Chương 40: Cầu hôn
Màn hình tivi lớn trên các tòa cao ốc hôm nay đều phát sóng một chương trình duy nhất.
Hạ Kiều hơi ngẩn người, cảm thấy lạ lẫm.
Bối Mạt nói với cô, là người tổ chức sự kiện để các công ty truyền thông lớn nhỏ quay buổi tiệc này.
Rốt cuộc phải là sự kiện gì mới làm đến mức khoa trương như vậy?
Là người nào có bản lĩnh tiêu tiền hoang phí như thế?
Đi được một đoạn, tiếng động lớn bên ngoài thu hút sự chú ý của Hạ Kiều.
Trên bầu trời đêm bao la, điểm các vì sao sáng, flycam không biết từ đâu xuất hiện, nhiều không đếm xuể.
Từ những cá thể đơn lẻ, độc lập, những chiếc flycam dần tập hợp lại, xếp thành một hình thù hoàn chỉnh.
Hạ Kiều nheo mắt.
Là một bức tranh trên không trung.
Nhìn qua không khác gì một bức tranh gia đình.
Để ý kỹ sẽ thấy, người đàn ông đứng chính giữa là Thiệu Phong, bên trái là Hạ Kiều, bên phải là Hạ Hoài. Thiệu Dư Yên và Thiệu Dư Thừa được Hạ Kiều và Thiệu Phong bế trên tay.
Hạ Kiều sửng sốt không thôi. Chưa kịp định thần, một màn pháo hoa tráng lệ, tràn đầy màu sắc rực rỡ đã xuất hiện trên màn trời đêm.
Pháo hoa được đặc chế, khi nổ tung xuất hiện dòng chữ “Hey girl, marry me?”
Là một dòng chữ tiếng anh, nhưng Hạ Kiều hiểu nghĩa.
Này cô gái, lấy anh nhé?
Hạ Kiều phát ngốc tại chỗ. Hệ thần kinh như bị chập mạch, chẳng thể suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc này, siêu xe dừng lại dưới chân một đồi hoa cúc vạn diệp.
Đồi hoa rộng lớn, được thắp sáng vô cùng chói mắt. Giữa rừng hoa có cầu thang lên xuống.
Thiệu Phong đứng dưới chân đồi, xuyên qua cửa kính, nhìn thẳng vào Hạ Kiều.
Hôm nay, Thiệu Phong đẹp trai hơn bao giờ hết. Mái tóc đen mượt được vuốt ngược ra đằng sau, một vài lọn tóc rũ xuống tăng thêm vẻ quyến rũ. Hắn diện một thân tây trang màu đen tuyền được cắt may tỉ mỉ, làm nổi bật cơ thể với tỉ lệ hoàn hảo và đôi chân dài thẳng tắp.
Thiệu Phong rảo bước, đi đến mở cửa xe, cong lưng, chìa tay về phía trước, cười nhẹ: “Cho phép anh cùng em đồng hành đoạn đường còn lại chứ, vợ yêu?”
Hốc mắt Hạ Kiều đỏ hoe. Cô cúi đầu, gạt đi giọt lệ bên khóe mắt. Vươn tay ra, cầm lấy tay Thiệu Phong, cùng hắn leo lên từng bậc thang.
Mỗi một bậc, trái tim Hạ Kiều lại đập mạnh hơn.
Tiếng tim đập mãnh liệt vang bên tai.
Là tiếng tim của cô, hay là của hắn?
Đến chính giữa đồi hoa, nơi này có một trang viên nhỏ thoáng mát.
Mọi người đã tụ tập đông đủ, đều là những người Hạ Kiều quen mặt.
Có cha mẹ Hạ, cha mẹ Thiệu, anh em sinh đôi Hạ Tuân Hạ Quân, anh rể tương lai Trình Ngạn, có Hạ Hoài, Thiệu Dư Yên, Thiệu Dư Thừa, có cả hai gia đình Mạc Đình Cảnh và Tống Khương.
Thiệu Phong dẫn Hạ Kiều đến nơi cao nhất của đồi hoa. Micro bên miệng lúc này mới được bật lên.
Hắn nói.
“Có một cô gái đem lòng yêu anh bảy năm, sẵn sàng dâng cả tim phổi lên cho anh. Nhưng lúc ấy, anh là một thằng đần, lúc nào cũng chối bỏ tình cảm của cô ấy, khiến cô ấy thương tâm, tuyệt vọng, bỏ cuộc và rời xa anh.”
“Anh mất năm năm tìm kiếm cô ấy, nguyện ý hạ mình, quỳ gối cầu xin, chỉ mong cô ấy một lần nữa nhìn về phía anh, hướng trái tim về phía anh, một lần nữa yêu anh, bao dung anh.”
“Anh có thể đứng dưới trời mưa đợi cô ấy, ngày ngày nấu cơm cho cô ấy, đón cô ấy tan làm, chăm con, dọn nhà. Anh có thể vì cô ấy mà làm bất cứ điều gì. Cô ấy muốn anh dâng mạng lên, anh cũng nguyện ý.”
“Anh là một thằng đần, nhưng thằng đần nào rồi cũng sẽ tỉnh ngộ. Anh muốn bù đắp, muốn yêu cô ấy, trân trọng cô ấy.”
“Cô ấy yêu anh bảy năm, anh cũng sẽ yêu cô ấy bảy năm, bảy mươi năm, một cuộc đời.”
“Bảy năm trước, anh nợ cô ấy một lời cầu hôn, một hôn lễ, một tuần tràn mật. Bảy năm sau, anh đem tất cả trả cho cô ấy, cũng thề với trời đất sẽ chỉ yêu duy nhất cô ấy.”
Dừng một chút, Thiệu Phong mỉm cười, nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc: “Cô gái ấy là em, Hạ Kiều. Cho nên, em có thể lấy anh không?”
Hạ Kiều khóc nức nở, há miệng nhưng không nói lên lời. Cô bịt miệng, thút thít, liên tục gật đầu.
Hốc mắt Thiệu Phong cũng đỏ hoe, ươn ướt. Gạt đi lệ bóng bên khóe mi, hắn lấy trong túi áo ra một cặp nhẫn đôi được gia công tỉ mỉ.
“Anh giúp em đeo. Lần này, anh sẽ không cho em cơ hội vứt nhẫn đi nữa.”
“Vâng.”
…
“Thiệu Phong sến sẩm như vậy từ khi nào vậy? Lời cầu hôn cảm động như vậy, sao nó không đi viết thơ tình luôn nhỉ?” Tống Khương cảm khái một tiếng.
Lại nhận được ánh mắt đầy ghét bỏ của Tống Khuyết Dương.
“Cha chẳng lãng mạn gì cả. Ngay cả cầu hôn cũng là mẹ nói.”
Tống thiếu bị con trai sỉ nhục: “…”
Trình Ngạn nhìn rõ diện mạo của Tống Khuyết Dương, đồng tử co rút. Trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
Hạ Tuân nhận ra sự biến hóa của bạn trai, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Thằng nhóc đó…”
“Bé Dương hả? Thằng bé là cô nhi, được Tống Khương nhận nuôi một năm rồi.” Dừng một chút, Hạ Tuân nói: “Anh quen sao?”
“Quen.”
Trình Ngạn hít sâu một hơi, thở ra đầy nặng nề. Giọng nói của anh trầm xuống, tràn đầy nghiêm túc.
“Ở Tây Đô có câu “thà đụng Diêm Vương còn hơn đụng đến Mục gia”, anh đang rất thắc mắc, tại sao người thừa kế tương lai của nhà họ Mục, Mục Gia Liệt, lại xuất hiện ở đây!”
_
Từ bộ “phủ phục dưới chân em” sang đến bộ này, cuối cùng Chà cũng tìm đuợc chi tiết để tiết lộ thân phận bé Khuyết Dương rồi=))
Quốc Khánh vui vẻ mọi người!