Chương 74: " ANH CŨNG THẬT MAY MẮN "
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 74: " ANH CŨNG THẬT MAY MẮN "
Thấy có người mở cửa đi vào vị bác sĩ có chút giật mình nhìn ra. Khi nhận ra đối phương là một người xa lạ, ông ấy liền đứng lên.
Mai Hân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt có chút hốt hoảng, không ngờ Long Đại lại bị thương nặng đến như thế. Cô nhấc nhẹ chân bước đến gần chiếc giường, càng đến gần khuôn mặt nhợt nhạt của Long Đại càng hiện rõ, anh nằm đó an tĩnh như đang ngủ, đôi môi tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, bộ dạng lạnh lùng thường ngày đến khi hôn mê cũng khiến người khác phải e dè. Ở anh vẫn luôn tỏa ra sự nguy hiểm, khí thế bức người và sự phòng bị trong mọi hòan cảnh, duy chỉ ở bên cô những thứ ” áo giáp ” đó mới biến mất, chỉ còn lại sự ôn nhu. Cũng đã lâu mới nhìn thấy lại sự lạnh lùng này nên cô liền cảm thấy có chút lạ lẫm.
– Chào ông.
Sau khi đã bước đến chỗ Long Đại, co quay sang gật đầu chào vị bác sĩ.
– Chào cô, tôi là Bùi Dương, bác sĩ riêng của Long Đại.
Vị bác sĩ nãy giờ im lặng quan sát cô một hồi liền nói.
– Không biết cô đây là…
– Tôi là Mai Hân, bạn gái của Long Đại.
Khuôn mặt cô không biểu hiện cảm xúc gì lạnh lùng nói.
– Thì ra là cô Mai Hân, trước khi hôn mê ngài Long Đại liên tục gọi tên ai đó, thì ra là cô.
Bác sĩ Bùi Dương thoáng nhíu mày vì thấy biểu cảm kì lạ của cô sau cũng không quá để ý, ông cười ôn hòa nói.
Biểu cảm lạnh lùng của cô rất nhanh liền thay đổi, thoáng cái hốc mắt đã đỏ lên, cô nghe thế liền mỉm cười có vẻ đau thương. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên giường Long Đại, chăm chú nhìn anh.
– Bác sĩ, anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?
Cô quay đầu nhìn vị bác sĩ, ánh mắt hiện lên sự đau đớn khiến vị bác sĩ Bùi Dương cảm thấy thương cảm, khẽ ho khan một tiếng nhỏ.
– Cô Mai Hân đây xin đừng quá đau lòng, mặc dù vết đạn bắn lần này khá nặng nhưng rất may không hề trung chỗ hiểm, tạm thời chỉ đang hôn mê, trong mấy ngày tới sẽ tỉnh lại.
Cô nghe thế nhẹ gật đầu rồi lại đưa mắt sang nhìn khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt của Long Đại. Truyện Việt Nam
– Vậy tôi xin phép ra ngoài, có gì cô cứ ấn nút màu đỏ đó, tôi vẫn sẽ ở lại biệt thự để quan sát tình trạng của cậu ấy.
Bác sĩ Bùi Dương tinh ý, như cảm nhận được điều gì đó ông liền muốn để lại không gian riêng cho cô và Long Đại nên xin phép rời đi.
Rất nhanh căn phòng chỉ còn lại mình cô và Long Đại đang hôn mê trên giường, âm thanh nhịp tim phát ra trong chiếc máy cạnh đó vẫn đều đều vang lên. Mai Hân chăm chú nhìn Long Đại không rõ cảm xúc của mình. Đột nhiên cô liền đứng dậy khỏi ghế, rướn người tới chỗ Long Đại đang nằm, hai tay chống lên đệm giường nhẹ cúi người xuống rút ngắn khoảng cách với anh, đến khi chóp mũi sắp chạm vào nhau cô mới xoay nhẹ đầu lắng tai nghe hơi thở của anh.
Vẫn còn hơi thở thế nhưng hơi thở khá mong manh tưởng chừng như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
– Anh cũng thật may mắn.
Mai Hân thầm nghĩ, ở khoảng cách gần cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Cô tự hỏi tại sao một kẻ tội ác đầy mình như anh lại may mắn đến thế, hết lần này đến lần khác đều thoát khỏi tay cảnh sát, thậm chí bị đạn bắn vẫn có thể sống sót được hơn nữa còn sẽ sớm tỉnh lại. Còn Tuấn Phong của cô, dùng cả đời để bảo vệ công lí, bảo vệ người khác, nhưng lại bị Mã Phi bắn chết ngay vào ngày kết hôn của mình.
– Tại sao mọi người đều vì anh mà giết hại người khác, tại sao Mã Phi vì anh… lại cướp đi Tuấn Phong của tôi.
Luồng suy nghĩ lại chạy trong đầu, một giọt nước mắt theo đó mày chảy xuống. Cô vội đưa tay lau đi, nâng người thẳng lên, quay lại ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy. Càng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Long Đại, hình ảnh về Tuấn Phong ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu cô. Trong nhà xác lạnh lẽo đó, chỉ sau ngày thành hôn của cô một ngày, cô đã đau đớn mà ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Tuấn Phong mà gào khóc tuyệt vọng. Cô còn nhớ như in khuôn mặt Tuấn Phong khi cô run run lật tấm khăn trắng ra, khuôn mặt ấy trắng bệch, môi tím lại không còn một chút hồng hào nào như minh chứng cho sự sống của anh đã hoàn toàn kết thúc.
– Lần sau… anh sẽ không may mắn như thế nữa đâu.
Thanh âm của cô nhẹ cất lên trong miệng, đương nhiên Long Đại không thể nghe thấy. Cô tiếp tục nhìn anh, khuôn mặt cậu bé năm xưa đột ngột xuất hiện thoáng qua trong đầu thế nhưng trong lòng cô lại tĩnh lặng đến kì lạ. Chẳng có cảm giác đau lòng hay nhớ nhung, chỉ đơn giản là hình ảnh của một người lạ nào đó đã từng gặp qua vô tình nhìn thấy lại.
Nguyên ngày hôm đó cô chỉ ngồi trong phòng Long Đại chăm sóc cho anh, hết lau tay lại lau mặt, thính thoảng sẽ chỉnh chăn lại cho anh, rồi lại vừa cầm tay anh vừa nói chuyện một mình.
Mã Phi, Trương Bình và bác sĩ Bùi Dương có lên để xem tình trạng của Long Đại, thấy cô vì Long Đại mà đau lòng như thế họ chỉ biết im lặng nhìn nhau thương cảm. Ánh mắt Mã Phi liên tục nhìn cô, thấy cô đau lòng như thế anh chỉ lặng lẽ cúi đầu như đã hoàn toàn chấp nhận điều gì đó. Sự chua sót hiện lên nơi đáy mắt, rất nhanh liền biến mất, Mã Phi rất nhanh liền đi ra khỏi phòng cùng với Trương Bình và bác sĩ Bùi Dương.
Khi cánh cửa một lần nữa đóng lại, ánh mắt buồn bã của cô liền biết mắt, cô đưa tay chạm nhẹ lên mấy giọt nước mắt ” công nghiệp”, vẻ mặt có phần chán ghét, ngay lập tức liền tỏa ra sự lạnh lẽo từ đáy mắt. Tuy lúc nãy không hề nhìn về phía Mã Phi lần nào nhưng nới khóe mắt cô vẫn thấy được ánh mắt phức tạp đó vẫn luôn nhìn mình rồi lại nhìn sang Long Đại.