Chương 93: Nghi ngờ triệu minh?
Tối đến khi thấy Long Đại trở về cô vội tiến đến chỗ anh quan tâm hỏi.
– Không có gì đâu, em mau đi nghĩ đi.
Nói rồi Long Đại ôm lấy cô đi về phía giường nằm xuống.
– Anh đang suy nghĩ gì thế? Có phải có chuyện gì rồi không? Lúc nãy thấy anh đột ngột ra ngoài em rất lo lắng.
Mai Hân vòng tay qua ôm lấy Long Đại khẽ hỏi.
– Hinh như… Triệu Minh có giao thiệp với cảnh sát.
Long Đại có chút chần chừ nhưng vẫn quyết định chia sẻ với cô điều anh đang suy nghĩ, vẻ mặt hiện lên sự buồn bã lẫn suy tư.
– Cảnh sát?Ông ta muốn phản bội anh sao?
Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn anh.
– Anh không chắc, lúc nãy khi xem bức ảnh của em anh cảm thấy có gì không ổn, người đàn ông Triệu Minh gặp rất quen mắt. Thế nên anh có cho người điều tra một chút liền phát hiện người đó là cảnh sát.
– Vậy lẽ nào lần trước khi anh bị cảnh sát nắm được địa điểm giao hàng là do Triệu Minh tiết lộ ra?
Mai Hân vẫn tỏ ra hốt hoảng, giọng nói có phần cao lên một chút, gương mặt tỏ ra rất nghiêm trọng, cả thân người cử động như muốn bật dậy.
– Tạm thời vẫn chưa đủ bằng chứng nên chưa thể nói lên được điều gì. Ai cũng có khả năng là gián điệp nhưng Triệu Minh là người ít khả năng nhất, ông ta làm trong tổ chức lâu như vậy, việc gì phải làm như thế?
Long Đại thấy cô hốt hoảng vội ôm cô lại nhẹ giọng nói, vẫn đặt niềm tin vào Triệu Minh.
– Ừm, anh nói đúng, em cũng thấy ông ấy không có lý do gì để phản bội anh cả, chuyện này thật sự rất quan trọng nó ảnh hưởng đến niềm tin của anh và danh dự của ông ấy nữa nên anh đừng vội vàng, trước mắt anh cứ im lặng quan sát ông ấy một thời gian đã, lỡ như chuyện không có gì cả nhưng chúng ta lại nghĩ nhiều đổ oan cho ông ấy thì sao?
Long Đại nghe cô nói liền gật đầu đồng tình, vòng tay khẽ ôm chặt lấy cô.
– Được, em yên tâm anh sẽ làm sáng tỏ được chuyện này. Còn bây giờ thì ngủ đi, em đừng nghĩ nhiều.
Mặc dù nói thế nhưng anh lại không ngủ được, hai mắt vẫn mở nhìn lên trần nhà, lặng lẽ suy nghĩ gì đó. Việc phát hiện Triệu Minh có mối liên hệ với cảnh sát suy cho cùng vẫn có thể giải thích được rằng người cảnh sát đó đã bị Triệu Minh mua chuột. Dù sao ở trong giới của anh, việc tội phạm có giao thiệp với cảnh sát cũng có rất nhiều, có mối quan hệ như thế những đơn hàng vận chuyển sẽ dễ dàng hơn. Ngay cả anh cũng có một vài quan hệ với vài tên cảnh sát hám tiền khác. Thế nhưng trước giờ anh chưa từng có mối quan hệ gì với người trong ảnh, nếu Triệu Minh có quen anh ta tại sao không nói lại với anh. Trước giờ từ việc lớn nhỏ gì Triệu Minh cũng sẽ báo cáo với anh đầu tiên.
Hơn cả tình hình hiện tại rất nhạy cảm, những lô hàng gần đây dù lớn hay nhỏ thường xuyên bị cảnh sát nắm thóp, đi trước một bước ngăn chặn việc giao dịch của anh nhưng chưa tìm được gián điệp nên càng khiến anh có căn cứ nảy sinh nghi ngờ đối với Triệu Minh.
Đặc biệt người đàn ông trong ảnh mà Mai Hân vô tình chụp được, chắc chắn không nằm trong những tên cảnh sát bị anh mua chuột nhưng hình như anh đã từng nhìn thấy anh ta ở đâu đó.
” Cốc cốc”
Mai Hân đứng cạnh cửa xe của Triệu Minh nhẹ đưa tay gõ cửa kính.
Cửa sổ xe liền hạ xuống, gương mặt Triệu Minh liền lộ ra. Vừa nhìn thấy cô, ông ta liền nhíu mày, có phần bất ngờ.
– Phu nhân? Sao người lại ở đây?
Ông ta nhìn cô thắc mắc hỏi.
– Hôm nay tôi ra ngoài đi dạo với Anh Thư ở khu trung tâm thương mại gần đây, nhưng chị ấy lại có việc phải về trước, đúng lúc tôi định bắt xe để về thì thấy xe của ông đậu ở đây, không biết ông có đang trên đường về tổ chức không? Nếu tiện đường có thể cho tôi quá gian được không?
Cô làm ra vẻ mặt khó xử đầy ái ngại nói.
Nghe cô nói, ông ta liền đưa mắt sang nhìn khu trung tâm thương mại ở gần đó như để kiểm chứng, sau lại dùng ánh ánh mắt thăm dò nhìn cô như để tìm kiếm thứ gì đó không rõ.
– Vâng tôi tiện đường, phu nhân lên xe đi không cần khách sáo như thế.
Không thấy điểm nào kì lạ ở cô thế nên ông ta liền gầt đầu, mời cô lên xe.
– Cảm ơn ông.
Mai Hân nghe thế liền nở nụ cười, ánh mắt chợt sáng lên thể hện sự cảm kích.
Cô mở cửa ngồi vào ghế sau, sau đó gật nhẹ đầu với Triệu Minh để ông ta lái xe đi.
Chiếc xe lăn bánh, trên xe cả hai không ai nói với ai câu nào, không gian yên tĩnh nhưng không hề có sự gượng gạo hay bất thường nào giữa hai con người ” không bình thường” này. Cô vẫn yên lặng ngồi trên xe, lấy điện thoại ra lướt lướt để giết thời gian, vờ như không thấy ánh mắt của Triệu Minh thỉnh thoảng vẫn nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát cô.
Thế nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy ngón tay cô dang lướt đi lướt lại một bài viết, tâm trí không đặt vào chiếc điện thoại mà như đang suy nghĩ điều gì.
Á.
Tiếng kêu đau đớn của cô đột ngột vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh trên xe. Tuy tiếng kêu không quá lớn nhưng trong không gian yên lặng bỗng có một tiếng kêu bất thường, người ta rất dễ dàng nghe được. Triệu Minh cũng như thế, huống hồ nãy giờ ông ta thỉnh thoảng vẫn quan sát cô.
– Phu nhân, người sao thế?
Triệu Minh không cảm xúc hỏi, dường như chỉ theo tình huống mà hỏi chứ thực ra chẳng quá quan tâm.
– Hình như cơn đau dạ dày của tôi lại tái phát. Hiện tại tôi không mang theo thuốc, ông có thể… tấp xe vào một hiệu thuốc nào đó mua giúp tôi thuốc đau dạ dày có…được không?
Vầng trán đổ đầy mồi hôi, cô đau đến nhăn nhó mặt mày, gương mặt thoáng cái đã trắng bệch. Vì cơn đau cô cắn chặt môi, ôm bụng yếu ớt nói.
– Được, tôi đi ngay.
Triệu Minh có vẻ không cam tâm lắm thế nhưng ông ta vẫn gật đầu nghe theo. Lái xe thêm một đoạn nữa, liền thấy một hiệu thuốc. Ông ta dừng xe, mở cửa bước ra ngoài để mua thuốc cho cô. Trước khi đi ông ta vẫn liếc nhìn qua vẻ đau đớn trên gương mặt cô một cái.
Mua thuốc và nước xong, Triệu Minh liền quay trở lại xe đưa nó cho cô.
– Phu nhân có cần đến bệnh viện không?
Vừa vào trong xe thấy cô vẫn ôm bụng, cắn chặt môi Triệu Minh liền hỏi.
– Không sao đâu, một lát sẽ đỡ, bình thường cơn đau dạ dày của tôi cũng hay tái phát. Mau về thôi sắp trưa rồi.
Mai Hân đưa tay nhận lấy thuốc, nhẹ lắc đầu yếu ớt nói.
Cô đưa viên thuốc bỏ lên miệng, sau đó uống một ngụm nước rồi nuốt xuống. Khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô mới tựa lưng vào ghế nhắm hờ mắt lại, tay vẫn ôm lấy bụng.Một loạt hành động của cô vẫn được Triệu Minh quan sát qua kính chiếu hậu, sau khi cô đã nhắm mắt ông ta cũng dời tầm mắt đi tập trung lái xe để trở về lại tổ chức.