Chương 15
Tiểu thiếu gia chạy ra ngoài ăn thật nhiều khổ.
Giờ ngọ, người xếp hàng không nhiều: “Ăn cơm trưa chưa?”
Trì Tiểu Thiên không nghĩ tới Tống Nghi sẽ hỏi cái này, đầu óc còn không có phản ứng lại, thân thể trước tiên thành thực lắc đầu, Tống Nghi chen vào quầy thu ngân, hắn đẩy Trì Tiểu Thiên ra một bên ngồi, đem sô cô la đẩy qua: “Trước tiên ăn cái này lót dạ một chút, chờ lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn cơm.”
Hắn đã làm qua việc vặt, cũng từng thu ngân rồi, vui tai vui mắt, thanh niên thái độ tự tin động tác so với Trì Tiểu Thiên còn thành thục hơn.
Trì Tiểu Thiên ôm sô cô la có chút không biết làm thế nào, cậu cúi đầu, dáng dấp có chút ngốc, Tống Nghi tranh thủ mở ra sô cô la ra cho cậu ăn, ngón tay hắn nhiệt độ so với người thường có chút thấp, hơi lạnh tiếng nói ôn nhu, cuối cùng xoa nhẹ Trì Tiểu Thiên đỉnh đầu: “Đợi ta một chốc nữa nhé.”
Trì Tiểu Thiên lại muốn khóc, cậu lá gan kỳ thực không lớn, càng không nói là kiên cường, yếu đuối như màng giấy, Tống Nghi là cậu đời này tuyệt vời nhất một người. Cậu lén lút nhìn Tống Nghi, Tống Nghi cũng phát hiện có người đang trộm nhìn —— Tống Nghi kỳ thực rất ưu tú.
Thanh niên rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì, ngón tay vô ý thức đâm giấy thếp vàng bọc sô cô la.
Dùng Tống Nghi nhân phẩm, trợ giúp gặp rủi ro bằng hữu là rất bình thường, thế nhưng, hệ thống hỏi: “Hắn làm sao tìm được tới đây?” Tống Nghi vẫn là học sinh nghèo.
Socola hương thơm đậm đà, bao bọc quả hạnh nhân giòn tan, Trì Tiểu Thiên tuyên bố, cậu lại bị chinh phục: “Thẩm Triệt nói cho hắn biết.”
Tống Nghi phát hiện cậu mất tích, bắt đầu tìm cậu, phát hiện cậu dĩ nhiên ở tại Thẩm Triệt trong nhà, thuận lý thành chương tìm Thẩm Triệt.
“?” Hệ thống, “Thẩm Triệt tại sao nói cho Tống Nghi biết ngươi ở chỗ này.”
Trì Tiểu Thiên: “Ngươi có tin hay không, Thẩm Triệt là muốn để cho Tống Nghi khuyên ta trở về.”
Hệ thống: “…”
Nhượng Tống Nghi khuyên Trì Tiểu Thiên trở lại tìm Thẩm Triệt, giết người giết cả tâm, “Vậy ngươi định làm như thế nào?”
Trì Tiểu Thiên cứng rắn nói: “Không trở về!”
Hệ thống bởi vì Trì Tiểu Thiên cốt khí cảm thấy động dung: “Ta trước đây thật sự hiểu lầm ngươi…”
“Trừ phi Thẩm Triệt trói ta về.” Trì Tiểu Thiên cười hì hì, “Thẩm Triệt tuyệt đối cảm động tình yêu của ta đối với Tống Nghi, hắn không thể chịu đựng được nữa, hắn nhịn không nổi. Ta lập tức có thể trở lại ở căn phòng lớn, ăn vương mụ làm thịt gà, hưởng thụ mỹ tính sinh hoạt.”
Đại khái là chưa từng gặp người vô liêm sỉ như vậy, hệ thống trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết nói cái gì, nửa ngày sau: “Ngươi thật kiêu ngạo a.”
Trì Tiểu Thiên không cho là nhục: “Cảm ơn khích lệ.”
Tống Nghi thay Trì Tiểu Thiên xin nghỉ, lúc ra ngoài còn đem khăn quàng cổ cởi xuống cho Trì Tiểu Thiên đeo lên, hắn thật ra làm người có cảm giác xa cách, nếu đã làm đến mức này là mang ý nghĩa hắn đã tiếp thu Trì Tiểu Thiên: “Muốn ăn cái gì.”
Trì Tiểu Thiên không quá thích ứng kéo khăn quàng cổ, mặt có chút hồng: “Lẩu.”
Hai người gọi một nồi lẩu uyên ương, mỡ bò và súp.
Trì Tiểu Thiên thích nhất nước chấm là tương vừng lúc ăn lẩu, cậu ăn một hồi cả người liền nóng lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, nụ cười lần nữa khôi phục trên mặt của cậu, đuôi mắt cậu tròn tròn, có chút ngây thơ trẻ con: “Tống Nghi, ta muốn uống nước.”
Tống Nghi rót cho Trì Tiểu Thiên nước trà, Trì Tiểu Thiên tiếp nhận, liền nâng cốc nhấp một hớp, Tống Nghi dừng lại, rút giấy thay Trì Tiểu Thiên lau miệng dính dầu.
Trì Tiểu Thiên tính tình rất kiêu ngạo.
Rất khó tưởng tượng cậu ta sẽ đi làm công, còn khổ cực như vậy, “Tiểu thiên.”
Trì Tiểu Thiên xốc lên lông mi, có chút nghi hoặc: “Hả?”
Tống Nghi nhéo Trì Tiểu Thiên mặt một chút: “Ngươi muốn trở về không?”
Thẩm Triệt xác thực để cho hắn hỗ trợ khuyên Trì Tiểu Thiên trở về, hắn mới bắt đầu là đáp ứng, nhưng bây giờ lại không quá xác định.
Trì Tiểu Thiên cứng lại rồi, hai má hồng nhuận chuyển trắng, cậu không biết nên như thế nào nói với Tống Nghi quan hệ của cậu và Thẩm Triệt, cũng không nói ra được, trái tim thừa nhận bị lãnh một đòn nghiêm trọng, rầu rĩ khó chịu: “Ta không trở về.” cậu không biết mình lại bắt đầu rơi nước mắt, rơi rất nhiều, “Ta không trở về… Ta muốn đi tìm ba mẹ ta, ta nhớ bọn họ.”
Tống Nghi chưa từng gặp qua cảnh này, hắn đứng dậy không cẩn thận đụng ngã cốc nước ở mép bàn, nước văng ra, thanh niên một bên nhìn Trì Tiểu Thiên khóc, một bên lau bàn bộ dáng có chút chật vật.
Ít nhất Trì Tiểu Thiên chưa từng thấy Tống Nghi lúng túng như vậy, cậu đang thút thít, đôi mắt sưng tấy, nhưng lại nhịn không được bật cười, vừa khóc vừa cười, cậu đến gần, đồng thời giúp đỡ lau bàn.
Tống Nghi đổ mồ hôi.
Hắn thấy lại gần Trì Tiểu Thiên, tâm tư vừa động: “Ba mẹ ngươi ở đâu?”
Trì Tiểu Thiên biết: “Ở Thụy Sĩ.”
Tống Nghi dùng mặt lại gần Trì Tiểu Thiên cái trán, âm thanh ôn nhu: “Ngươi là bởi vì ta nên cùng Thẩm tiên sinh cãi nhau mới chạy ra ngoài?” theo khuôn sáo cũ, mà rất dễ đoán, nhà giàu thiên kim gia trưởng không đồng ý con gái của mình ở cùng một cái tiểu tử nghèo, dù cho người gia trưởng này rất thưởng thức tiểu tử nghèo.
Đem thiên kim đổi thành thiếu gia cũng là cùng một cái đạo lý, Trì Tiểu Thiên hoảng rồi, cậu bắt đầu giãy dụa, mà Tống Nghi ôm cậu ôm rất chặt, “Ta còn không quá chắc chắn tâm ý của chính mình, mà ta biết, không có ai sẽ như ngươi như thế yêu ta, tiểu thiên, ta cùng ngươi đi Thụy Sĩ.”
Trì Tiểu Thiên bất động.
Cậu vùi đầu ở Tống Nghi trên vai, không biết là thực hiện nhiều năm tâm nguyện kích động, hay là cảm động, cậu nhỏ giọng khóc lên, có oan ức, cũng có mờ mịt, qua một lúc lâu, cậu cầm lấy Tống Nghi vạt áo: “Thật sự?”
Tống Nghi cùng Trì Tiểu Thiên không chênh lệch nhiều, mà so với Trì Tiểu Thiên trưởng thành hơn nhiều lắm.
Hắn không cha không mẹ, không có ràng buộc gì: “Thật sự. Không lừa ngươi.”
Trì Tiểu Thiên cười ngây ngô.
Tống Nghi nói được là làm được, hắn chọn sớm nhất một chuyến bay.
Ba giờ sáng mai bay thẳng Thụy Sĩ.
*
*
Thẩm Triệt vẫn đang tra Tống Nghi tư liệu, tuổi tác cuộc đời, học lực quỹ tích, đem Tống Nghi trằn trọc mấy cô nhi viện đều lật đi ra, người trẻ tuổi này xác thực rất xuất sắc. Theo lý thuyết ưu tú như vậy hài tử phải rất nhanh bị nhận nuôi đi ra ngoài, mà một khi có người nhận nuôi Tống Nghi, Tống Nghi sẽ rất nhanh bị chuyển viện, mãi đến tận Tống Nghi lớn tuổi, nhớ việc, không thích hợp bị nhận nuôi nữa.
Hắn hỏi lão Đặng: “Ngươi còn nhớ Lâm di tướng mạo không?”
Lâm di, Thẩm Triệt đại tẩu bạn thân, nàng nghe nói Thẩm Triệt đại ca đại tẩu xảy ra tai nạn xe cộ, tám tháng thai phụ còn lái xe đến tìm Thẩm Triệt, có lẽ là tâm tình quá kích động, nàng ở trên đường cũng xảy ra tai nạn xe cộ, một thi thể hai mạng người.
Thẩm Triệt còn nhớ hắn sờ qua Lâm di bụng, Lâm di nói nàng sẽ sinh cho hắn một tiểu đệ đệ, hắn còn mong đợi cái đệ đệ này.
Lão Đặng lớn tuổi.
Hắn xem Tống Nghi bức ảnh, vẩn đục đồng tử bỗng nhiên sáng tỏ, toát ra nước mắt: “Hắn và Lâm tiểu thư rất giống nhau.”
Thẩm Triệt cha mẹ mất rất sớm, Thẩm Triệt căn bản không có bao nhiêu ấn tượng, hắn là được đại ca đại tẩu nhà mình nuôi lớn. Lâm di là hắn đại tẩu bạn thân, cũng thường thường dẫn hắn đi chơi, mặc dù không có cha mẹ, mà Thẩm Triệt lúc nhỏ sống rất vui vẻ.
Thay đổi tựa hồ ở trong một buổi chiều, Thẩm Triệt cũng mới chừng mười tuổi, đầu tiên là đại ca đại tẩu có chuyện, thân nhất Lâm di cũng tìm đến trên đường xảy ra tai nạn xe cộ… Long trời lở đất, tiểu thiếu niên tựa hồ chính là từ lúc ấy mắc chứng tự bế.
Lão Đặng cũng rất yêu thích Tống Nghi.
Tống Nghi rất giống Thẩm Triệt lúc trong nhà không có xảy ra việc gì.
Thẩm Triệt đóng hạ mắt.
Nguyên lai hắn không phải vô duyên vô cớ cảm thấy Tống Nghi vừa mắt tưởng đề bạt chăm sóc hắn.
Cùm cụp, màu xám bạc bật lửa thoát ra một ngọn lửa, lượn lờ khói thuốc, mơ hồ Thẩm Triệt tầm mắt, màu đỏ tươi lấp lóe, anh tuấn nam nhân, mặt mày trở nên sắc bén nham hiểm: “Bọn họ đâu?”
Cao đặc trợ run sợ trong lòng.
Hắn không biết là xảy ra chuyện gì: “Tống Nghi đã tìm tới Trì thiếu gia.”
Thẩm Triệt bóp tắt khói, tiếng nói khàn khàn: “Tiểu thiên trở về rồi sao?”
“Không.” Điện thoại di động lại đưa ra tin tức, tuổi trẻ tinh anh đồng tử co rụt, một bộ gặp quỷ bộ dáng, rất thất thố. Cao đặc trợ trong lòng rơi nước mắt, hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh, theo thói quen giả cười, khóe môi kéo ra nụ cười độ cong hoàn mỹ: “Tống Nghi cùng Trì thiếu gia mua vé máy bay đi Thụy Sĩ. Bọn họ muốn bỏ trốn.”
Lúc này đã là đêm khuya.
Trời đổ mưa, mưa rất lớn.
Thẩm Triệt nở nụ cười: “Bọn họ muốn chạy trốn?”
Cao đặc trợ ý thức được chính mình cười nữa có chút không thích hợp, hắn nghiêm mặt: “Đúng thế.”
Không khí rơi vào trầm tĩnh, khắp nơi đóng băng lạnh lẽo.
Thẩm Triệt đứng dậy, than thở nói: “Đi thôi.”
Cao đặc trợ bị kích thích không nhẹ, lập tức không phản ứng: “Đi đâu?.”
Thẩm Triệt nhấc lên áo khoác: “Đi đón chúng ta Trì thiếu gia về nhà.”
Thật sự là không nghe lời.
…
Cách máy bay cất cánh thời gian còn sớm, Trì Tiểu Thiên có chút buồn ngủ, hắn núp ở Tống Nghi bên người ngáp một cái: “Thời tiết như vậy còn có thể bay không?”
Tống Nghi so với Trì Tiểu Thiên còn thấu hiểu Thẩm Triệt.
Hắn động tác tận lực nhanh hơn, nhưng vẫn rất lo lắng, hắn không có biểu hiện ra loại này ưu sầu: “Lát nữa sẽ ngừng, yên tâm đi.” Hắn khép lại Trì Tiểu Thiên áo khoác, “Buồn ngủ liền ngủ, đợi lát nữa ta gọi ngươi.”
Tống Nghi chưa đi sân bay bao giờ, chờ hắn ý thức được lái xe lệch đường thì đã chậm, nhưng hắn không kinh hoảng: “Ngươi là Thẩm tiên sinh người?”
Tài xế không lên tiếng.
Thẩm Triệt đối với Trì Tiểu Thiên chưởng khống dục vượt qua Tống Nghi tưởng tượng, nhưng hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc, trong thời gian ngắn không hướng những phương hướng khác nghĩ, hắn lại hỏi: “Ta báo cảnh sát có được không?”
Tài xế âm thanh nặng nề: “Không trái pháp luật có thể lưu lại Trì thiếu gia biện pháp còn có rất nhiều loại.”
Tống Nghi biết.
Hắn cũng không muốn cùng Thẩm Triệt làm lớn chuyện, hắn chạm Trì Tiểu Thiên mặt, không biết là đang nói chuyện với người nào: “Ta sẽ không nghèo mãi.”
Thẩm Triệt bất động sản có rất nhiều nơi.
Xe dừng hẳn thời điểm, mưa cũng ngừng, Trì Tiểu Thiên đúng lúc tỉnh lại, cậu xoa xoa con mắt, âm thanh chần chờ: “Tống Nghi, đây là đâu?”
Tống Nghi thấp giọng nói tiếng xin lỗi.
Trì Tiểu Thiên còn chưa hiểu, mãi đến tận lúc nhìn thấy Thẩm Triệt.
Cậu đã lâu không gặp Thẩm Triệt, đôi môi giật giật, còn không nói gì, chỉ là trầm mặc lại đi tới Tống Nghi bên người né tránh.
Trì Tiểu Thiên so với hắn tưởng có chí khí, cậu có thể là thật sự yêu Tống Nghi.
Thẩm Triệt cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn không cười nổi, hắn nhìn về phía Tống Nghi: “Ta có nên đánh gãy ngươi hai chân không?”
Tống Nghi không phản ứng, Trì Tiểu Thiên run lên.
Hắn cảm giác Thẩm Triệt làm được.
Thẩm Triệt xác thực làm được, nếu như Tống Nghi không phải hắn Lâm di nhi tử.
“Tiểu thiên.”
Thẩm Triệt nụ cười ôn hòa, hắn hô, “Lại đây.”
Tống Nghi không cản Trì Tiểu Thiên, hắn nghĩ nên phụ trách chính là hắn, Trì Tiểu Thiên trở lại nhiều nhất bị giam một chút. Biết Trì Tiểu Thiên cùng Thẩm Triệt quan hệ người không nhiều, người nhà họ Thẩm miệng rất nghiêm, Trần Cách cũng không có nói lung tung.
Mới vừa Thẩm Triệt nói chuyện không phải đang đe dọa Tống Nghi, là đang đe dọa cậu.
Trì Tiểu Thiên đầu óc có chút tê, cậu đi rất chậm, Thẩm Triệt ôm lấy Trì Tiểu Thiên, ngón tay cái chạm nhẹ thanh niên đỏ lên đuôi mắt, âm thanh thương tiếc: “Đi ra ngoài làm việc có mệt hay không? Bên ngoài chơi vui không.”
Thẩm Triệt ôm ấp thật ấm áp, Trì Tiểu Thiên lại đang phát run.
Cậu nhón chân lên vòng lấy cổ Thẩm Triệt, cúi đầu cắn nam nhân vai, mãi cho đến khi nếm một chút mùi máu tanh mới buông ra: “… Đừng đụng vào hắn.”