Chương 69: " EM LO LẮNG CHO LONG ĐẠI SAO? "
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 69: " EM LO LẮNG CHO LONG ĐẠI SAO? "
Tối hôm qua Anh Thư định sẽ ở lại phòng bệnh cùng cô để tiện chăm sóc cô nhưng nhận được cuộc điện thoại quan trọng nào đó nên chị rời đi vội vàng nhưng cũng không quên nhắc nhở cô có chuyện gì thì gọi cho chị ấy ngay. Đến sáng nay, Anh Thư trở lại phòng bệnh cô từ sớm để đưa cô về nhà.
– Đêm qua chị không ngủ sao? Trông chị rất mệt mỏi.
Tuy sáng nay Anh Thư vẫn xuất hiện với lớp makeup thường ngày thế nhưng khi đứng gần cô vẫn thấy được đôi mắt Anh Thư có chút mệt mỏi.
– Ừm, đêm qua đồng đội chị báo đã biết được địa điểm giao dịch.
Hai người đang dọn ít đồ còn lại, khoảng cách rất gần nhau nên dù Anh Thư có cố tình nhỏ giọng thì cô vẫn nghe rõ. Mai Hân có chút giật mình vội đưa mắt nhìn đám người của Long Đại đang canh gác trước cửa phòng. Thấy họ vẫn im lặng đứng canh gác không có phản ứng gì lại cô đoán được họ không nghe thấy gì mới thở phào một hơi.
Sau đó cô và Anh Thư liền im lặng, không ai nói với ai câu nào cho đến khi về đến biệt thự của Long Đại.
– Ôi trời, cô Anh Thư, cô chủ về rồi, cô…cô đã khỏe hẳn chưa.
Cô và Anh Thư vừa vào nhà, cô Quế thấy cô vào liền hốt hoảng vội vàng chạy ra. Sáng nay cô Quế định đến bệnh viện sớm để chăm sóc Mai Hân nhưng người của Long Đại gọi về báo cô xuất viện sớm nên cô Quế đành ở nhà tranh thủ nấu vài món bồi bổ cho cô.
– Dạ con khỏe rồi nên muốn về sớm, không khí ở nhà vẫn tốt hơn ạ.
Khẽ đưa mắt nhìn cô Quế, sự áy náy trong cô xuất hiện rất nhanh liền vội vàng biến mất.
– Biết cô về nên tôi đang hầm canh bồi bổ cho cô, trưa nay cũng nấu nhiều món ngon, cô Anh Thư nhớ ở lại ăn cơm ạ.
Bây giờ thì đến lượt cô Quế cảm thấy áy náy, cô Quế đưa mắt nhìn xuống đất nhỏ giọng.
Anh Thư nghe thế chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt tranh thủ đảo qua xung quanh căn biệt thự. Mặc dù quen biết Long Đại khá lâu cũng có được lòng tin nhất định trên danh nghĩa bạn gái Trương Bình nhưng đây là lần đầu Anh Thư đến nhà của Long Đại. Căn biệt thự trong mắt cô quả thật rất rộng lớn nhưng màu sắc và không khí lại mang lại cảm giác lạnh lẽo hệt như con người của Long Đại. Khác hoàn toàn với Trương Bình, căn biệt thự của cô và Trương Bình ở được thiết kế khá phô trương, còn ở đây lại đơn giản quá mức.
– Cô Quế, cô sao thế?
Thấy cô Quế chợt trầm lặng Mai Hân khẽ lên tiếng.
– Dạ, tôi… tôi muốn xin lỗi cô, cô và cậu chủ không trách tội tôi nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh tượng của cô ngày hôm qua tôi rất áy náy.
– Không phải lỗi của cô đâu ạ, là do con bất cẩn, cũng không nói cho cô mình bị dị ứng nên cô đừng cảm thấy có lỗi.
Thấy dáng vẻ tự trách mình của cô Quế, trong lòng cô không hiểu sao vô cùng khó chịu. Người phụ nữ đã ngoài trung niên, khuôn mặt hiền hậu ấy đã bị cô lợi dụng, người cảm thấy có lỗi, người nên hối lỗi phải là cô mới đúng.
– Vâng, cảm ơn cô. Tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn nhất định không để xảy ra những việc như thế nữa.
Cô Quế nói xong liền quay vào trong bếp tiếp tục công việc của mình. Cô chợt ngẩng người một lúc sau liền cùng Anh Thư hướng lên cầu thang đi lên phòng của cô và Long Đại.
– Sáng nay Long Đại đã gọi cho em chưa?
Cô và Anh Thư ngồi xuống ghế sofa, sau một hồi yên lặng quan sát căn phòng Anh Thư mới lên tiếng.
– Vẫn chưa? Sao thế ạ?
Cô có chút ngẩng ra, nhắc đến cô mới nhớ, đã gần trưa nhưng Long Đại vẫn chưa gọi điện cho cô.
– Sau khi máy nghe lén được gắn trên xe, đồng đội của chị liền tiến hành thao dõi liên tục những cuộc hội thoại trên xe.Thông qua cuộc hội thoại trên xe ngày hôm qua, chị biết được việc Long Đại đến thành phố Y chỉ là để che mắt người khác.
Anh Thư ngồi đối diện cô, thanh âm hạ nhỏ đến mức gần như thì thào chỉ đủ để cô nghe thấy. Ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô nghe thế liền khó hiểu nhíu máy nhìn Anh Thư chờ đợi chị nói tiếp.
– Hôm qua trên xe, Long Đại nói không nhiều đa số là chỉ nghe giọng của Trương Bình, nhưng Trương Bình chỉ nói vài việc linh tinh gì đó, mãi một lúc sau Long đại mới lên tiếng. Anh ta có nói khuya sẽ di chyển đến thành phố M, còn dặn dò Mã Phi nhớ chuẩn bị cho chu đáo. Lúc đó chị liền nhận ra việc đi đến thành phố Y cũng chỉ là để đánh lừa hướng chú ý của phía cảnh sát, thực chất nơi giao dịch sẽ là một ngôi nhà bỏ hoang gần cảng biến ở thành phố M. Có lẽ bây giờ Long Đại và Trương Bình đã tới nơi rồi, càng chắc chắn hơn là họ đang chuẩn bị hàng để giao dịch một cách bất ngờ và thầm lặng.
Nghe Anh Thư nói về đoạn ghi âm máy nghe lén ghi được vào ngày hôm qua cô có chút ngỡ ngàng. Long Đại quả thật rất cẩn thận và đề phòng trong mỗi lần giao dịch, năm đó bị người trong đội Tuấn Phong tóm lại chắc cũng chỉ là một lần bất cẩn. Bây giờ anh ta đã đề phòng hơn rất nhiều nên nếu cô không đặt máy ghi nghe lén ở đó thì chắc chắn sẽ không thể nào biết được những thông tin này. Đồng nghĩa với việc phía cảnh sát sẽ bị lừa, chỉ nhắm vào cảng biển thành phố Y mà theo dõi khi đó Long Đại sẽ thuận lợi giao dịch và đến khi phía cảnh sát biết được thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi.
– Long Đại vẫn rất cảnh giác trong mọi lời nói nên ngày và giờ giao dịch vẫn chưa nghe họ nhắc đến, cảnh sát trong đội của chị đã tập trung lực lượng ở cả hai thành phố Y và M để kịp thời hành động, người bên chị cũng liên tục theo dõi những cuộc hội thoại của họ để nghe ngóng tin tức. Tạm thời họ đã rời khỏi chiếc xe, thế nên vẫn chưa có tin gì mới.
Ngừng một chút Anh Thư lại tiếp tục nói.
– Lần này nếu bắt được tất cả bọn họ thì mọi thứ sẽ kết thúc, đúng không chị?
Cô lặng lẽ nhìn vào khoảng không nói. Những thông tin cô vừa nghe quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Đột nhiên cô lại nhớ đến cậu bé năm đó với ánh mắt sáng ngời nhìn cô, bây giờ vẫn thế nhưng ánh sáng đó đã hoàn toàn biến mất. Long Đại đã hoàn toàn thay đổi rồi, không còn là cậu bé năm xưa nữa.
Quả nhiên con người chúng ta vẫn liên tục thay đổi theo thời gian, thứ gì sẽ được giữ lại, thứ gì sẽ mất đi đều không thể nói trước được. Đến chính bản thân cô, cô còn chẳng nhận ra thế nên cô cũng chẳng có tư cách gì để chất vấn sự thay đổi của Long Đại. Chỉ là có chút tiếc nuối… sự tiếc nuối không rõ ràng lắm.
– Đúng, nếu bắt được tại trận hành vi giao dịch chúng ta sẽ có đủ bằng chứng, mọi chuyện sẽ kết thúc.
– Em sao thế?
Thấy cô mãi chẳng có phản ứng gì Anh Thư nhìn cô hỏi.
– Em không biết, chỉ là cảm thấy rất lo lắng.
Cô không phải không tin vào cảnh sát nhưng nếu mọi chuyện đơn giản như thế thì trên đất nước này sẽ không tồn tại một ông trùm vũ khí có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như Long Đại.
– Em lo lắng cho Long Đại sao?
Anh Thư khẽ đứng lên đi đến ngồi xuống cạnh cô khẽ hỏi.
– Không có. Em là người mong anh ta vào tù nhất.
Nghe Anh Thư hỏi cô như không nghe rõ nhìn Anh Thư chằm chằm,lập tức phủ nhận.
Anh Thư mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Hai người nói sang một vài chuyện linh tinh khác một lúc rồi Anh Thư cũng nhanh chóng rời đi. Không có ý định ở lại ăn trưa, Anh Thư lấy đại một lý do nói với cô Quế để về trước, thực chất là chị phải đến chỗ đồng đội mình để theo dõi tình hình phía Long Đại.