Chương 75: " NẾU ANH THẤT HỨA, EM SẼ GIẬN ANH "
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 75: " NẾU ANH THẤT HỨA, EM SẼ GIẬN ANH "
Ngay cả Trương Bình, anh ta liên tục chứng kiến những cử chỉ ân cần của cô đối với Long Đại luôn miệng nói Long Đại đã tìm đúng người, sẽ rất hạnh phúc khi có cô bên cạnh, lại còn bông đùa mấy câu rằng mình sẽ giả bệnh trở về gặp Anh Thư để cô chăm sóc mình.
Đáp lại lời nói của họ cô chỉ im lặng mỉm cười ngại ngùng, rồi giương ánh mắt đượm buồn nhìn Long Đại.
Đêm hôm qua vì quá mệt nên cô đã ngủ quên với tư thế nửa người trên ghế, nửa người nằm sấp trên giường, hậu quả là sáng nay cô bị đau cổ. Mặc dù ngủ không ngon nhưng đêm nay cô vẫn không có ý định sẽ ngủ ở phòng người giúp việc chuẩn bị mà vẫn ngủ lại trong phòng cùng Long Đại nhưng lần này cô quyết định đi đến chiếc ghế sofa trong phòng Long Đại để chợp mắt.
” Cốc cốc “
Vừa mới đặt lưng xuống, cửa phòng liền có người gõ.
Cô vội đứng dậy, tiến về phía cửa mở cửa ra. Vì để theo dõi tình trạng của Long Đại nên đèn trong phòng anh vẫn luôn bật sáng kể cả ban đêm, cũng vì thế mà khuôn mặt người trước cửa hiện ra rất rõ.
– Mã Phi? Anh có chuyện gì sao?
Thấy khuôn mặt lạnh như băng trước mặt cô thoáng bất ngờ, nhỏ giọng hỏi.
Cánh cửa vừa bật mở bóng dáng xinh đẹp của cô liền hiện ra trước mặt Mã Phi. Tối nay cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng do người giúp việc chuẩn bị, khác với những chiếc váy ngủ hai dây ở nhà, mấy chiếc váy được họ chuẩn bị khá kín đáo, đều dài qua gối, tay dài, cổ tròn hoàn toàn che khuất vẻ đẹp cơ thể.
Thế nhưng cô cũng không ngờ người trước mặt lại như bị hớp hồn, ngây ngốc nhìn cô, ánh mắt không hề nóng bỏng, không hề có dục vọng hay bất kì ý đồ nào khác, chỉ đơn thuần là say đắm, hệt như say đắm trước một thứ gì đó bản thân yêu thích nhưng lại chỉ dám ngắm nhìn chứ không dám chạm vào vì sợ làm hỏng nó.
– Cô không muốn đến chợp mắt một chút ở phòng bên cạnh sao?
Không biết qua bao lâu, Mã Phi đột ngột lên tiếng, biểu cảm khác lạ cùng ánh mắt đó đã thu về để lại vẻ mặt vô cảm. Giọng nói của Mã Phi so với Long Đại còn trầm hơn, trong đêm anh hạ thấp âm lượng nói khiến cô thoáng nhíu mày.
Căn phòng bên cạnh mà Mã Phi nhắc đến là phòng Trương Bình dặn người giúp việc chuẩn bị cho cô để cô ở đây trong thời gian tới thế nhưng cô lại từ chối, một mực muốn ở cạnh Long Đại.
Khóe môi Mai Hân khẽ nhếch lên một chút. Người đàn ông này quả thật chỉ học đánh đấm chứ không học cách nói chuyện, mỗi lần nói chuyện với cô đều vô cùng trục trặc. Quả thật lúc này, trong màn đêm tĩnh mịch cùng không gian yên ắng như thế nghe câu nói của Mã Phi cô không tránh được hiểu sai thành nghĩa khác.
– Ý anh là…
Mặc dù đã hiểu được nghĩa của lời Mã Phi nhưng cô vẫn cau mày hỏi lại.
– Không, cô đừng hiểu lầm, ý tôi là ba ngày nay cô chăm sóc Long Đại rất vất vả nhưng cũng đừng quên để ý đến sức khỏe của mình. Phòng bên cạnh có giường đàng hoàng sẽ tốt cho giấc ngủ của cô hơn.
Khuôn mặt lạnh lùng thoáng sự hốt hoảng, anh vội giải thích.
Tối nay Mã Phi không khoác chiếc áo vest nghiêm chỉnh, anh đã cởi nó ra chỉ mặc áo sơ mi đen và quần tây. Mái tóc dài được búi lại phía sau khiến ngũ quan lộ ra một cách rõ rệt. Quả thật kiểu tóc dài của nam này rất hiếm người chuộng được thế nhưng ngũ quan và khí chất của Mã Phi đã ” gánh” được nó khiến cho khuôn mặt anh những lúc bình thường trông không hề đáng sợ mà lại có phần lãng tử.
– Long Đại khi tỉnh dậy, nếu biết cô vì ngài ấy mà không màng đến sức khỏe sẽ rất lo lắng.
Như nhận ra sự quan tâm có phần quá mức của mình Mã Phi liền bồi thêm một câu khiến cho không khí đỡ phần ngượng ngùng.
– Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không sao đâu, tôi muốn ở đây trông chừng anh ấy, nếu anh ấy tỉnh lại mà có tức giận với mấy anh tôi sẽ giải thích, đừng lo.
Cô vốn dĩ không ngốc đến mức này nhưng cô vẫn cố tình hiểu sai nghĩa lời nói của Mã Phi.
Thấy cô nói thế Mã Phi ngơ ngác nhìn cô không giấu nổi sự buồn bã nơi đáy mắt, mạnh bạo nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
– Anh… không sao chứ?
Thấy ánh mắt Mã Phi nhìn mình buồn bã cô lại giả vờ không hiểu, không trốn tránh cũng không đối diện, ánh mắt trong veo khẽ nhìn anh, nhẹ hỏi với thái độ hết sức bình thường.
– Tôi…không sao. Làm phiền cô rồi, tôi xin phép.
Ánh mắt Mã Phi rất nhanh đã tránh đi mà nhìn xuống đất, nói xong anh dứt khoác quay đi, bóng lưng to lớn đối diện với cô, không gian của màn đêm kết hợp với ánh đèn vàng nhạt nơi hành lang khiến bóng lưng đó cô độc lạ thường, không đợi bóng lưng hoàn toàn biến mất cô đã nhẹ đóng cánh cửa lại.
Cánh cửa nhẹ ” cạch” một tiếng rất nhỏ, ánh mắt trong veo đến ngây thơ lúc nãy của cô theo đó biến mất.
Gương mặt cô lạnh băng tiến tới phía giường của Long Đại đang nằm nhẹ chỉnh chăn lại cho anh. Tiếng ” tít tít ” nhẹ nhẹ của chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh cứ kêu lên theo vòng lặp. Cô đứng cạnh giường anh nhìn từ trên cao xuống, sau lại cúi đầu tiến sát đến khuôn mặt anh rồi lại khẽ quay nhẹ đầu sang trái để lắng nghe tiết hít thở của Long Đại.
Hơi thở so với ngày đầu tiên cô đến đây đã mạnh hơn đôi chút, mơ hồ vẫn nghe được hơi thở, có vẻ như anh sẽ sớm tỉnh lại.
Cô lại ngẩng đầu, đứng thẳng lên nhìn anh từ trên cao xuống, rồi đột nhiên cô mỉm cười dịu dàng lại có phần chua xót nhìn anh.
– Anh phải mau tỉnh lại đó, chẳng phải anh đã hứa khi trở về sẽ đưa em đi chơi sao? Nếu anh thất hứa, em sẽ giận anh.
Cô khẽ lẩm bẩm tay lại không muốn nghỉ ngơi chỉnh chỉnh lại mấy nếp chăn.
– Anh không tin sao? Em sẽ giận thật đó, em là người giận rất dai, anh đừng hòng em tha thứ.
Cô lại tiếp tục lẩm bẩm một mình, sau khi đã chỉnh xong các mép chăn cô mới đưa tay tắt bớt một bóng đèn, độ sáng của căn phòng theo đó mà giảm bớt, không gian cũng dễ chịu hơn, độ sáng không quá chói mắt nữa.
Xong xuôi cô lại quay về chiếc ghế sofa cuộn tròn người lại nhắm mắt, khóe môi nhẹ nhếch lên không rõ lý do.
Căn phòng thoáng chút đã trở nên yên tĩnh hoàn toàn, tiếng hít thở đều đều của cô chợt vang lên. Thế nhưng trong cái tĩnh mịch về đêm, dưới ánh sáng không rõ ràng của đèn phòng, bàn tay với những vết chai, khớp xương rõ ràng của Long đại lúc nãy cô đã cẩn thận bỏ vào trong chăn lại đột ngột cử động vài ngón tay.