Chương 1: Oan gia ngõ hẹp
Một thoáng hối hận chợt đến nhưng rồi cũng bị đánh bay bởi khoản thù lao mà cô sẽ nhận khi xong việc, với một cô sinh viên tốt nghiệp đã lâu mà chưa có việc làm ổn định như cô thì việc gì kiếm ra tiền, trừ những việc không chân chính thì đều xứng đáng.
“Bữa tiệc giáng sinh được tổ chức có quy mô lớn nên họ cần người bưng bê, công việc nhàn hạ lại có thù lao tốt, mình biết cậu cần tiền nên mới giới thiệu, cứ yên tâm mà làm.” – Không kịp để Tú Cầu nói lời nào đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút.. tút.
Cô mới chỉ nghe cô bạn học cùng cấp ba phổ biến qua công việc đúng nửa tiếng, sau đó cô quyết định có mặt ở đây.
Tiếng nhạc cùng ánh đèn nhấp nháy khiến cho Tú Cầu cảm thấy chóng mặt, cô chưa từng đến nơi nào náo nhiệt, ồn ào như thế này, muốn nói chuyện với nhau thì người này phải ghé sát vào tai người kia rồi hét lớn may ra mới nghe rõ.
Cô bưng khay rượu trên tay đôi mắt đảo khắp căn phỏng rộng lớn, trên sân khấu là những vũ công đang nhảy múa theo điệu nhạc sôi động Last Christmas. Phía dưới toàn những người ăn mặc sang trọng, trẻ có, đứng tuổi cũng có hòa theo tiếng nhạc, mùi rượu, mùi nước hoa quyện lẫn vào nhau thành một thứ mùi khó diễn tả làm cô cảm thấy ngột ngạt.
Tú Cầu lách qua đám đông bước ra ngoài vườn, tháng mười hai bầu trời ảm đạm xám xịt dù mới đầu giờ chiều mà cảm tưởng như màn đêm sắp ập xuống. Những dây đèn trang trí ngoài trời đã được thắp sáng, tỏa ánh vàng dịu nhẹ ấm áp.
Ngôi biệt thự được xây theo kiểu kiến trúc cổ điển, cùng phong cách trang trí cầu kì trông nó thật nguy nga, lộng lẫy, chủ nhân của ngôi biệt thự này phải nằm trong giới siêu giàu cô thầm nghĩ. Tìm một góc khuất Tú Cầu đặt khay rượu sang một bên rồi ngồi xuống, người cô run rẩy vì bộ váy mỏng trên người không thể cản được cơn gió vừa thổi qua.
Cô đưa tay xoa đôi chân mỏi nhừ vì phải đứng gần hai tiếng trên đôi giày cao gót, bỗng cô giật mình vì bàn tay ai đó ôm lấy eo cô. Một làn hơi nóng phả sau gáy đậm mùi rượu, giọng nói khàn đục lúc rõ lúc không:
“Ngoài này lạnh lắm, em có muốn cùng anh tìm nơi ấm áp không?”
Cô luống cuống đứng bật dậy khiến cho khay rượu rơi xuống nền gạch vỡ toang, màu rượu dưới ánh đèn óng ánh lạ kỳ. Tiếng ly vỡ thu hút sự chú ý của những người đứng gần đấy, trong đó có ánh mắt đăm chiêu đang hướng về Tú Cầu.
Vì chưa gặp tình huống như thế này bao giờ Tú Cầu đứng chôn chân tại chỗ, cô không thể mở miệng, mặt tái mét.
Đôi mắt thèm muốn soi từ trên xuống dưới cơ thể của cô, gã đàn ông đối diện chắc cũng đáng tuổi bố của cô, gã nở nụ cười xấu xí, khuôn mặt đỏ au bóng loáng, đôi tay gã kéo tay của Tú Cầu định lôi đi thì một bàn tay khác giật tay hắn ra khỏi tay của cô.
Tiếng nói trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng ngữ khí có chút đe dọa vang lên:
“Anh Bân dạo này hay thay đổi khẩu vị, không sợ chị nhà sẽ khó chịu sao?”
Gã đàn ông cùng Tú Cầu nhìn chàng thanh niên tuấn tú trước mặt mình với hai ánh mắt trái ngược nhau, một bên thì tỏ ra vô cùng tức tối, một bên thì lại vô cùng kinh ngạc.
Nụ cười nửa miệng của Huy đầy vẻ tinh quái nhưng lại vô cùng cuốn hút:
“Lần trước định mời anh cùng chị nhà dùng bữa nhưng chưa có dịp, lần này nhất định phải sắp xếp thời gian mới được. Nếu anh không phiền chúng ta cùng uống một ly.”
Gã đàn ông ngậm bồ hòn làm ngọt, ánh mắt tiếc nuối nhìn Tú Cầu, nở nụ cười giả tạo với Huy rồi bước theo anh, không biết anh nói gì mà gã đàn ông thay đổi sắc mặt quay ra nhìn cô với ánh mắt như không thể tin những gì mình vừa nghe.
Như người sắp chết đuối vớ được cọc, Tú Cầu vội vàng thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc mà quên luôn cả khoản thù lao chưa kịp nhận, bỏ lại cả cô bạn cùng đến với mình.
Huy hơi nghiêng đầu nhìn, cô đã mất dạng từ lúc nào lòng thầm nghĩ cô ta cũng không đến nỗi ngốc.
Màn tái ngộ không nằm trong dự định, lúc đầu Huy nghĩ mình nhận nhầm vì khuôn mặt trang điểm quá đậm nhưng đôi mắt tròn đen láy sáng lấp lánh, cùng hàng mi dài cong vút, như nhìn sâu vào tâm can của người đối diện ấy thì anh không thể nhầm lẫn được.
Anh nhớ lại hai tháng trước..
Huy xuống sân bay khi trời đã về khuya, chuyến bay dài từ Thuỵ Sỹ về Việt Nam khiến cho Huy thấy mệt mỏi, anh gõ vào cửa kính của chiếc xe taxi đỗ gần đấy.
“Cho về thành phố X.”
Tài xế tỉnh hẳn ngủ, vui vẻ mời anh lên xe rồi rồ ga phóng đi trong màn đêm tĩnh lặng. Thi thoảng anh ta tiếp chuyện hỏi Huy vài câu, nhưng Huy nhắm mắt chẳng buồn bận tâm trả lời, thấy vị khách có vẻ không hào hứng với phần độc thoại của mình, tài xế bèn trả lại sự yên tĩnh cho anh.
Xe di chuyển phải mất gần hai tiếng mới đến thành phô X, Huy nói với người tài xế cho mình đến khách sạn Y.
Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn, Huy rút tiền trong ví trả cho người tài xế rồi bước ra khỏi xe, anh tài xế đếm số tiền trong tay mình với biểu cảm như chưa từng gặp vị khách nào sộp đến thế.
Nhân viên đứng cửa mở cửa cho anh, còn nhân viên hành lý vội vàng đỡ chiếc vali từ tay anh. Huy tiến lại quầy lễ tân, nhận phòng mình đã đặt trước rồi bước nhanh về phía cầu thang máy, bỏ lại ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của cô lễ tân khách sạn.
Vì muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi sau chuyến bay dài Huy chưa muốn liên lạc với ai, anh tận hưởng những ngày ở khách sạn như kì nghỉ hiếm hoi của mình. Như thường lệ sau khi đến phòng tập gym, anh đến hồ bơi sau đó quay về phòng dùng bữa sáng.
Lúc Huy quay trở lại phòng cũng là lúc nhân viên buồng phòng vừa dọn xong. Huy thay quần áo, nhìn cổ tay trống trơn của mình anh chợt nhớ đến chiếc đồng hồ, nhưng kì lạ tìm khắp phòng Huy vẫn không thấy chiếc đồng hồ đâu. Huy bắt đầu cảm thấy khó chịu nhấn số của khách sạn anh muốn gặp quản lý.
Tú Cầu vừa di chuyển xe đẩy ra khỏi phòng thì tiếng nói trong bộ đàm của quản lý khách sạn làm cô giật mình:
“Yêu cầu nhân viên buồng phòng vừa dọn phòng 630, quay trở lại phòng 630 có việc gấp!”
Tú Cầu lặng người chẳng phải cô là người dọn phòng đó sao, phòng dọn quá bẩn ư, không cô chắc chắn mình đã dọn rất sạch sẽ. Tú Cầu cảm thấy hơi lo lắng, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, rồi tự thẩm rủa cái tính tham lam của mình.
Khi cô đến nơi thì quản lý khách sạn, bộ phận an ninh, vài người ở bên nhân sự cũng có mặt. Không khí căng thẳng trong căn phòng khiến cho Tú Cầu dè chừng, cô cố nặn ra một nụ cười thật tươi rồi cúi đầu chào.
Mọi ánh mắt đổ dồn về cô, tiếng xì xầm to nhỏ, bên cửa sổ là người đàn ông đứng quay lưng về phía cô. Trong ánh nắng của buổi sáng bóng lưng ấy sao mà đẹp và ấm áp quá làm cho Tú Cầu đắm chìm trong đó mà không để ý đến người quản lý đang nói chuyện với mình, phải đến tiếng thứ ba cô mới quay về thực tại,
“Tú Cầu! Sáng nay cô dọn phòng này đúng không?”
Quản lý thường ngày rất thân thiện vui vẻ, nhưng hôm nay lại xa cách hơn bình thường, ông nghiêm mặt nhìn cô, khiến Tú Cầu bối rối cô khẽ gật đầu.
“Côg việc của chúng ta cần tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng, và đặc biệt chúng ta rất kị với hai từ ăn trộm, cô biết rõ đúng không?”
Cô vẫn gật đầu.
“Vậy tại sao cô lại lấy trộm đồ của khách hàng?” – Giọng của người quản lý ngày càng gay gắt hơn.
Tú Cầu thấy hai tai mình ù đi, ăn trộm, có đến mức phải quy cô là ăn trộm không. Tú Cầu thấy chuyện này họ đã làm quá lên rồi.
“Quản lý, có phải có hiểu nhầm gì ở đây không? Đúng là tôi tự ý động vào đồ của vị khách này, nhưng không thể vì thế mà quy cho tôi là ăn trộm được!”
Mọi ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, tiếng xì xầm lại vang lên, có lẽ những người ở đây chưa thấy ai tự nhận mình là ăn trộm mà lại có thể tự tin đối chấp một cách khẳng khái như thế.
“Vậy là cô tự nhận đã chạm vào chiếc đồng hồ của tôi? À! Không phải cô đã lấy nó mới đúng, quả là cô có mắt nhìn đấy.” – Giọng nói đượm vẻ giễu cợt vang lên, Huy quay lại đối diện với tên trộm đã lấy đồ của mình mà còn tỏ ra thanh bạch, anh muốn nhìn cho rõ khuôn mặt ấy sẽ trông như thế nào.
Tú Cầu càng ngày càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn khuôn mặt điển trai kia nhưng lại phát ngôn những từ mà cô không thể hiểu, giọng cô run rẩy:
“Đồng.. hồ! Đồng hồ nào chứ?”
“Cô đừng tỏ ra ngây thơ, sau khi cô dọn phòng thì chiếc đồng hồ của tôi biến mất.”
“Tôi là người dọn phòng, nhưng thứ mà tôi đã lấy chỉ có hai chiếc kẹo trong hộp kia, không thể vì thế mà anh có thể nói tôi đã lấy chiếc đồng hồ của anh.”
Huy nhìn cô gái đối diện với ánh mắt hoài nghi, trên người cô ta là bộ đồng phục dọn phòng, mái tóc được búi cao, nhưng không thể che giấu được nét đẹp của cô, vẻ đẹp của sự thiện lương từ đôi mắt đến lời nói. Một là cô ta không biết gì, hai là cô ta đang đóng kịch quá giỏi.
“Cô chỉ lấy hai chiếc kẹo của tôi?”
“Phải vì.. vì tôi quá đói, cả ngày hôm qua tôi chưa ăn gì nên mới lấy hai chiếc. Chỉ có hai chiếc thôi, ngoài ra tôi đâu có đụng gì vào đồ của anh chứ!” – Tú Cầu cảm thấy hối hận đáng nhẽ cô không nên lấy hai chiếc kẹo đó.
Những người chứng kiến nãy giờ cũng có phần cảm thông với cô, thật ra cũng chẳng có ai tin cô là kẻ trộm, nhưng phòng cô dọn lại bị mất đồ việc này không thể tránh khỏi sự nghi ngờ.
“Hay là chúng ta cùng tìm thử một lần nữa xem” – Người quản lý gợi ý.
Huy ngồi gác chân, tay nhịp nhịp trên chiếc bàn:
“Mấy người tìm chưa chán sao, còn tôi đã chán rồi. Đồ của tôi bị mất ở đây, ông định tính như thế nào?”
“Chúng tôi đã xem camera an ninh, và đã tim trong tủ đồ cá nhân của cô ấy cùng chiếc xe đựng đồ dọn dẹp, đều không thấy có gì khả nghi.” – Người bảo vệ đứng cạnh cửa ra vào lên tiếng.
“Tôi đã nói là tôi không lấy mà!” – Tú Cầu gần như hét lên, cô nắm chặt hai bàn tay vào nhau làm cho nó đỏ ửng lên.
Không gian chìm trong yên lặng đến mức Tú Cầu có thể nghe thấy hơi thở của chính mình.
“Thôi được, coi như hôm nay tôi gặp vận đen.” – Huy hướng ánh mắt về phía Tú Cầu giọng lạnh tanh – “Còn cô coi như hôm nay cô gặp may, chiếc đồng hồ đó trị giá hơn mười năm tiền lương của cô đấy.” – Đoạn anh quay về phía người quản lý – “Tôi không tìm thấy đồ, thì cô ta phải bị đuổi việc.”
Từng lời được nói ra từ đôi môi đầy đặn quyến rũ kia, như chiếc đinh đóng chặt cô vào tội lỗi mà cô không hề gây ra. Mọi người nhìn cô với ánh mắt ái ngại, nhưng họ cũng bất lực. Tú Cầu dù có đến mười cái miệng cũng chẳng thể biện minh cho mình,
Những vị khách giàu có luôn là thượng đế và lời nói của họ luôn la mệnh lệnh, từng người rời khỏi căn phòng mang theo sự áy náy, Tú Cầu là người cuối cùng rời đi cô vừa quay bước thì một tiếng bộp khô khốc vang lên cùng giọng nói mỉa mai:
“Tôi không muốn ăn những đồ mà người khác đã động vào, bây giờ cô không cần phải ăn những chiếc kẹo này trong lén lút nữa đâu.”
Tú Cầu mỉm cười trong sự chua chát, cô cúi xuống nhặt chiếc hộp lên trong tư thế ngẩng cao đầu, và không quên lời cảm ơn. Cô là thế trong bất cứ hoàn cảnh nào cô không cho phép mình yếu đuối.
Cô nghe thấy giọng nói thân thương của bố vọng lại trong khoảng không vô tận. “Cho dù hiện tại và tương lai có khó khăn thế nào, con cũng phải mạnh mẽ giống như cây bão táp ngày ngày phải chịu đựng sóng tó gió lớn mà không bao giờ gục ngã.”
Lần đầu tiên Huy bối rối, ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt của cô, Huy thấy trong đó là sự kiêu hãnh, ánh mắt như thể đọc những suy nghi của anh. Trong đầu anh chợt hiện lên ý nghĩ mình đã sai chăng..
Chạy một hồi không kịp thở, từ căn biệt thự tổ chức bữa tiệc Tú Cầu phải đi bộ hai cây số mới đến được trạm đón xe buýt, nhìn chiếc đồng hô trên tay đã chỉ sáu giờ đúng, cô hi vọng mình sẽ không phải đợi quá lâu để có thể đón xe về nhà trong thời tiết khắc nghiệt này.
Gió đùa nhau trên những hàng cây phượng hai bên đường đã rụng gần hết lá chỉ còn trơ lại những cành cây khẳng khiu, ngồi dưới mái hiên của nhà chờ xe buýt Tú Cầu co ro vì lạnh, chiếc áo parka dày cộp cũng không ngăn nổi cơn lạnh đang ngấm dần vào cơ thể vừa đói vừa mệt.
Con đường ngoại ô dưới trời lạnh giá thưa thớt xe qua lại, bất giác cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra lại giật mình. Đôi mắt cảnh giác ngó xung quanh xem có gì khả nghi không, hai bàn tay nắm chặt chiếc ba lô. Tên khốn đó, không phải một là hai tên khốn.
Cô nhận ra hắn, cái khuôn mặt điển trai nhưng lại khốn nạn đó đã làm cho cô bị mất việc. Chiếc đồng hồ khỉ gió nào chứ, làm gì có ai lại lấy thứ mình chưa từng nhìn thấy, cô rủa thầm trong bụng. Trời xui đất khiến thế nào lại để cô gặp hắn ở đây, nếu cô không chạy nhanh hắn sẽ nhận ra cô và lại bắt cô bồi thường thì sao?
Bỗng ánh đèn pha dọi thẳng về hướng cô đang ngồi rồi vụt tắt, Tú Cầu cảm thấy tim mình đang đánh trống trong lồng ngực, không rõ vì lạnh hay vì sợ mà đôi chân cô cứ cứng đờ ra không thê cử động. Cô chưa kịp định thần lại thì cửa xe bật mở, một người đàn ông bước xuống xe, dưới ánh đèn đường cái bộ dạng mà cô thấy căm ghét hiện ra rõ mồn một. Cô thầm than trời, ngồi yên không nhúc nhích.
“Cậu định đem con bỏ chợ! Cậu nên nhớ là cậu đã nhờ tôi đến bữa tiệc ngu ngốc này. Mau lái xe đến đón tôi đi!”
Tú Cầu có thể thấy rõ sự khó chịu qua giọng nói của anh ta, cô không biết đầu dây bên kia nói gì mà anh ta tắt máy trong sự bực tức. Cô đoán xe của anh đang bị trục trặc, anh di tới đi lui, ngó nghiêng cái xe mà trong lòng cô hả hê lắm.
Khoảng nửa tiếng sau chiếc xe cứu hộ xuất hiện kéo xe của Huy đi, anh đang đợi ai đó, thi thoảng lại ngó chiếc đồng hồ trên cổ tay. Dường như đứng ngoài trời lâu nên anh đã thấm lạnh, Huy hắt hơi liên tục. Tú Cầu thấy thế cũng có chút thương cảm, với những kẻ giàu có như anh chắc chẳng phải chịu lạnh và đói bao giờ như cái cách anh vứt bỏ cái hộp kẹo đắt tiền kia.
Tú Cầu đứng dậy tiến lại gần Huy, cô đâu có làm gì sai mà phải trốn tránh, cô sẽ đối mặt với anh và mỉm cười để cho anh thấy cô vẫn sống rất tốt sau khi bị anh vùi dập không thương tiếc. Thật ra với lớp phấn trang điểm này chắc gì anh đã nhận ra cô, đến cô còn không nhận ra mình nữa mà.
“Hôm nay là cuối tuần, lại là vùng ngoại ô nên khó gọi taxi lắm. Có vẻ như người mà anh đang chờ sẽ không đến đâu. Nếu anh không muốn chết vì lạnh thì có chuyến xe buýt sẽ đi qua đây, tôi nhìn bảng thống báo chắc là sắp đến rồi.”
Huy ngừng lại giây lát rồi ánh mắt lại tiếp tục chăm chú vào màn hình điện thoại, vẫn là thái độ khinh khỉnh ấy. Điều đó cũng chẳng khiến cho Tú Cầu bận tâm, cô liếc mắt nhìn anh dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc điện thoại là một góc nghiêng hoàn hảo, hàng lông mày rậm, cùng đôi mắt sáng ngời vẻ quyết đoán lạnh lùng, cái mũi cao thẳng tắp. Cô chưa bao giờ quan sát Huy ở khoảng cách gần thế này, cứ thế mà bị nét đẹp ấy mê hoặc.
“Cô nhìn tôi đã chán chưa?” – Huy quay mặt đối diện với cô, cô ngượng đỏ mặt rồi đưa mắt nhìn khắp nơi chống chế.
“Xời! Anh nghĩ mình đẹp lắm sao?”
“Tất nhiên là đẹp hơn cô, cô nên bỏ cái lớp trang điểm này đi nó làm cô trông già như mẹ tôi ấy.”
Tú Cầu trợn mắt, cô đâu có đến mức ấy, khi cô trang điểm chẳng có ai là không khen cô cả. Cô nghĩ anh không những xấu tính mà còn có cái mỏ hỗn nữa, thật không thể chấp nhận.
“Anh đúng là có mắt không tròng.”
“Tất nhiên là mắt tôi có tròng chứ cô nhân viên dọn phòng 630.” – Đôi mắt anh lấp lánh vẻ tinh quái.