Chương 5: Giá trị của lời hứa
Trong con ngõ nhỏ nổi bật lên là giàn cây đậu biếc lá xanh mướt giữa những cơn gió tê tái của ngày đông lạnh lẽo, khiến cho không gian nơi đây không hề ảm đạm mà lại tươi vui một cách lạ thường.
Sau cánh cổng sắt đã ngả màu nâu đỏ, là ngôi nhà cấp bốn nhỏ nhắn, màu vôi đã bạc theo thời gian. Hiện lên trên nền trời âm u là màu sắc rực rỡ của những chậu hoa cúc họa mi, và hoa trạng nguyên. Tiếng lạch cạch phát ra từ gian phòng trông như nhà kho cạnh giàn cây đậu biếc, Tú Cầu đang hì hục đóng cho xong chiếc ghế tựa, xung quanh là vụn gỗ rơi khắp sàn nhà, trên chiếc bàn gỗ bày đầy những dụng cụ làm mộc, nào là cưa gỗ, bào, đục, máy khoan.. đủ các loại. Trên người cô được bảo hộ kín mít từ đầu đến chân, chẳng ai nghĩ một cô gái nhỏ bé thế kia lại có thể làm những công việc mà chỉ đàn ông mới làm.
Cô yêu thích công việc của mình, cô thích sáng tạo để thỏa mãn mơ ước, dù hiện tại cô chỉ là một nhân viên ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng cô tin sau này chắc chắn cô sẽ trở thành một nhà thiết kế nội thất, hàng ngày cô vẫn giúp những người ở quanh xóm nhỏ này lúc thì đóng lại chiếc bàn, lúc thì sửa lại cái tủ. Thi thoảng có người tốt bụng lại giới thiệu giúp cô mối làm ăn để kiếm thêm thu nhập.
Sáng nay cô cố làm cho xong chiếc ghế cuối cùng để giao hàng cho một quán trà nhỏ sắp khai trương, cô miễn phí luôn cho khâu trang trí trong cửa hàng nên chị chủ quán cảm ơn rối rít, hứa sẽ tăng thêm tiền công cho cô.
Cô nhìn lên đồng hồ đã chin giờ sáng, bên phía khách đặt hàng hẹn chin rưỡi sẽ cho xe đến chở hàng, cô sẽ theo xe đến địa chỉ mà đã được nhắn qua điện thoại. Mọi thứ đã xong xuôi, Tú Cầu tháo bỏ bộ quấn áo bảo hộ, rồi đi sửa soạn mọi thứ.
Quán trà nhỏ nằm trên con đường tấp nập xe cộ tuy không phải khu trung tâm những cũng khá đông đúc dân cư buôn bán.
Chỉ có ba bộ bàn ghế nên cũng không phải là vất vả lắm, Tú Cầu chỉ cho chị chủ quán nên dùng giấy dán tường màu sắc thế nào cho phù hợp, những bức tranh treo tường nên treo ở đâu, đèn trang trí nên chọn ánh sáng như thế nào..
Chị chủ quán gật đầu lia lịa, có vẻ rất thích những ý tưởng của cô, chị thanh toán tiền công và trả thêm tiền cho sự sáng tạo của cô. Tú Cầu chỉ nhận tiền công của mình còn lại cô đã hứa giúp thì sẽ không lấy tiền, chị chủ quán kia khỏi phải nói là cảm thán lòng tốt của cô thế nào.
Tú Cầu bước trên con đường ngập tràn sắc vàng của hàng cây lộc vừng, dưới mặt đất tiếng lá khô xào xạc theo tiếng chân cô, nhớ khi còn nhỏ cô hay chạy trên con đường vào mùa cây rụng lá, tiếng lá khô giòn tan nghe thật vui tai, lúc ấy mẹ thường không hài lòng với những thứ tầm thường ấy, với mẹ mọi thứ lúc nào cũng cần phải hoàn hảo, còn bố thì chưa bao giờ áp đặt cô vào bất cứ điều gì.
* * *
“Cậu đã từng ăn món cháo lòng chưa?”
“Cậu hỏi gì?” Tuấn Anh đang chăm chú xem bản thiết kế, đáp lại câu hỏi của Huy bằng một câu hỏi khác.
Huy đứng quay lưng về phía Tuấn Anh dường như chẳng nghe rõ bạn mình đang nói gì, anh đang mải mê chạy theo những suy nghĩ về buổi sáng ngày hôm đó.
Cả đêm ấy Huy chẳng tài nào ngủ được, thi thoảng anh thiếp đi nhưng rồi lại chợt tỉnh vì tiếng ồn bên cạnh. Anh có thể không cần phải ở lại đây nhưng anh đã chọn ở lại, có thể vì áy náy hay là vì điều gì khác nữa.
Khi Tú Cầu đánh thức anh là lúc cô đã hết ca làm, bỏ qua ánh mắt tò mò của cô bé nhân viên vừa đến chưa kịp hỏi gì, Tú Cầu đã kéo Huy ra khỏi cửa hàng.
Ngoài trời lạnh thêm vì những hạt mưa phùn đang lất phất rơi, Tú Cầu ngáp một cái rõ dài cô kéo chặt cái áo khoác dày cộp, bên ngoài phố lúc này vẫn thưa thớt người qua lại, trong không gian chỉ vang lên tiếng rao của những gánh hàng rong từ xa vọng đến, một ngày mới bắt đầu.
Mấy người tập thể dục buổi sáng với ánh mắt dò xét hai người một nam, một nữ đi trên đường. Người con trai với thần sắc mệt mỏi, mặt thì bị thương, còn cô gái đi bên cạnh có vẻ như chẳng bận tâm đến người con trai kia. Họ đoán chắc anh chàng kia đã trốn người yêu đi chơi và bị phát hiện thành ra mới sáng sớm đã xuất hiện trên đường trong hoàn cảnh này. Thật ra điều Tú Cầu quan tâm lúc này là lấp đầy chiếc bụng đang biểu tình của mình, hơn là để ý đến những người xung quanh.
Huy không ngừng hắt xì hơi, có lẽ anh đã bị nhiễm lạnh. Một anh chàng công tử chính hiệu lần đầu tiên phải ngủ trong cửa hàng tiện lợi tất nhiên là không thể quen được.
Tú Cầu nhìn Huy lắc đầu, cô chẳng biết bộ quần áo trên người anh bao nhiêu tiền, đẹp chỗ nào, quan trọng là nó chẳng đủ để giữ ấm. Cô tiến đến chỗ Huy, tháo chiếc khăn quàng cổ của mình ra quàng lên cổ anh.
“Trời lạnh thế này ấm là trên hết, phải giữ sức khoẻ thì mới có thể làm việc được. Nhìn anh xem, sắp chết cóng đến nơi rồi.”
“Cô làm gì thế, tôi không cần..” Huy hơi khựng lại vì bất ngờ, ngay sau đó anh định tháo chiếc khăn quàng ra nhưng Tú Cầu gạt đi.
“Đồ của tôi đều được giặt sạch sẽ, anh không phải lo vi khuẩn sẽ bám vào người anh đâu. Bạn anh nhờ tôi để ý anh nên tôi mới phải nhường cho anh cái khăn đó đấy, chứ tôi không tốt đến thế đâu.”
Tú Cầu nói rồi tháo cả đôi găng tay của mình đeo vào tay Huy, Huy giống như đứa trẻ được người lớn chăm chút từng tí một, cứ thế mặc cho Tú Cầu muốn làm gì thì làm. Cô nhìn anh gật gù, rồi mỉm cười, giữa trời đông lạnh lẽo, nụ cười của cô giống như tia nắng ấm sưởi ấm cho tâm hồn của anh.
“Anh có đói không? Đi ăn gì đó cho ấm người, hôm nay tôi mời.”
Tú Cầu chỉ tay sang bên kia đường ở ngay đầu ngõ là một quán ăn sáng khói bốc lên nghi ngút từ chiếc nồi to đùng được đặt trên chiếc bếp lò đang rực lửa.
Thường ngày Huy chưa bao giờ ngồi ăn ở những quán vỉa hè thế này, với anh đây đều là những nơi đồ ăn thiếu đảm bảo nhất. Huy từng hỏi tại sao người ta lại có thể hồn nhiên ngồi ăn uống ở những nơi tạm bợ như thế.
“Tôi nghĩ ngồi ở những chỗ đó không đảm bảo vệ sinh.”
Cô thầm nghĩ anh đúng là một tay công tử bột ưa sạch sẽ. Chẳng quan tâm đến thái độ của Huy, cô kéo anh sang bên kia đường.
Tú Cầu nuốt nước miếng nhìn nồi cháo, mùi thơm phức tỏa ra ngào ngạt. Cô phủi bụi trên chiếc ghế rồi ngồi xuống, thấy Huy vẫn đang tròn mắt nhìn mọi thứ xung quanh trong sự kinh ngạc, nếu những ai để ý họ sẽ nghĩ đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với thế giới của con người.
Tú Cầu kéo tay áo Huy nhưng đôi mắt anh không rời khỏi chiếc bàn đối diện, anh quan sát chiếc bát ở trên bàn trong đấy là cái gì đó hình tròn và có màu nâu đen, anh chưa nhìn thấy món gì như thế trước đây.
“Kia là đồ mà con người có thể ăn sao?”
Tú Cầu đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Huy, cô chỉ biết thở dài, cô không hiểu anh ta là tên ngốc hay một tay nhà giàu gà mờ đây.
“Anh làm ơn đừng có đặt những câu hỏi ngớ ngẩn như thế nữa được không? Đấy là đồ ăn, anh chưa từng ăn à? Là tiết luộc, khi những con lợn bị làm thịt thì người ta sẽ lấy tiết đó nấu lên, cùng với mỡ và rau thơm..” Tú Cầu giải thích cho Huy trong sự bất lực khi anh cứ mắt chữ o, còn mồm thì chữ a. Cô kéo ghế ra phủi phủi vài cái rồi ấn Huy ngồi xuống, gọi to:
“Cô ơi! Cho cháu hai bát cháo lòng ạ.”
Tú Cầu thao thao bất tuyệt giải thích cho Huy món ăn trên bàn được làm như thế nào mùi vị ra sao. Huy nhìn hai bát cháo bên trên là những vật thể lạ được xếp ngay ngắn đang nghi ngút khói đầy sự ngờ vực, Tú Cầu cầm chiếc thìa giơ trước mặt anh.
“Anh ăn thử đi, tôi đảm bảo sau khi ăn thử anh sẽ không hối hận.”
Huy miễn cưỡng đưa thìa cháo lên anh nhắm mắt chậm rãi cảm nhận từng chút một, những hạt cháo mềm mịn, miếng lòng béo ngậy thơm ngọt. Một mùi vị rất lạ mà anh chưa từng được nếm thử bao giờ, khác hẳn những món ăn mà anh từng ăn trong những nhà hàng sang trọng.
Bát cháo cứ thế cạn dần rồi sạch nhẵn như lau, Tú Cầu nhìn bát cháo của Huy rồi nhìn sang bát cháo của mình.
“Này, tôi có thể ăn món giống như họ được không?” Huy tỉnh bơ chỉ về phía hai người đàn ông ở bàn đối diện.
“Thưa anh tên của tôi là Tú Cầu, không phải này.”
“Tiện thể hãy gọi tôi là Huy.”
* * *
“Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tuần Anh vỗ vào vai Huy làm anh giật mình.
“Cậu làm gì mà như người mất hồn thế? Đang nghĩ đến cô em hôm trước đúng không?”
“Cậu đừng có suy diễn.” Huy gạt tay Tuấn Anh ra rồi ngồi xuống ghế, vẻ mặt lại lạnh tanh.
“Tôi hơi ngờ vực đấy, nhưng không liên quan lắm tôi vừa gặp Trúc Linh bên công ty Thuận Phát, cô ấy bày tỏ khá thất vọng về màn ra mắt của cậu tối hôm đó đấy.” Tuấn Anh rót một ly rượu rồi ngồi xuống ghế đối diện với Huy, Huy vẫn chẳng mảy may để ý đến những lời nói của anh, Huy bấm điện thoại nói chuyện gì đó rồi đứng dậy lấy chiếc áo khoác, quay lại nói với Tuấn Anh trước khi ra khỏi phòng:
“Nếu cậu gặp lại cô ấy thì cho tôi gửi lời xin lỗi.”
Tuấn Anh chẳng còn lạ gì với tính cách của Huy, nếu thích ai thì một lòng một dạ với người đó, còn đã không thích thì có gắn chặt cậu ta vào thì cậu ta cũng tìm mọi cách mà thoát ra, dù bản thân có bị thương tích đầy mình. Tuấn Anh tự hỏi tại sao chơi với nhau lâu như thế mà Huy không thể học được từ anh một chút bản lĩnh nào trước những cô gái hấp dẫn như Trúc Linh.
Tối hôm đó khi anh đang định đến đón Huy thì Huy đã xuất hiện trước cửa nhà. Hơi bất ngờ nhưng Tuấn Anh cũng không để tâm, nghĩ thằng bạn đã thay đổi ý định, Tuấn Anh vui vẻ lái xe đến bữa tiệc.
Bữa tiệc diễn ra sôi động với toàn những nhân vật có tầm cỡ của thành phố, những thiếu gia, ái nữ của những gia đình danh giá. Vừa đến Tuấn Anh đã thoải mái gia nhập cuộc chơi, không bận tâm đến Huy đang đưa mắt tìm chủ nhân của bữa tiệc.
Khi nhìn thấy Huy tiến về phía Trúc Linh, Tuấn Anh cười cười rồi kéo tay một cô gái với ngoại hình đầy vẻ quyến rũ bước ra sàn nhảy cùng đám đông.
Trúc Linh vội vàng tách ra khỏi hội bạn khi nhìn thấy Huy đi đến, hôm nay cô diện một chiếc váy dạ hội dáng dài đuôi cá ôm sát cơ thể, khoe ra vòng eo thon thả, mái tóc vấn cao nhìn cô thật kiêu sa và lộng lẫy.
Chưa kịp nói gì Huy đã lấy trong túi áo khoác chiếc hộp mà cô đã gửi tặng. Giọng nói của Huy rõ ràng, rành mạch như đang phân định rõ ranh giới giữa cô và anh.
“Tôi nghĩ tôi không thể tuỳ tiện nhận món quà này của cô. Mong cô sau này không nên gửi quà đến công ty của tôi nữa, tôi không muốn người khác sẽ hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta. Chúc cô một buổi tối vui vẻ.”
Huy quay lưng bước đi trước sự ngỡ ngàng và xấu hổ của Trúc Linh khi bị anh trả lại món quà. Anh bước đi ra gần cửa thì có cánh tay giữ anh lại, một giọng nói đầy sự khiêu khích vang lên;
“Chào người bạn đã lâu chưa gặp. Đồ dùng chung vẫn tốt chứ..”
Câu nói chưa dứt thì một tiếng bốp khô khốc vang lên, kẻ vừa cất lời ăn trọn cú đấm của Huy.
“Thằng khốn, mày đánh tao.” Tên kia rít lên như con thú bị thương.
Hắn lao về phía Huy, hai người đàn ông giống như hai con hổ đang đánh nhau để tranh giành lãnh thổ. Tiếng la hét làm xáo trộn bữa tiệc, mọi người đổ xô về phía đám đông đang túm tụm, Tuấn Anh cũng phải bỏ dở cuộc vui để đến xem có chuyện gì. Anh thấy Huy và một người khác đang vật lộn dưới đất, anh và mấy người nữa chạy đến can ngăn, khó khăn lắm mới tách được họ ra. Tên kia vẫn rít lên rồi cười như chó dại:
“Mày cũng chỉ là loại ăn thừa của tao thôi, thằng khốn.”
Lúc này Tuấn Anh mới nhận ra đó là người yêu đầu tiên của Thiên Trang, thật ra Huy không phải là người duy nhất mà cô ta yêu, Huy giống như vật thay thế khi cô ta đã chơi chán với người khác. Một cô gái xinh đẹp và kiêu ngạo như Thiên Trang luôn muốn mình là duy nhất của vũ trụ. Trước khi có án mạng xảy ra Tuấn Anh chỉ còn cách lôi Huy ra khỏi bữa tiệc. Nhìn khuôn mặt của Huy anh chỉ còn biết thở dài, với mọi vấn đề liên quan đến Thiên Trang thì Huy dường như không thể là chính mình. Chiếc xe dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, đây là cửa hàng duy nhất còn mở cửa đêm nay.
* * *
Tiếng còi xe làm Tú Cầu giật mình, chiếc xe ô tô dừng trước mặt cô, khi cửa kính xe hạ xuống, Tú Cầu nhận ra là người quen.
“Lên xe đi tôi cho cô đi nhờ một đoạn.” Huy với tay mở cửa.
Tú Cầu nghĩ ngợi mấy giây sau đó cô bước đến ngồi vào trong xe, dù sao giữa thời tiết lạnh thế này ngồi đợi xe buýt cũng chẳng thoải mái gì.
“Anh không làm gì sao? Tôi thấy anh suốt ngày chỉ đi khắp nơi.”
Tú Cầu thắc mắc khi cảm thấy việc cô gặp Huy một cách tình cờ với tần xuất nhiều thế này thật đáng để đặt một câu hỏi, khi cô vất vả chạy đôn chạy đáo khắp nơi để kiếm tiền, còn anh thì chỉ việc ngồi trong xe và thong dong.
Trước câu hỏi chọc ngoáy của Tú Cầu anh chẳng buồn để tâm, gặp cô ở đây là điều anh không nghĩ đến, sau cuộc gặp gỡ với đối tác anh trở về công ty, giữa dòng người tấp nập anh nhìn thấy cô, như thể anh mong mỏi gặp cô và điều ước ấy đã được thực hiện.
Huy hất hàm về phía Tú Cầu, cô nhìn xuống bộ quần áo của mình, quay sang phải rồi lại quay sang trái. Không để cô kịp hiểu điều gì, anh ghé sát về phía cô vòng tay cài dây an toàn cho cô, hành động nhanh và dứt khoát khiến cho cô chỉ ngồi yên và bất động. Cô chưa tiếp xúc với người đàn ông nào gần đến thế, cô cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng dần lên, và nhịp tim đang đập nhanh hơn.
Khi ở gần cô anh luôn cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ cứ phảng phất, mùi hương đặc biệt mà anh chưa từng nhận thấy trước đây, không giống những mùi nước hoa hàng hiệu, hay những mùi mỹ phẩm đắt tiền. Mùi hương ấy tựa như anh đang ở giữa rừng hoa bát ngát, với những bông hoa đang khoe mình dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Không gian như vương vấn cảm xúc ngượng ngùng len lỏi đâu đấy giữa hai con người khác giới.
Tú Cầu đảo mắt ra phía cửa kính, khung cảnh bên ngoài giống như thước phim không lời mà hồi nhỏ cô vẫn thấy mẹ xem.
“Tết sắp đến rồi, cô có dự định gì không?” Huy lên tiếng làm tan sự im lặng.
Trước câu hỏi của Huy, Tú Cầu chẳng biết trả lời như thế nào. Thật ra cô chẳng có dự định và cũng chẳng có ai để cùng đón năm mới, mọi thứ đều đã quá xa vời.
“Với tôi Tết cũng như ngày thường thôi.”
“Cô không cùng gia đình đón năm mới sao?” Huy nhận thấy sự dửng dưng trong câu trả lời của cô.
“Tôi chỉ có một mình.” Tú Cầu đáp, đôi mắt cô vẫn thả hồn ra ngoài cửa kính, cảnh vật bên ngoài cứ thế lướt qua, như những kí ức của quá khứ đôi lúc cô muốn nhớ lại.
Huy nhận thấy mình đã lỡ lời, anh nói gì đó như tiếng xin lỗi nhưng cô cũng không để ý nữa.
“Tôi cũng chưa có dự định gì, hay giao thừa năm nay chúng ta cùng xem pháo hoa đi.” Huy muốn làm gì đó để sửa lỗi của mình.
“Anh cũng sống một mình sao?” Trước đề nghị của Huy, cô không còn tỏ ra bất động nữa.
“Không.” Huy cười rồi tiếp lời “Mẹ tôi ở với chị gái ở nước ngoài, trong nhà chỉ có tôi và bố, nhưng chúng tôi không hợp nhau lắm. Nếu cô không có ai cùng đón giao thừa thì nhân tiện tôi cũng thế.”
Tú Cầu háo hức:
“Vậy thì hôm ấy chúng ta hẹn nhau ở quảng trường nhà hát lớn nhé. Ngoắc tay nào.”
Nhìn vẻ mặt hớn hở như trẻ con của Tú Cầu, nụ cười cũng hiện trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Huy.
Đêm ấy Tú Cầu hòa vào dòng người đang đi trên phố, ánh đèn trang trí sáng lung linh cũng không thể sáng bằng ánh mắt và nụ cười lúc này của cô. Dường như cô đang quay trở lại ngày còn thơ bé, háo hức, mong mỏi và chờ đợi đến đêm giao thừa, cảm giác mà rất lâu rồi cô không được cảm nhận nữa.
Chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay không ngừng chạy, tám giờ, chin giờ, mười giờ, mười một giờ.
Khi dòng người đã kéo nhau về phía nhà triển lãm của thành phố để cùng nhau đón chào khoảnh khắc thiêng liêng của năm mới sắp đến. Tú Cầu vẫn đứng ở nơi mà anh và cô đã hẹn, chiếc điện thoại trên tay cô mặt kính đã bị nứt, dường như chẳng thể hoạt động được nữa. Trong lúc không để ý, cô bị một nhóm người va phải, chiếc túi trên tay rơi xuống đất những bàn chân bước phía sau cứ thế dẫm lên nó. Tú Cầu loay hoay mãi mới nhặt được cái túi lên, cô vội vàng mở ra kiểm tra thì chiếc điện thoại đã bị hỏng mất rồi, cô không thể dùng nó để liên lạc được với anh.
Cô sợ nếu anh đến sẽ không tìm thấy cô, nên cô cứ đứng đó để đợi, đợi mãi. Đợi cho đến khi trên bầu trời rực lên những sắc màu kì diệu, tiếng người vỗ tay, reo hò trong không khí náo nhiệt.
Tú Cầu ngước mắt lên nhìn những vệt sáng đang lan tỏa trên bầu trời, đôi mắt của cô và những vệt sáng ấy như hòa vào nhau, tạo thành giọt nước long lanh.
Nhớ năm ấy Tú Cầu mười tuổi, cô đã nói dối cô giáo dạy năng khiếu trốn buổi học đàn để được đi xem múa rối cùng cả lớp. Sau khi biết chuyện mẹ đã rất giận và trách mắng cô, không khí trong nhà trở nên căng thẳng, Tú Cầu cho rằng mẹ đã quá nghiêm khắc với mình, và chẳng bao giờ hiểu cô. Cả ngày sau đó cô tuyệt thực không động đến đồ ăn mà bố mang cho mình. Bố lúc nào cũng là người đứng giữa sau mỗi lần cô bị mẹ la mắng về sự bướng bỉnh của mình, nhưng hôm nay bố cũng khác. Tú Cầu nhận thấy trên gương mặt của bố không phải là nụ cười nữa, mà đôi mắt giờ đây nỗi buồn đang hiện hữu. Bố ngồi đó bên cạnh cô giọng đều đều không tỏ vẻ giận giữ.
“Con có biết lời hứa có giá trị như thế nào không? Khi một ai đó hứa với con nhưng họ lại không giữ lời, con sẽ thấy lòng tin của mình đã đặt không đúng chỗ. Một lần, hai lần, và cuối cùng con sẽ không còn tin tưởng ở họ nữa. Khi chúng ta bị mất lòng tin chúng ta sẽ cảm thấy bị lừa dối, vì họ đã hứa nhưng chưa bao giờ làm được. Vì thế một khi đã hứa điều gì đó, phải hết lòng làm cho bằng được những gì mình đã hứa, và quan trọng đừng bao giờ hứa nếu như mình không thể làm. Nếu như một khi lòng tin đã mất đi, sẽ không còn ai thật lòng với ta nữa. Điều đó thật đáng sợ biết bao, vì thế lời hứa là vô giá.”
Tú Cầu ngồi đó im lặng, vì cô biết mình đã sai cô đã hứa sẽ luôn là một người trung thực, nhưng hôm nay cô đã thất hứa.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô nói dối, những lời dạy của bố chưa bao giờ cô quên, cho đến lúc này đây, cô có cảm giác như mình đang bị lừa dối.
Khi dòng người đã thưa dần, họ trở về cùng nhau sum họp bên gia đình, một vài người đang cố bán cho hết cây lộc cuối cùng dưới cơn mưa phùn lất phất rơi. Chỉ có cô một mình bước đi trong đêm, cảm giác hụt hẫng trống trải đang bao trùm lấy tâm hồn cô. Thật ra năm nay cũng như những năm khác cô chỉ có một mình, nhưng sao lúc này đây cô lại cảm thấy buồn đến thế, chỉ vì một lời hứa của một người mới quen mà cô đã lại cho là thân thiết. Cô tự cười bản thân mình, có phải cô đơn quá lâu nên cô tự cho mình quyền được tin tưởng người khác, cô thầm nhủ lòng chỉ một lần này thôi.