Chương 98: Bị phát hiện. Trên máy nghe lén có vân tay của cô
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 98: Bị phát hiện. Trên máy nghe lén có vân tay của cô
Anh cố tình đi xem lại các đoạn camera vào tối hôm xảy ra sự việc. Một đoạn camera trên con đường để đến khu nhà của Triệu Minh có bóng dáng Mai Hân đi qua, khi quan sát cô Mã Phi nhìn thấy hành động xem thời gian của cô. Nếu chỉ một lần thì không có gì đáng nói nhưng xem tất cả các camera ở các đoạn đường mà Mai Hân đi qua anh lại thấy cô xem thời gian tận 3 lần. Thế nhưng điểm kì lạ này nhanh chóng được anh giải đáp rằng cô đang xem giờ để đợi Long Đại. Bởi trước khi quyết định đi gặp Triệu Minh, Mai Hân có kể mình đã nhắn trước cho Long Đại để đề phòng bất trắc, nên việc cô xem thời gian cũng không có thể hiểu được đó chỉ là tâm trạng lo lắng của cô thôi.
Sự hoài nghi có lời giải đáp này khiến Mã Phi gần như không còn kiên nhẫn để tìm hiểu tiếp nữa. Thế nhưng không hiểu sao anh lại nhớ đến việc Triệu Minh nhặt hoa tai cho Mai Hân. Thế là anh tìm lại đoạn camera ở bãi đỗ xe hôm đó, chăm chú quan sát mọi thứ.
Trong camera mọi thứ diễn ra rất bình thường, Mai Hân đi đến bãi đỗ xe quay ngang quay dọc như đang tìm hoa tai, sau đó cô mở cửa xe, cả thân người bị cửa xe che khuất nên không thấy được cô đang làm gì trong đó. Ở một camera khác ghi được cảnh Triệu Minh bước tới sau đó tìm hoa tai cho Mai Hân.
Sau khi trả lại hoa tai cho Mai Hân, ông ta đứng đó một lúc liền rời đi hoàn toàn không có hành động giấu diếm hay phản ứng kì lạ nào. Đột nhiên Mã Phi lại tua lại đoạn camera lúc cô chui vào băng ghế sau. Nhìn đi nhìn lại cuối cùng anh cũng phát hiện ra điểm kì lạ. Lúc Triệu Minh gọi cô, anh thấy Mai Hân sững người trong giây lát, không lập tức nhoài người ra khỏi xe, thông quan mặt kính ô tô, tuy không thể nhìn xuyên thấu nhưng anh vẫn thấy mờ mờ hai tay của cô đang có hành động gì đó. Một hành động khá dư thừa, không đúng lắm với phản ứng của một người khi bị gọi tên đột ngột.
Mã Phi nhíu mày, mệt mỏi rời khỏi phòng quan sát. Anh cảm giác như mình hoài nghi quá mức rồi nên toàn tự minh suy nghĩ linh tinh. Có lẽ vì cái chết của Triệu Minh và việc ông ta phản bội khiến anh không kịp tiếp nhận nên sinh ra hoang tưởng. Anh cảm thấy mình nên dừng mọi thứ lại thôi, có thể đúng như Long Đại nói, mọi sự thật đều đã được lộ diện hết rồi.
Đi ra khỏi phòng máy, anh đi đến bãi đỗ xe lấy xe chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên tầm mắt anh lại vô tình nhìn sang chiếc xe của Triệu Minh đã được phủ khăn lại đặt ở một góc của bãi đỗ xe chung, chợt sững người vài giây anh mới dời tầm mắt đi, có chút gấp gáp lái xe ra khỏi bãi đổ đi ra ngoài.
____
– Thưa lão đại, Mã Phi có việc muốn xin gặp ngài.
Một tên đàn em từ bên ngoài đi vào cúi đầu báo cáo.
Long Đại đang kiểm tra mẫu súng mới trên tay ở khu chế tác vũ khí trong tổ chức. Thường những lúc anh ở trong căn phòng này không muốn bị ai quấy rầy. Mã Phi đương nhiên biết rõ hơn ai hết nhưng không hiểu sao lần này lại làm trái ý anh.
– Cậu ta tìm tôi có chuyện gì? Không biết tôi đang bận hay sao?
Long Đại vẫn cầm cây súng trên tay, khẽ ngẩng mặt lên, nhíu mày nhìn tên đàn em.
– Thưa lão đại tôi thật sự cũng không biết, nhưng Mã Phi hình như có việc rất gấp.
Tên đàn em mím môi, mặc dù có phần sợ hãi nhưng lúc nãy thái độ Mã Phi rất gấp gáp, còn dặn đi dặn lại với anh ta ngay bây giờ phải gặp được Long Đại nên anh ta đành mạn phép đi vào đây.
– Có chuyện gì thì một lát nữa, bây giờ tôi đang bận. Cậu nói với cậu ta nếu lại là chuyện lần trước thì mau đi chịu phạt đi, tôi không muốn nghe.
Long Đại không muốn để ý nữa, chuyện lần trước khiến anh có chút không hài lòng với Mã Phi thế nên nếu không phải là chuyện công việc thì anh sẽ không nghe.
– Vâng thưa ngài.
Tên đàn em cúi đầu khẽ vâng một tiếng sau đó liền xoay người đi ra. Thế nhưng vừa đi được vài bước, cánh cửa bên ngoài liền được đẩy ra.
– Mã Phi, anh không được vào, Long đại đang bận.
Người canh gác bên ngoài khó khăn ngăn cản Mã Phi nhưng sức của mấy người anh ta quả thật không giữ nổi Mã Phi.
– Mã Phi, cậu đang làm gì thế?
Long Đại lạnh lùng nhìn ra phía cửa, bàn tay giữ khẩu súng chợt siết chặt lại vì tức giận.
– Thưa lão đại, tôi không phải không biết quy định của ngài nhưng bây giờ tôi có chuyện rất quan trong muốn nói.
Cuộc dằn co dừng lại, Mã Phi nhìn về phía Long Đại, vẻ mặt thành khẩn như chất chứa điều gì đó rất quan trọng.
– Các cậu ra ngoài đi!
Long Đại ra lệnh cho những tên đàn em khác ra ngoài.
– Nếu lại là những nghi ngờ vớ vẩn của cậu thì bây giờ cậu có thể ra ngoài chịu phạt được rồi.
Khi tất cả đã đi chỉ còn lại Mã Phi, Long đại mới nhàn nhạt lên tiếng.Sau đó cúi đầu tiếp tục quan sát khẩu súng trên tay, không quan tâm lắm đến điều Mã Phi sắp nói.
– Trên máy nghe lén tìm được trong xe của Triệu Minh có vân tay của phu nhân.
Mã Phi nhỏ giọng, giong nói phát ra đều đều, anh không dám nhìn Long Đại đành trầm mặt.
– Cậu nói sao?
Bàn tay đang vân vê một chi tiết trên khẩu súng đột ngột dừng lại, Long đại cau mày ngẩng đầu nhìn Mã Phi như vừa mới nghe nhầm điều gì đó.
– Mong ngài tha lỗi cho việc tôi tự ý làm việc này, thật ra tôi đã đi kiểm tra vân tay trên máy nghe lén sau khi thấy được đoạn camera trước ngày chúng ta phát hiện sự tồn tại của chiếc máy nghe lén một ngày, trong camera phu nhân đã được Triệu Minh chở về khi đi đâu đó. Cùng với những điểm khác lạ tôi quan sát được, sau khi giám định vân tay, ngoài của tôi và một người trong tổ chức thì còn có của…phu nhân, không hề xuất hiện vân tay của Triệu Minh.
Mã Phi giải thích tường tận mọi chuyện cho Long Đại nghe, tâm trạng lên xuống thất thường, giọng lúc to rồi lại nhỏ.
Ngay khi có kết quả giám định anh vô cùng hoang mang, anh không dám tin đó là sự thật. Trong lòng sinh ra cảm giác hối hận, anh không ngờ được sự nghi ngờ của mình là đúng, kết quả đúng với những gì mà anh từng suy nghĩ, những cũng là điều mà anh sợ xảy ra nhất. Kí ức những sự việc từ ngày Mai Hân xuất hiện đến nqy liên tục ùa về khiến anh choáng váng, lồng ngực co thắt dữ dội.
Cả quãng đường về đến đây, anh lái xe với bộ dạng thất thần, anh đã từng có suy nghĩ sẽ giấu Long Đại việc này nhưng anh nghĩ Long đại là người nên biết nhất. Anh không biết Mai Hân thật sự là ai, có mục đích gì, anh sợ cô sẽ dùng tình yêu của Long Đại mà làm hại ngài.
– Cậu đang nói chuyện điên rồ gì thế?
Bàn tay Long đại chợt run lên, anh gần như ngẩn người ra nhìn vào khoảng không nào đó. Anh đang cố gắng kiếm một lý do nào đó để chối bỏ mọi thứ, phủ nhận điều này ra khỏi đầu óc mình nhưng hành động của Mã Phi tiếp đó lại khiến anh lặng người,
Mã Phi không nói không rằng đưa ra tờ giấy giám định vân tay, sau đó cúi người lặng lẽ xin ra ngoài.
Long Đại nhìn chằm chằm vào kết quả trên tờ giấy, khẩu súng mới được chế tác rơi khỏi tay anh rớt xuống mặt bàn. Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại anh, anh cũng không có phản ứng gì.
Bàn tay run rẩy, anh xé toạt tờ giấy ném mạnh xuống đất.
Anh đương nhiên không tin vào cái tờ giấy này rồi, mà dù có đúng sự thật đi nữa thì chắc chắn là có hiểu lầm. Không thể nào cô lại có liên quan đến những chuyện của tổ chức được, khong thể nào liên quan đến Triệu Minh hay những lô hàng của anh được càng không thể liên quan đến cảnh sát được, anh không tin, chắc chắn có hiểu lầm gì đó thôi. Hoặc là tên Mã Phi đó tự bịa chuyện cũng nên, cô làm sao có nói dối anh được chứ, cô yêu thương anh còn không hết nữa mà.
Long Đại cố gắng phủi bỏ tất cả suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu, vội vàng chạy ra khỏi căn phòng, đi về hướng khu biệt thự. Anh phải về để hỏi cô, anh muốn nghe chính cô nói với anh rằng cô không liên quan gì đến chuyện này hết, chỉ cần cô nói anh chắc chắn sẽ tin.
Ngay khi vừa bước vào nhà, anh liền thấy bóng dáng cô từ trên cầu thang chạy xuống.
– Anh về rồi.
Vẫn là nụ cười rạng rỡ, Mai Hân tiến đến chỗ anh khẽ vòng tay ôm lấy anh như mọi khi.
– Anh sao thế? Ở tổ chức có chuyện gì khiến anh mệt sao? Sao mồ hôi lại chảy nhiều thế?
Thấy anh không có phản ứng,biểu cảm lại có phần kì lạ, cô nhẹ buông anh ra đưa tay lau mồ hôi đang chảy trên trán cho anh.
Long Đại nãy giờ vẫn không nói gì thậm chí không có phản ứng gì chỉ bất động đứng yên một chỗ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt phức tạp như đang tìm kiếm điều gì đó, hốc mắt không hiểu sao lại có chút đỏ lên.
– Mai Hân…
– Khoan đã, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Long Đại với chất giọng khàn khàn không còn trầm ổn như thường ngày khó khăn lắm mới gọi được tên cô thế nhưng cô đã vội ngắt ngang.
Nói đoạn cô lại ôm anh một lần nữa, đầu tựa vào ngực anh, hai tay vòng qua eo ôm anh thật chặt, miệng nở một nụ cười rạng rỡ.
– Em có thai rồi.