Chương 82
Khi Hứa Vi đến phòng chăm sóc đặc biệt, Lục Sơ Uyển và Bạch Dao đã ở bên cạnh chăm sóc Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân đã có tuổi, thể chất không còn tốt như trước đây, cộng thêm bệnh tim vô cớ xuất hiện, trong ngắn ngủi mấy ngày, cả người đã gầy đi trông thấy.
“Mẹ, thuốc con đã mang đến rồi đây. Còn nữa, Chi Chi nói rằng thuốc này không thể sử dụng với thuốc Đông y có thuộc tính hàn, bởi vì cả hai loại sẽ phản nhau.” Hứa Vi lấy lọ thuốc từ trong túi ra, đặt lên trên bàn.
Từ đầu đến cuối, giống như không hề nhìn thấy Bạch Dao và Lục Sơ Uyển đang ngồi ở bên kia, cũng không lên tiếng hay chào hỏi.
Lục lão phu nhân rời mắt khỏi lọ thuốc, kéo một góc chăn, hỏi Hứa Vi: “Ta nghe nói lúc Uyển Uyển tham gia cuộc thi hùng biện, chiếc váy mà Phó Chi đưa cho con bé đã bị rách?”
Lục lão phu nhân không thích Phó Chi, là bởi vì thân phận của người cháu gái này rất thấp kém, ngoại trừ bề ngoài xinh xắn ra, thật sự không có cách nào làm cho bà ấy nở mày nở mặt giống như Lục Sơ Uyển.
Cho nên sau khi Bạch Dao thêm mắm thêm muối kể lại sự việc trong cuộc thi hùng biện tiếng anh, sự tức giận trong lòng bà ấy càng tăng cao.
Nghe được lời này, đầu tiên Hứa Vi ngẩn ra một chút, sau đó mới nói với âm lượng to hơn một chút: “Mẹ, mẹ nghe mấy lời nhảm nhí này từ đâu vậy? Rõ ràng là Uyển Uyển đã cướp mất chiếc váy con làm cho Chi Chi, nếu không chiếc váy làm sao có thể bị rách vì số đo không phù hợp?!”
Hứa Vi đột nhiên đứng lên, quả thực làm cho lão phu nhân giật run một cái, Bạch Dao ở bên cạnh cau có: “Cô còn có gan để nói sao, nếu ban đầu cô chuẩn bị cho hai đứa nhỏ hai bộ lễ phục quý giá như nhau thì đã sao, thậm chí có thể cho cháu gái tốt hơn một chút, công bằng hơn, thì có thể xảy ra những sự việc như vậy trên sân khấu sao? Hơn nữa, Phó Chi được mặc đồ tốt, nhưng năng lực học tập thì không tốt chút nào!”
Dừng một chút, bà ta lại oán giận nói với Lục Sơ Uyển: “Đó, nhìn kĩ cô hai của con đi, uổng công con nói với mẹ đừng tức giận với cô ta, con nhìn thái độ của cô hai con đi, không phải là đang xem con là quả hồng để tùy ý bóp nắn sao?”
Lục Sơ Uyển bình thường đối xử rất khách khí với Hứa Vi, Bạch Dao rất tức giận.
Đối với một người thân thích mất não thì có gì để khách khí?
Bạch Dao vừa nói xong, Lục Sơ Uyển cũng nghĩ đến việc Hứa Vi buộc cô ấy đổi váy vào ngày hôm qua.
Chỉ là một bộ lễ phục thủ công không tới 1 vạn, cô ấy cũng không phải không bồi thường nổi, nhưng Hứa Vi đã làm khó cô ấy khi cô ấy phải lên sân khấu trước mặt rất nhiều bạn học.
Lục Sơ Uyển từ nhỏ chính là bị nuông chiều lớn lên, trước nay chưa từng chịu uất ức như vậy.
Lục Sơ Uyển quay đầu sang một bên.
Hứa Vi biết, cháu gái đang đợi cô đến dỗ dành.
Cô chỉ cầm túi xách lên, vì chuyện của con gái, lấy hết can đảm nói với lão phu nhân: “Chi Chi là một đứa bé ngoan, không thể làm ra chuyện có hại cho người khác! Mẹ cũng đang dùng thực phẩm chức năng mà con bé đưa cho, mẹ không thể tùy tiện suy đoán về con bé được!”
“Không nói đến việc Chi Chi đạt được giải quán quân cuộc thi hùng biện, dù cho con bé không đạt được gì cả, con cũng sẽ cho con bé những điều tốt nhất!” Nói xong, ánh mắt của Hứa Vi dừng lại ở trên người Bạch Dao, rất tức giận nói: “Tuyệt giao*! Tuyệt giao mãi mãi!”
( Tuyệt giao: cắt đứt mọi quan hệ, không còn đi lại, giao thiệp với nhau nữa.)
Cô cũng không hề muốn dỗ dành Lục Sơ Uyển chút nào.
Vì mối quan hệ với Phó Chi, trong lòng cô cũng đã vạch ra ranh giới rõ ràng với cháu gái.
Sự thờ ơ trên khuôn mặt của Lục Sơ Uyển đã đông cứng lại.
Hứa Vi bước ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Dao oán trách: “Mẹ, mẹ xem cô ta đi, là Phó Chi làm ra đúng không? Cô ta hiện tại đã học được cách cãi lại chị dâu rồi!”
Lục lão phu nhân không trả lời, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Phó Chi trong cuộc thi lần này đạt được giải quán quân?”
Lão phu nhân chỉ biết loại người nghèo kiết xác như Phó Chi đến Lục gia chỉ để lợi dụng, Bạch Dao cũng không nói với bà về thành tích của Phó Chi, nhưng với trình độ giáo dục nhận được từ một thị trấn nhỏ, bà ấy không thể tin được khi Hứa Vi nói rằng Phó Chi đã đạt giải, là điều mà Lục lão phu nhân chưa từng nghĩ đến.
Lục Sơ Uyển căng thẳng, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Chuyện của Phó Chi cháu không rõ lắm. Ban đầu đáng lẽ em ấy sẽ cùng cháu học chung một lớp, nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp cháu lại bảo em ấy đã gian lận, hậu quả quá lớn, cho nên đã đuổi em ấy đến lớp 21.”
Như vậy à.
Lục lão phu nhân nghẹn một cái, huyết áp lại lên cao.
Bà ấy duỗi tay cầm lọ thuốc trên bàn, mở ra, bỏ vào miệng một viên trước khi Lục Sơ Uyển kịp ngăn lại.
Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa ra giữa đầu lưỡi và răng, rất nhanh đã xua tan vị đắng trong miệng bà.
Tâm lý của Lục Dư Mặc sụp đổ rồi.
Nguyên nhân là lúc buổi chiều, Phó Chi đã phát một đoạn ghi âm, bên trong là giọng của Đỗ Mân nói Chu Đình Đình đã cầm thẻ ra vào tìm đến viện nghiên cứu vào chiều nay.
Đoạn ghi âm vừa kết thúc, cô khẽ liếc về phía hắn.
Bên trong mang theo chút thất vọng.
Lục Dư Mặc biết hắn hết đường chối cãi.
Sau khi đóng sầm cửa lại đã là 7 giờ tối, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu như bị mèo cào.
Chưa kịp hỏi tại sao Phó Chi lại có wechat của Đỗ Mân, cũng không biết đối mặt với Chu Đình Đình như thế nào.
Nhìn hai chữ ‘Phó Chi’ hiện lên trong wechat, hắn cảm thấy rất tội lỗi.
“Có đó không?”
Sau một lúc lâu, hắn gửi một tin nhắn đến điện thoại của Phó Chi.
Đợi ba phút, đầu bên kia không có ai trả lời.
Thế là hắn lại gửi thêm một tin khác: “Nghe nói mày thích uống trà sữa, tao mời mày uống trà sữa nhá?”
Không ai quan tâm.
“Nói gì đi?”
Không ai quan tâm.
“Ra ngoài chơi một lát nhé?”
Vẫn không ai quan tâm.
Trước khi dần dần mất đi lý trí, Lục Dư Mặc đã bình tĩnh gửi đi 20 tin nhắn nữa, từ những lời giải thích chân thành cho đến sự suy sụp của hắn khi Phó Chi không trả lời tin nhắn.
Cuối cùng mất hết mặt mũi, đột nhiên nổi nóng: “Mày phải nên hết tức giận rồi chứ? Tao giải thích còn chưa đủ rõ ràng sao? Tao nói tao không có, mày có chỗ nào khó chịu thì cứ trực tiếp nói ra hết với tao đi.”
“Mày không tin tao?”
“Được, sao cũng được, mày tin hay không thì tùy!”
“Sau cùng đừng có khóc lóc nói với tao rằng mày đã biết tao không có lỗi, đến lúc đó cho dù ba có đánh gãy chân tao, tao cũng không tha thứ cho mày!”
WeChat yên tĩnh.
Qua 10 phút sau, Phó Chi bước ra khỏi phòng tắm.
Nhìn 99+ tin nhắn mà Lục Dư Mặc gửi đến.
Hẳn là bị câu nói đánh gãy chân của Phó Chi kích thích, tin nhắn hắn gửi qua mang một cảm giác rất mạnh mẽ rằng hắn muốn kéo cô cùng bị đánh gãy chân theo.
Phó Chi đã hiểu.
Cô chụp màn hình lại, vô tình gửi vào nhóm ‘Người một nhà tương thân tương ái’, sau đó giải thích: “Lỡ tay.”
Cũng không có ý định thu hồi tin nhắn.
“Ting- – ting- – ting- – ting- – “
Thông báo wechat vang lên liên tục.
Lục Dư Mặc căng thẳng siết chặt điện thoại.
Không được, không thể xem nó, phải cho Phó Chi hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống! Phải để cho Phó Chi hiểu thế nào là bạo lực lạnh!
Ý tưởng nảy ra chưa bao lâu, ngay sau đó, wechat của Hứa Vi đã gọi đến, giọng nói của người phụ nữ tức đến run: “Lục Dư Mặc, tối nay mẹ sẽ để ba ba con chặt đứt chân con!”
Lục Dư Mặc: “???”