.
Công việc của Mạnh Vũ là trợ lý nghiệp vụ, coi Hứa Từ như sư phụ ruột, học tập Hứa Từ từ nghiệp vụ cho tới cách hành xử.
Quần áo đầu tóc cậu ta luôn gọn gàng chỉn chu, dáng vẻ nghiêm túc kĩ tính, ít nói cười, là “Sếp Tạ nhỏ” trong mắt những người khác ở công ty.
Hứa Từ nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu nghĩ sao về vụ án này?”
Mạnh Vũ ngồi xuống, thẳng lưng: “Tôi không rành về phá án, nhưng nếu Lưu Na không tự sát… hiện trường vừa có băng dính vừa có giấy ghi chú kỳ lạ, vậy thì vụ án này hẳn đã được lên kế hoạch từ trước.”
Hứa Từ gật đầu: “Đúng. Nhưng Lưu Na không phải nhân viên, ai dám chắc cô bé sẽ lên núi Bạch Vân với mọi người?”
Mạnh Vũ: “Khương Tuyết? Khương Tuyết giúp bố cô bé chăm sóc cô bé. Hai người họ có quan hệ gần gũi nhất.”
Đa số nhân viên của siêu thị Bắc Thủy đều không thân với Lưu Na, riêng Khương Tuyết là coi cô bé như người nhà. Nếu Khương Tuyết muốn giết cô bé thì có rất nhiều cơ hội, không nhất thiết phải chọn lúc nhiều người như vậy.
Hứa Từ hỏi Mạnh Vũ: “Về lần team building này, tôi nhớ là có một bản hành trình đúng không? Ở chỗ cậu sao?”
“Vâng.” Mạnh Vũ mau mắn lấy bản hành trình đưa cho Hứa Từ: “Đây là do nhân sự Vương Nguyệt Nhiên gửi cho tôi vào thứ tư tuần trước.”
Khi Vương Nguyệt Nhiên gửi bản hành trình không dám gửi thẳng nó cho Hứa Từ có chức vụ phó tổng, nên nhờ Mạnh Vũ gửi lại.
Thông tin trên bản hành trình rất nhiều, Mạnh Vũ nhận bản hành trình xong thì gửi email cho Hứa Từ bản tổng kết đơn giản hơn, nên đây là lần đầu tiên Hứa Từ đọc bản gốc.
Ảnh phong cảnh được in màu khá đẹp, giống như là bản tuyên truyền hoặc danh thiếp cỡ lớn. Núi Bạch Vân xanh thẳm một màu, các tòa biệt thự thấp thoáng giữa muôn lớp sương mù như mây khói, quả thật là thế ngoại đào nguyên.
Ảnh bên trong biệt thự cũng rất đặc sắc, kèm với những hàng chữ “chơi game xuyên đêm”, “house party”, “BBQ ngoài trời” cực kỳ thu hút người trẻ.
Đằng sau mới là bản hành trình thật sự:
[6h chiều thứ sáu tan làm, mọi người tập trung ở bãi đỗ xe siêu thị Bắc Thủy, ngồi xe bus tới biệt thự trên núi Bạch Vân, ăn lẩu nướng thịt, uống bia, ca hát, chơi game.
Kế hoạch thứ bảy là leo núi, các hạng mục đoàn đội ngoài trời.
Sáng chủ nhật hoạt động tự do, chiều mọi người đi xe bus về lại thành phố.]
Thả bản hành trình lên bàn làm việc, Hứa Từ mở miệng: “Thứ bảy mưa to nhưng lại bố trí hoạt động ngoài trời. Khi nhân sự Vương Nguyệt Nhiên lên kế hoạch không xem dự báo thời tiết à?”
Mạnh Vũ nhăn mày: “Theo lý thì sẽ không như thế. Đây là kiến thức cơ bản rồi. Có điều… đầu óc Vương Nguyệt Nhiên đôi khi khá vô tri, sai sót trong công việc cũng khó nói.”
Hứa Từ dùng ngón trỏ mân mê bản hành trình: “Đọc lại xem có phát hiện chỗ nào lạ thường nữa không?”
Thân là nhân viên trung tâm của phòng giám sát nội bộ, đôi lúc điều tra nội bộ cũng cần bới lông tìm vết. Không phức tạp được như khi cảnh sát phá án nhưng cũng cần phải kĩ lưỡng tỉ mỉ.
Mạnh Vũ cầm bản hành trình đọc lại từ đầu tới đuôi, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường: “Dập ghim ở góc trên bên trái!”
Bản hành trình chỉ có một tờ nhưng lại có dấu dập ghim.
Lý do?
Hay là bản hành trình này vốn không chỉ có một trang, nhưng sau đó bị người ta xé đi rồi?
Mạnh Vũ vội nói: “Khi tôi nhận chỉ có một tờ. Tôi không xé.”
“Ngoài ra còn một điểm đáng ngờ nữa.” Hứa Từ nói: “Để tiết kiệm chi phí, từ cuối năm ngoái tập đoàn đã ra chính sách “làm việc không giấy”, những thứ như bản hành trình gửi tin nhắn hoặc email là được rồi, sao phải in ra và còn làm đẹp như này?”
Mạnh Vũ: “Cửa hàng ngày nào cũng phải thúc đẩy tiêu thụ, in tuyên truyền quen rồi, thành tích kinh doanh của siêu thị Bắc Thủy là tốt nhất, bọn họ theo đuổi nghi thức nhất định cũng không sai, khi tôi nhận bản hành tình chỉ nghĩ siêu thị này không chấp hành tốt “làm việc không giấy” thôi…”
Suy nghĩ một lúc, Hứa Từ ngẩng đầu nhìn Mạnh Vũ: “Nếu gửi email thì chỉ có nhân viên nội bộ thấy. Lưu Na không phải nhân viên.”
“Bản hành trình được in đẹp, có dòng chữ “party biệt thự”, đặt ở trên nhiều bàn làm việc rất dễ thu hút học sinh sắp lên lớp 12 có áp lực học tập lớn.”
Làm việc ở siêu thị lớn thì không thể thiếu các hoạt động bên ngoài, trừ tài vụ thì các nhân viên khác đều biết chơi, uống rượu, biết bày các trò đặc sắc, kể truyện cười… Mãi mới xong KPI, nên ai cũng muốn tham gia buổi tiệc trên núi để xả stress. Bọn họ sẽ không chủ động mời một cô bé vị thành niên tham gia team building, rất vướng víu. Hơn nữa cô bé này còn là con gái của tổng giám đốc.
Nếu hung thủ thật sự làm thế, Lưu Na chết, hắn cũng bị tóm ngay. Ngược lại, dùng bản hành trình có tính tuyên truyền âm thầm dụ cô bé chủ động tham gia thì hợp lý hơn nhiều.
Các điểm đáng nghi nhìn như rất nhỏ, chẳng tính là gì, nhưng giống như bề nổi tảng băng chìm, một khi soi kĩ sẽ khiến người ta giật mình kinh hãi.
Nét mặt Mạnh Vũ trở nên nghiêm trọng: “Hung thủ là một trong số nhân viên thật ư?”
Hứa Từ đáp: “Nếu có người cố tính dụ Lưu Na tới núi Bạch Vân vào ngày mưa… tôi có thể cho rằng tác dụng của trận mưa to hôm thứ bảy là để che giấu dấu chân. Nhưng nếu là nhân viên, không cần rời khỏi biệt thự thì sao phải giấu dấu chân? Khả năng là đồng phạm lớn hơn.”
Chỉ dựa vào một bản hành trình bình thường, Hứa Từ có thể suy luận tới bước này, Mạnh Vũ rất bội phục.
Mỗi lần tập đoàn tiến hành điều tra đều kéo theo “Tạ Kiều” quả nhiên là có lý do. Anh ấy làm việc ở công ty đúng là có tài mà không có đất dụng võ, nên đi làm cảnh sát hình sự thì hơn.
Nhìn biểu cảm của Mạnh Vũ, Hứa Từ bình tĩnh cất giọng: “Tôi không phải cảnh sát, không biết phá án, những điều vừa nói đều là suy đoán, chẳng tính là gì. Đừng nghĩ nhiều quá. Lát nữa ra ngoài cậu tự nhiên vào.”
Hứa Từ nói xong thì cúi đầu mở laptop, vào hệ thống báo biểu BI của tập đoàn, trích lượng tiêu thụ hàng tháng của siêu thị Bắc Thủy ra, trừ đi thuế giá trị gia tăng rồi điền vào bảng tổng trên Excel, sau đó trích thu nhập tương đương trong hệ thống tài vụ SAP, kéo công thức so sánh hai hàng.
Sau một lúc, cậu nói với Mạnh Vũ: “Tìm tài vụ công ty chi nhánh phân tích kỹ tiền ra tiền vào ngân hàng của siêu thị này, cụ thể từng ngày một.”
“Ngoài ra, giúp tôi gọi Vương Nguyệt Nhiên tới phòng làm việc. Tôi phải hỏi cô ấy về bản hành trình.”
…
Ở một bên khác, Kỳ Tang lái xe việt dã chở đội lên núi Bạch Vân.
Mưa to đã tạnh nhưng trên núi vẫn có mưa nhỏ. Kỳ Tang đi đầu mở đường, đón gió đón mưa mà đi, đạp ly hợp, phanh xe, đổi số, lái trên đường núi mà như đi trên đất bằng, phóng nhanh tới biệt thự xảy ra vụ án.
Cảnh sát phân cục Vương Thần, hai cảnh sát nhân dân của sở cảnh sát núi Bạch Vân và một pháp y phân cục tên Đỗ Tráng đã đợi ở đây từ lâu. Khi Kỳ Tang tới, họ vội dẫn anh vào hiện trường.
Kỳ Tang đã gọi điện cho Vương Thần trên đường tới, biết được một trong số nạn nhân tên Lưu Na, trước mắt xác định cô bé chết đuối. Mũi có dấu bong bóng rõ rệt, thể tích hai lá phổi phồng lớn, xuất huyết, gan tụ máu rõ rệt.
Thi thể bị ngâm trong nước lạnh làm tăng tốc độ cứng xác, thời gian tử vong từ 0 tới 1 giờ sáng ngày 20 tháng 7, tức thứ bảy tuần trước. Trên người Lưu Na có vài vết thương không trí mạng, nghi ngờ đã xảy ra tranh chấp với hung thủ nhưng không có dấu vết bị ngược đãi hay xâm phạm.
Còn về những mảnh xác và nội tạng trong bồn tắm, thông qua DNA đã xác nhận là của cùng một người.
Mảnh xác là những phần mềm không có xương, một bàn chân, ba ngón tay. Nội tang bao gồm thận, gan, một phần dạ dày, theo tình hình phân hủy thì thời gian tử vong trước Lưu Na rất lâu, nhưng thời gian tử vong cụ thể, tuổi tác và các thông tin khác hiện chưa có manh mối để phán đoán.
DNA của nạn nhân vẫn đang được so sánh với kho số liệu, hiện phân cục cũng tiến hành điều tra cùng các vụ án mất tích nhưng tạm vẫn chưa có kết quả gì. Hiện chỉ đành dựa vào DNA để phán đoán giới tính nạn nhân là nữ, còn những bước xác nhận thân phận tiếp theo thì phải nhờ pháp y và hình sự của bên thành phố nghĩ cách rồi.
Ngoài ra còn một manh mối quan trọng nữa, máu trong bồn tắm phần lớn đều là máu giả, được tạo ra từ mật ong và màu. Vì không khí có mùi ngọt nên trong bồn tắm toàn là kiến. Thi thể và mảnh xác đã đưa tới phòng pháp y của phân cục vào thứ bảy tuần trước, nước trên mặt đất cũng đã bốc hơi gần hết, giờ trong bồn tắm chỉ còn lại máu giả, kiến và hàng chữ dán ngay trên tường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Toàn Cầu Xâm Nhập
3. Hắn Đã Có Giải Thưởng Xuất Sắc Khi Tôi Qua Đời
4. Liễu Vũ Tịch Nhan
=====================================
Vương Thần đưa bức ảnh chụp hiện trường cho Kỳ Tang để anh so sánh.
Kỳ Tang nhìn bức ảnh một lúc rồi ngẩng đầu nhìn hàng chữ trên tường.
“Giết chết bạn, ăn thịt bạn.”
Anh lẩm nhẩm câu này, hỏi pháp y phân cục Đỗ Tráng: “Đã khám nghiệm tử thi lần một chưa? Trong dạ dày của Lưu Na có gì không, trong đó có thịt người không?”
“Không.” Đỗ Tráng lắc đầu. “Theo cá nhân tôi, Lưu Na chỉ là học sinh cấp ba mới 17 tuổi, cô bé không có khả năng giết người chặt xác. Nội tạng của người bị chặt xác rất hoàn chỉnh, vết cắt chỉnh tề, phải là người rất chuyên nghiệp mới có thể làm được. Cô bé không thể “giết chết bạn” rồi “ăn thịt bạn”.”
Kỳ Tang: “Ừm, vậy mấy hàng chữ này chỉ là trò bịp. Cô bé không giết người cũng không tự sát, cô bé là nạn nhân.”
Vương Thần hình như có ý kiến khác, mở miệng bảo với Kỳ Tang: “Nhưng Lưu Na đúng là có khuynh hướng và khả năng tự sát.”
Nhóm người Vương Thần đã tới trường học của Lưu Na, kiểm tra sách vở trên bàn của cô bé và chụp lại.
Ông ấy đưa cho Kỳ Tang xem sách ngữ văn của Lưu Na, nội dung trên đó quả thật khiến người ta giật mình.
Bài văn xuất hiện chữ “chết”, cô bé sẽ khoanh lại. Không chỉ một, mỗi lần thấy chữ này là cô bé cầm bút khoanh lại hết.
Từ đây cho thấy, Lưu Na nhìn như đang đọc bài nhưng thực chất trong đầu cô bé toàn ám ảnh những chuyện liên quan tới cái chết.
Quẹt điện thoại, Vương Thần vội cho Kỳ Tùy xem thêm một bức tranh.
Bức tranh này được vẽ qua loa, giống như của một người không hề biết vẽ vẽ lung tung.
Nội dung bức tranh rất kỳ lạ, trên đó là một người bị mổ bụng, một đứa trẻ mặt mũi vô cảm đứng giữa cái bụng bị mổ bung ra.
Cuối bức tranh là mấy hàng chữ giống với mấy câu ở hiện trường vụ án.
Vương Thần nói: “Như này xem ra… đúng là không thể loại trừ khả năng Lưu Na mô phỏng theo bức tranh và dòng chữ để tự sát.”
Kỳ Tang nhăn mày: “Biết ai là tác giả của bức tranh không?”
Ở góc phải dưới bức tranh có vẻ là chữ ký của tác giả, viết chữ “Xie”, có lẽ tác giả họ “Tạ”?
Vương Thần nói: “Trùng hợp là trong số nhân viên của siêu thị Bắc Thủy có một người họ Tạ. Cậu ấy tên Tạ Kiều. Thứ bảy tuần trước tôi đã thẩm vấn cậu ta. Cậu ta nhìn có vẻ rất lạnh lùng, cũng rất thông minh, còn rất…”
Kỳ Tang: “Còn rất gì?”
Vương Thần cân nhắc chọn từ: “Cậu ấy là một người đàn ông rất xinh đẹp.”
Nếu anh không quen Hứa Từ, khi nghe có người dùng hai chữ “xinh đẹp” để tả về một người đàn ông thì Kỳ Tang sẽ thấy rất quái đản.
Đương nhiên bây giờ anh không còn nghĩ vậy nữa, cũng không coi nặng…
Tạ Kiều kia dù có xinh đẹp mức nào, cũng không thể sánh ngang với Hứa Từ.
______
Lời tác giả:
Hứa Từ: Hửm?