Chương 94: " LÀ ANH KHÔNG XỨNG VỚI EM MỚI PHẢI. "
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 94: " LÀ ANH KHÔNG XỨNG VỚI EM MỚI PHẢI. "
Nói đoạn Mã Phi chìa tay ra, đưa ra trước mặt Long Đại một vật thể nhỏ có màu đen.
Trong thư phòng của Long Đại,anh đang ngồi trên ghế vẻ mặt đăm chiêu nhìn vào thứ đồ vật mà Mã Phi đưa ra trước mắt mình.
– Máy nghe lén?
Long Đại lạnh nhạt lên tiếng hỏi nhưng thật ra đó như đang là một câu khẳng định lại.
– Vâng, máy nghe lén công nghệ cao, người của chúng ta đã tra ra được nơi nó được kết nối là thiết bị chuyên dụng của cảnh sát. Ngoài ra còn biết thêm nó đã được kết nối khoảng chừng hơn năm tháng trước, hiện đã bị ngắt kết nối.
Mã Phi vẻ mặt đầy phức tạp, giọng nói vẫn đều đều phát ra.
– Bị người khác gắn vào?
Hàng chân mày khẽ cau lại, Long Đại cầm thiết bị nghe lén lên cẩn thận quan sát, nhàn nhạt cất tiếng.
– Không phải, máy nghe lén không được gắn ở đâu trên xe cả, lúc người của chúng ta tìm thấy, nó được đặt trong một chiếc hộp đặt ở một góc của hộc đựng đồ trên xe.
– Triệu Minh?
Long Đại không có phản ứng gì, yên lặng quan sát chiếc máy nghe lén trong tay mình, nhàn nhạt gọi tên Triệu Minh.
– Triệu Minh vẫn chưa biết chuyện chúng ta phát hiện ra chiếc máy này trên xe của ông ta.
Như hiểu ra điều gì Mã Phi nhẹ tiếp lời.
– Được, cậu ra ngoài đi, tạm thời đừng nói cho ai chuyện này.
– Vâng, thưa ngài.
Mã Phi cúi đầu quay người rời đi, ấn đường vẫn chưa giãn ra ngược lại càng nheo chặt. Chính anh cũng rất bất ngờ về mối quan hệ gần đây của Long Đại và Triệu Minh. Từ việc Long Đại lệnh cho anh quan sát Triệu Minh cẩn thận rồi đến việc anh tìm được máy nghe lén được kết nối với thiết bị của cảnh sát trên xe của Triệu Minh. Anh nhận ra đuọc, dường như Long Đại đang nghi ngờ điều gì đó ở Triệu Minh.
Lúc đi xuống tầng Mã Phi vô tình nhìn thấy Mai Hân đang loay hoay trong bếp nấu ăn. Như cảm nhận được có người bước xuống, cô khẽ ngước mặt lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Mã Phi. Thấy anh cô nhẹ mỉm cười rồi gật đầu một cái như lời chào hỏi.
Ấn đường khẽ giãn ra một chút, Mã Phi cũng gật đầu chào lại cô sau đó liền lạnh mặt rời đi.
Tháy bóng Mã Phi đã đi ra khỏi cánh cửa, bàn tay cầm dao thái rau củ chợt hạ xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn. Sau lại đưa ánh mắt nhìn lên hướng cầu thang, nơi Mã Phi vừa đi xuống, môi khẽ nhếch lên một chút.
________
– Lần trước em nói, lúc em đi tìm hoa tai trên xe của anh, Triệu Minh cũng xuất hiện ở đó sao?
Long Đại đứng ngoài ban công, khẽ xoay người lại đối diện với cô. Bóng dáng cao lớn gần như che khuất ánh sáng của mặt trăng chíu rọi vào phòng.
– Vâng.
Cô tiến ra phía ban công đứng cạnh anh sau đó khẽ đáp.
– Em kể anh nghe chi tiết một chút.
– Lúc đó em đi tìm chiếc hoa tai, chỉ vừa mới mở cửa xe rồi nhoài người vào trong thì Triệu Minh đã tới rồi, ông ta hỏi em có muốn giúp tìm hoa tai không? Sau đó em cũng đồng ý, lúc ông ta vào xe tìm thì em đi vòng quanh xe xem có làm rơi gần đó không, khoảng chừng 2,3 phút gì đó ông ta tìm thấy hoa tai sau đó đưa nó cho em.
Cô vô tư kể lại, dùng giọng điệu bình thường nhất.
Long Đại bên này vẫn đang yên lặng nghe cô kể trầm ngâm nhìn về một hướng nên hoàn toàn không nhìn thấy một tia sáng vừa lóe lên trong mắt cô.
– Tại sao anh lại hỏi em chuyện này thế, có gì liên quan đến Triệu Minh sao?
Thấy Long Đại vẫn im lặng, cô ra vẻ tò mò hỏi.
– Mã Phi vừa tìm thấy một thiết bị nghe lén công nghệ cao trên xe của Triệu Minh.
Long Đại quay sang nhìn cô, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
Mai Hân mở to hai mắt, miệng há hốc kinh ngạt như đang rất hốt hoảng nhưng thực ra là để che đậy ý cười nơi khóe môi.
– Ông ta bị người khác cài vào trong xe sao?
Dẫu đã biết rõ đáp án nhưng cô vẫn hỏi một câu hỏi khác cho đúng với tình huống.
– Không, nó là của ông ta.
– Vậy anh muốn hỏi em chuyện nhặt hoa tai là đang…nghi ngờ ông ta đặt máy nghe lén lên xe anh?
Như hiểu ra vẫn đề cô vẫn tiếp tục diễn.
– Ừm.
Những biểu cảm của Mai Hân, Long Đại đều hoàn toàn đoán trước được nên anh không hề nhận thấy điểm bất thường nào.
( Trà Myy đây: Chỉ có chúng ta mới nhận ra sự khác thường đó thôi chứ ảnh bị tình yêu làm mờ mắt rồi.)
– Nếu bây giờ anh trực tiếp chất vấn Triệu Minh chắc chắn ông ta sẽ không nhận. Vả lại chúng ta vẫn chưa hoàn toàn đủ bằng chứng để kết tội ông ấy khi chỉ có một chiếc máy nghe lén được.
Cô khẽ liếc nhìn biểu cảm của Long Đại, nhỏ giọng nói.
– Gần đây ông ấy có cuộc gặp gỡ nào với phía cảnh sát nữa không?
– Không có, anh vẫn luôn cho người theo dõi.
– Vậy để em giúp anh.
Long Đại chợt quay sang nhìn cô khó hiểu.
– Em giúp anh?
Anh hoang mang hỏi lại.
– Phải, em sẽ trực tiếp chất vấn ông ấy. Nếu ông ta thật sự phản bội anh thì đối với một người ngoài như em, ông ta sẽ không cảnh giác nói đứng hơn là không xem em là một mối nguy hại nào mà dễ dàng khai ra mọi chuyện. Còn nếu ông ấy không hề làm, thì với em cũng sẽ dễ dàng xin lỗi hơn, cùng lắm là đứng trước tất cả mọi người xin lỗi ông ta, nếu đổi lại là anh chắc chắn sẽ rất khó xử, dù sao ông ấy cũng là cánh tay đắc lực của anh. Sự cảnh giác của ông ta cao như thế, nếu chờ đợi để tóm gọn ông ta chắc chắn không dễ dàng.
Cô nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay của Long đại, gương mặt đầy nghiêm túc, ánh mắt sáng lên sự chân thành.
– Không được.
Như vừa có thứ gì đó vượt qua giới hạn của anh, Long đại nhất thời nổi nóng.
– Tại sao lại không được?
Cô bị anh lớn tiếng làm cho giật mình, ánh mắt có phần hoảng loạn.
– Anh xin lỗi… Em cũng từng thấy rồi đó, nói vè độ tàn nhẫn trong tổ chức, ông ta chỉ có thể đứng đầu. Ông ta không phải một kẻ tầm thường, nếu như ông ta muốn giết ai trước mặt mình, chắc chắn sẽ không quá 2 giây, anh không thể để em đặt cược tính mạng như thế được. Chuyện này là vấn đề của riêng anh, em tạm thời đừng can thiệp, anh có cách giải quyết của riêng mình.
Sự tức giận biến thành sự hoảng loạn, anh khẽ ôm lấy cô vào lồng ngực, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, khẽ nói.
– Em hiểu anh lo lứng cho em nhưng chuyện của anh cũng là chuyện của em. Anh yêu thương em, vì em mà hi sinh nhiều như thế, lần này anh có chuyện khó giải quyết, em muốn giúp anh thì có gì sai. Anh là một lão đại, nếu em không đủ bản lĩnh thì làm sao có thể xứng với anh, xứng với cách mọi người trong tổ chúc gọi em là ” Phu nhân”.
Cô nhỏ giọng nói ra nỗi lòng của mình, nhưng ở trong òng anh, vẻ mặt lại hiện lên sự khinh bỉ lẫn chán ghét, dường như mấy lời cô nói khiến bản thân cô còn phải sợ hãi.
– Đừng nói như thế, nếu có xứng hay không xứng thì là anh không xứng với em mới phải, dù sao kết thúc đơn hàng cuối cùng anh cũng sẽ rửa tay gác kiếm, em không cần phải nhìn mặt mũi của họ, không cần đặt nặng vị trí ” phu nhân” này nữa. Anh muốn cùng em làm một người bình thường.
Long Đại bất cờ giữ vai đẩy nhẹ cô ra khỏi lồng ngực mình để nhìn cô một cách trực diện, lời nói vẫn là sự chân thành vốn có.
Cô bị anh làm cho bất ngờ, không đoán trức được, trên gương mặt vẫn hiện sự lạnh lùng chưa kịp thu lại. Thế nhưng cũng may là trời đã về đêm, bóng tối khién cho nét mặt của cô hiẹn lên không quá rõ, cô vẫn kịp thời nhận ra và điều chỉnh trạng thái.
– Chuyện này, anh chỉ là muốn chia sẻ với em vì em là người mà anh định sẵn sẽ ở bên cả đời cho nên mới không muốn giấu diếm em điều gì, thế nhưng anh không muốn em can thiệp gì tới vấn đề của tổ chức, vì sự an toàn của em… Xin em hãy tin anh, đợi anh giải quyết, đừng đề cập đến chuyện này nữa.
Nghe những lời Long đại nói, cô ngẩn người ra, sự chân thành một cách sâu sắc của Long Đại khiến cô bị choáng ngợp, nhất thời không có phản ứng gì.
– Được, em nghe anh, yên tâm em sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Vội vàng nhận thức thực tại, cô nở nụ cười khổ, nhẹ gật đầu.